Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 128: Cực Đình đại lục (1)

Chương 128: Cực Đình đại lục (1)




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Làm theo sự phân phó của lão tổ mẫu Lê gia, cuối cùng Nam Linh Sa vẫn bị phân đến thế lực tộc môn.

Dù sao bây giờ kẻ thiết lập trật tự ở Ly Xuyên đại địa chính là người của Chúc Môn, có thể dễ dàng tiêu diệt Tông Cung, cũng có thể để tất cả các thế lực của Cực Đình đại lục đang nhìn chằm chằm phải ngoan ngoãn tuân thủ theo quy tắc, từ đó lão tổ mẫu thấy, có lẽ trong tương lai Chúc Môn sẽ là chỗ dựa cho Tổ Long thành.

Cho nên ý của lão tổ mẫu chính là, nếu Chúc Minh Lãng và Lê Vân Tư vừa quen đã thân, lưỡng tình tương duyệt, vậy thì tác thành hôn sự cho bọn họ trước. Cân nhắc thấy Lê Vân Tư không thể rời khỏi chiến trường, nên liền để cho Nam Linh Sa thay thế.

Lê gia Nam thị, vốn rất chú trọng chuyện hòa thân, lão tổ mẫu cũng xem như là một người rất thẳng thắn, nàng chính là hi vọng có thể để Lê gia và Nam thị buộc chặt với tộc môn có danh vọng cao ở Cực Đình đại lục, tránh cho chiến trường tan tác, thành trì khó thủ, tương lai gặp phải tai họa ngập đầu!

Cho nên trước khi đi, lão tổ mẫu kiên quyết muốn họ thành thân.

Loại chuyện hoang đường này, Chúc Minh Lãng kiên quyết không đồng ý, cho dù đó là vở kịch làm cho có lệ, thì Nam Linh Sa lấy danh nghĩa của Lê Vân Tư để gã thay là chuyện không thể được.

Đồng dạng, Nam Linh Sa cũng không phải là người mà ai cũng có thể cưỡng ép.

Nếu như lão tổ mẫu cứ cố chấp muốn cưỡng ép nàng và Chúc Minh Lãng làm loại chuyện này, thì có lẽ nàng sẽ không ngại mà vẽ ra một cổ quan tài, đưa bà ta xuống mồ.

Có lẽ Nam Linh Sa là người không quan tâm đến chuyện Tổ Long thành biến thành nô lệ nhất, trong mắt nàng Nam thị chính là một đám vướng víu, tình cảm của nàng đối với học viện, còn sâu hơn so với gia tộc Nam thị.

Nếu không, lúc Tông Cung bị tiêu diệt, nàng cũng không có mặt trong hội nghị của gia tộc, mà là ở học viện Thuần Long.

Trải qua một đợt hiệp thương, cuối cùng lão tổ mẫu cũng bỏ đi suy nghĩ thành thân, nhưng vẫn yêu cầu Nam Linh Sa lấy thân phận tộc môn gia nhập vào đoàn đội Mục Long sư nghèo nàn của Chúc Minh Lãng.

Một vài Mục Long Sư chủ cấp trở lên, trong đội bọn họ thường sẽ có Thần Phàm giả, mà thế lực tranh giành cũng không phải là đơn đả độc đấu, lão tổ mẫu lại không có cảm tình gì đối với học viện Thuần Long, tất nhiên bà sẽ hi vọng Nam Linh Sa lấy thân phận là người tộc môn bước vào Cực Đình đại lục.

Cân nhắc thấy tuổi tác của lão tổ mẫu đã cao, cũng không còn mấy năm như vậy nữa, vì để có thể an hưởng tuổi già, Nam Linh Sa miễn cưỡng gia nhập vào đội của Chúc Minh Lãng.

...

Xuyên qua Lăng Tiêu thành, chỉ nhìn thấy hỗn loạn, một vài con sông ở bên ngoài thành trì gần như đã nhuộm đỏ, thi thể cũng giống như đống cỏ khô đắp dài trên con đường lân cận.

Chó hoang thành đàn, xác quạ vây quanh, hiển nhiên Lăng Tiêu thành không ngăn cản được quân đội của Duệ quốc, mà pháp luật của Cực Đình đại lục cũng không bảo vệ nơi này, đến nỗi mạng người không bằng cỏ rác.

Rất nhiều người Tây Thổ, Tông Cung thành, Lăng Tiêu thành đã bắt đầu chạy nạn về phía đông, bọn họ muốn đi vào biên giới Tổ Long thành, nhận được chút bảo vệ, cũng không biết Tổ Long thành có nguyện ý mở ra con đường sống cho bọn họ hay không.

Nơi vô chủ, kết quả quá thê thảm, hoặc là bị giết, hoặc là biến thành nô lệ, có lẽ người Lăng Tiêu thành có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, sẽ có một ngày phải lâm vào tình trạng thế này.

Xuyên qua Lăng Tiêu thành, bước đến Tây Thổ.

Tây Thổ lại là một vùng đất địa ngục trần gian, quân đội cướp bóc, không kiêng nể gì cả, thế lực bị chia cắt, cực kỳ tàn ác, Liên Thành bang cũng không giống như Tây Thổ, phảng phất như một bộ lạc dã man bị đội quân của đất nước lớn mạnh hơn chà đạp tàn nhẫn, có thể còn sống sót đã là may mắn, thì chớ nói gì đến tôn nghiêm...

Nhìn thấy một màn này, mấy người trong đội của Đoàn Thường Thanh cũng không dám tin tưởng.

Khác xa với núi Trường Hạp, đây là sự khác biệt giữa nhân gian và địa ngục, mặc dù mọi người dân ở Tổ Long thành đều bị khủng hoảng, nhưng tốt xấu gì vẫn còn có cuộc sống bình thường, nhưng nhìn lại Lăng Tiêu thành và Tây Thổ một chút...

Đây có phải chính là kết quả của sự yếu kém và lạc hậu không? ?

"Mấy tháng trước, mọi người còn khiển trách nữ quân liên tục khơi dậy lên chiến tranh, nhất là người dân Nam Bang, vô cùng thống hận nữ quân, cho rằng nàng là ma nữ chuyển thế, tàn bạo vô độ, hiện tại có lẽ tất cả mọi người đều đang quỳ xuống đất cảm tạ nữ quân, không có Lê Vân Tư giữ vững Trường Hạp này, thì sẽ có biết bao nhiêu thành trì, thành bang ở bình nguyên Ly Xuyên sẽ biến thành bộ dạng thế này!" Bạch Hoành Bác thở dài nói.

"Ánh mắt của chúng ta, cuối cùng cũng quá thiển cận, lúc Vu Thổ xuất hiện, rất nhiều người cầm quyền đều vênh vang đắc ý, có thể tùy ý làm bậy ở Vu Thổ, bọn họ hưởng thụ loại thú vui vặn vẹo mà làm xằng làm bậy, chỉ có Lê Vân Tư là người muốn thành lập trật tự ở nơi đó. . ."

Trật tự!

Bây giờ bọn họ cực kỳ khao khát phần trật tự này.

Có trật tự, mặc dù không thể bảo vệ được an toàn tính mạng một trăm phần trăm, nhưng sẽ không đến mức ngay cả súc vật cũng không bằng.

"Chỉ mong Tổ Long thành có thể chống đỡ được qua ngày thiết lập trật tự này."

"Cầu trời phù hộ cho Tổ Long thành."

"Bây giờ phù hộ cho Tổ Long thành không phải là lão thiên, mà là nữ quân."

"Nữ quân luôn được người dân Tổ Long thành xem là Thần Minh."

...

Không sống ở nơi loạn chiến, trong đám người bọn họ, có không ít người là cao sư học viện, dù có thương hại bá tánh, thì lúc này bọn họ cũng chỉ có thể làm như không thấy. ..

Bọn họ không làm được gì cả, bọn họ phải tiếp tục tiến lên, vì trật tự của mảnh đất Ly Xuyên này mà tiến lên.

Đã tới Tây Nhai, dung nham không ngừng tỏa nhiệt ra môi trường xung quanh, cơn gió nóng ập tới, giống như có một đầu thông thiên hồng mãng, đang liếc nhìn vùng đất Tây Thổ nhỏ bé không chịu nổi này.

Hành lang Tây Nhai, quân đội ồ ạt tràn vào, cho dù phải mạo hiểm cả tính mạng, bọn họ cũng muốn băng qua hàng lang Tây Nhai này, ai cũng có dáng vẻ như không muốn ăn canh thừa cơm cặn.

Cũng có rất nhiều Thần Phàm giả và Mục Long sư, bọn họ đi xuyên qua hành lang, tìm tòi về mảnh đất mới này.

Mặc dù có bị kẻ thiết lập trật tự giám thị, thì cũng không cản trở việc bọn họ đi thăm dò những kỳ sơn dị thổ kia, huống chi người giám thị cũng không thể dòm ngó cả vùng đại địa, bọn họ không ra tay với các thành bang lớn, chỉ nhìn chằm chằm những thành trì nhỏ và những lợi ích khá phong phú kia!

Rất nhiều chuyện, cho dù biết sẽ phát sinh, cho dù biết sẽ có rất nhiều người gặp phải cảnh bi thảm và bị chà đạp, nhưng cũng không còn cách nào khác, không phải tất cả mọi người đều giống như Lê Vân Tư, phát động chiến tranh là vì thành lập lại trật tự.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch