Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 127: Lê Tinh Họa (2)

Chương 127: Lê Tinh Họa (2)




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Gia hỏa này, tự tạo nghiệp thì tự gặt quả báo.

Hiện giờ còn có thể yên yên ổn ổn, toàn mạng ở đây an hưởng tuổi già, uống rượu túc trực linh cữu, có lẽ hơn phân nửa là do Lê Vân Tư và Nam Linh Sa còn niệm tình hắn dù sao cũng là phụ thân của mình, các nàng cũng không muốn quá tuyệt tình, làm hung sát giết cha.

“Ông đang canh quan tài của ai vậy?” Chúc Minh Lãng mở miệng hỏi.

“Phu nhân của ta.” Lê Anh đáp.

“Bà ấy chết như thế nào?” Chúc Minh Lãng thoáng nhìn qua tế bàn, phía trên có bày biện bài vị cùng ít hoa quả….

Đó không phải Khổng Đồng, mà là nguyên phối phu nhân của Lê Anh, cũng chính là mẹ đẻ của Lê Vân Tư và Nam Linh Sa.

“Ta và phu nhân có với nhau bốn nữ nhi, hai cái kia là hai nữ nhi nhỏ hơn, các nàng sinh ra ốm yếu bệnh tật, lúc hai ba tuổi chết yểu, phu nhân ta bởi vì thương tâm quá độ, vào một ngày kia rời xa chúng ta.” Lê Anh nói ra.

Lê Anh có tận mấy người con gái?

Có khi nào hắn vẫn luôn muốn có con trai, nhưng ăn ở thất đức, nên lão thiên mãi chỉ cho hắn con gái, đến mức khiến hắn sinh hận trong lòng?

“Là hôm nay sao?” Chúc Minh Lãng hỏi. (Dg: Ý hỏi hôm nay là ngày dỗ sao?)

“Ừm.”

“Lúc sống không trân trọng yêu quý, chết rồi lại đau thương sầu não, ông cũng thật buồn cười.” Chúc Minh Lãng nói ra.

“Ta chỉ muốn giam cầm các nàng mà thôi, ta chỉ muốn giam cầm các nàng mà thôi …” Nói đến đây, Lê Anh đưa tay ừng ực một ngụm rượu trong miệng, sau đó lại tiếp tục.

Nhìn dáng vẻ của Lê Anh, hắn hơn nửa là uống rượu đến mất tỉnh táo, thần chí không minh mẫn.

Nhưng cũng có thể nhìn ra sự thống khổ và hối hận trong thâm tâm hắn.

Chúc Minh Lãng cũng không muốn đi an ủi, khuyên bảo vị nhạc phụ đáng đời này, lúc quay người rời đi khỏi tế miếu, Chúc Minh Lãng nhìn thấy linh bài vị ở bên trong, có một cái tên tựa hồ rất ấn tượng.

Lê Tinh Họa!

“Tinh Họa ???”

“Đây không phải vị Dự Ngôn Sư mà Nam Linh Sa nói hay sao?”

Chúc Minh Lãng cố ý đi tới gần, nhìn thấy trên bài vị quả thực ghi cái tên này, mà ngày mất trên bài vị ghi đúng là chết yểu …

Rõ ràng Nam Linh Sa nói với chính mình, có vị nữ tử, tên là Tinh Họa, là một vị Dự Ngôn sư.

Lê Vân Tư cũng nhờ có vị Dự Ngôn Sư này mà biết được một khoảng thời gian đại khái mà Ly Xuyên đại lục sẽ xuất hiện một đại lục mới giống với Vu Thổ.

Vấn đề là, linh vị của nàng lại ở đây!

Đã chết từ lâu trước đó.

Chẳng lẽ Lê Vân Tư lại có loại phép thuật thông linh hoán hồn gì sao?

“Này, mấy nữ nhi chết yểu của ông, ….Sao chưa say đã ngủ rồi, ông thế này mà gọi là tế bái linh cữu của vong thê, vong nhi được sao?” Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn thoáng qua Lê Anh, lập tức mắt trợn trắng.

Linh vị này chẳng lẽ là giả sao.

Có khi nào vị Dự Ngôn sư tên Lê Tinh Họa kia chưa chết, bởi vì nguyên nhân nào đó mà đang ẩn nấp ở địa phương nào đó chăng??

Vậy Lê Anh có biết nữ nhi của mình còn sống không.

"Nam Vũ Sa. . ." Chúc Minh Lãng rất nhanh lại để ý đến một cái linh vị khác, cơ hồ là cùng đặt chung một chỗ với linh vị của Lê Tinh Họa.

Vừa rồi Lê Anh có nói hắn có hai nữ nhi chết yểu, có lẽ người còn lại chính là nàng.

Chẳng lẽ Lê Tinh Họa và Nam Vũ Sa không phải vì người yếu nhiều bệnh mà chết, mà thực ra là vì bị kẻ khác hại chết sao?

Mà mẫu thân của Lê Vân Tư và Nam Linh Sa, cũng cùng một ngày chịu thương tâm quá độ mà chết, tương đương với bị gián tiếp hại chết.

Là Khổng Đồng làm sao?

Lê Anh một mực không biết gì, Lê Vân Tư lại phát hiện ra điểm này, cho nên mối quan hệ giữa nàng và phụ thân luôn một mực rất tồi tệ.

Hoặc cũng có thể, Lê Vân Tư cứu được muội muội mình là Lê Tinh Họa, nhưng mẫu thân và Nam Vũ Sa lại thảm tao độc thủ, tự biết bản thân còn nhỏ yếu, địch nhân lại quá cường đại, cho nên nàng chọn cách giấu muội muội là Tinh Họa đi.

Có phải những kẻ tham gia vụ này, ngoại trừ Khổng Đồng ra còn có Nam Thái Công? ?

Nếu không Nam Thái Công vì sao luôn một mực muốn thảo phạt Lê Vân Tư, coi như vì muốn độc hưởng Bách Niên Thánh Lộ, cũng không đến mức trở mặt, thù hận đến không chết không thôi như vậy.

Qua nhiều năm như vậy, Lê Vân Tư và Nam Linh Sa hai tỷ muội này vẫn luôn ẩn nhẫn án binh bất động, chính là vì luôn một mực chờ đợi cơ hội để báo thù, đem toàn bộ địch nhân năm đó giết mẹ, giết muội muội chém sạch sẽ.

Lê Anh đến tột cùng là ngu muội dốt nát, từ đầu đến cuối không biết hung thủ giết phu nhân và nữ nhi của mình đang ngồi mát ăn bát vàng tại Lê gia Nam thị.

Hay nói thực ra vụ án năm đó hắn cũng nhúng tay tham dự, hại chết một đứa con gái, lại hại chết chính thê của mình.

Ai, một cái gia tộc, lại lắm điều hiểm ác như vậy, cũng thật vất vả cho Lê Vân Tư và Nam Linh Sa, lại phải vật lộn sinh tồn trong cái hoàn cảnh như vậy…

May mà kết cục vẫn còn tốt, tỷ muội các nàng vẫn có thể giết sạch toàn bộ kẻ thù năm đó.

Sau khi nhìn thấu minh bạch những điều này, nhìn lại Lê Anh uống say ngã trên mặt đất thành bùn nhão, Chúc Minh Lãng có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Điểm sáng hai cây nến, phân biệt đặt ở trước bàn hương linh vị của vị mẫu thân và muội muội đã mất của Nam Linh Sa cùng Lê Vân Tư.

Tế bài xong, Chúc Minh Lãng cũng không để ý Lê Anh nữa, thẳng bước đi ra bên ngoài miếu.

Buổi tối dọn dẹp chút đồ vật.

Không có gì thay đổi, sẽ trở về Cực Đình đại lục, trở về Chúc Môn.

Cũng không biết sáp nến dưới linh vị của mình ở nhà sắp chất thành tảng hay chưa!

Ài da, trở về rồi, chuyện đầu tiên phải làm là đến Chúc Môn tế miếu, mau chóng lấy bài vị của mình lấy xuống đi.

Chúc Minh Lãng ta vẫn còn chưa chết!

Các ngươi đừng có tế bái ta, tổn thọ!



Giữa mùa hè, sơn hoa xán lạn, bay qua trên không từ Ly Xuyên bình nguyên, luôn có thể nhìn thấy biển hoa mọc thành từng phiến, khiến cho người ta nhịn không được muốn dừng lại nghỉ ngơi.

Ngồi ở trên lưng Phàm Long, nhìn phía dưới vô ngần đại địa cùng với những con sông kéo dài đến tận chân trời, ở khoảng cuối chính là từng dãy núi non liên miên bất tận.

Những dãy núi này, chính là địa giới phân cách Lăng Tiêu thành bang cùng với Tổ Long thành bang, do duyên cớ hàng năm đều phát sinh chiến tranh, nên có thể thấy được một ít chiến kỳ, thạch cương sừng sững nằm la liệt trên lưng chừng núi, dọc trường đạo và sơn cốc.

Đoàn người cũng không ngừng lại ở nơi này, dù sao thì bọn họ không thể tùy tiện tham gia vào chiến tranh, Chúc Tuyết Ngân cùng Bồ Thế Minh chính là những người duy trì trật tự, bọn họ ở đây không những trông chừng những thần phàm giả cùng Mục Long Sư từ các thế lực khác, mà bên cạnh đó cũng đang để ý tới các cư dân của Ly Xuyên Đại Lục, nếu như có người dám vi phạm, kết cục chắc chắn sẽ giống như Tông Cung vậy.

Phàm Long chính là Long Thú của viện trưởng Đoàn Thường Thanh, hiện tại số người tiến về phía Cực Đình Đại Lục cũng không ít, riêng đoàn đội Mục Long Sư của bọn họ đây thì tổng cộng có tám người rồi.

Ngược lại bên phía Chúc Minh Lãng thì lại ít hơn nhiều, nếu không phải giữa chừng có thêm Nam Linh Sa gia nhập, đoàn đội của hắn thì chỉ có vẻn vẹn một mình tiểu quản gia Phương Niệm Niệm đi cùng mà thôi!

. . .

Ps: Ngại quá, chương này lúc trước đăng thiếu 200 chữ, bây giờ mới phát hiện ra và bổ sung!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch