Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 129: Cực Đình đại lục (2)

Chương 129: Cực Đình đại lục (2)




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Đến Tây Nhai, trên mảnh đất khô cằn kéo dài đến Cực Đình đại lục, có một đám người đang dọn dẹp thi thể nằm đầy trên đất.

Những thi thể này không chỉ có con người, mà còn có rất nhiều xác rồng.

Từ một ít phục sức trên người, những Mục Long sư chết ở đây gần như đều là người của Ly Xuyên đại địa, mà người giết chết bọn họ hiển nhiên chính là người của Cực Đình đại lục.

"Các ngươi cũng muốn đi Cực Đình đại lục?"

"Là tự mình cút về, hay là cũng muốn giống như bọn họ bỏ mạng lại ở chỗ này?"

Một gã nam tử đi về phía mấy người Chúc Minh Lãng, bên cạnh gã nam tử này có một con hoàng xà làm bạn, hoàng xà này có sừng, không có tứ chi, một đôi mắt cực lớn như đèn lồng đang theo dõi tất cả những người có ý muốn băng qua hành lang này.

Xem ra có một bộ phận Mục Long sư muốn đi vào Cực Đình đại lục, nhưng lại bị giết chết.

Hành lang này là đường một chiều, người của Ly Xuyên đại địa không được phép bước vào Cực Đình đại lục, cũng giống như người dân của Vu Thổ lúc đó không thể tiến vào bình nguyên Ly Xuyên!

Người nào mạnh mẽ xông vào, đều bị giết chết, mà trong những người mạnh mẽ xông vào đó có không ít Mục Long sư!

"Chúc Minh Lãng, ngươi có vật nào có thể chứng minh mình là người ở Cực Đình đại lục không, đại loại như lệnh bài của tộc môn?" Đoàn Thường Thanh viện trưởng dò hỏi.

"Không có, viện trưởng có không?" Chúc Minh Lãng cười khổ nói.

Đoàn Thường Thanh suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói: "Cũng không biết đây có được tính hay không."

Nói xong, Đoàn Thường Thanh hướng bàn tay lên trời rồi mở ra, liền nhìn thấy có một đường lại một đường ánh sáng như trường mâu vạn trượng, đâm mạnh thẳng xuống đất.

Trong ánh hào quang, xuất hiện một con rồng váng sáng rực rỡ, thân thể lớn dài đang ngao du trong ánh sáng chói lóa, long uy như ngọn lửa đang bùng cháy ở trên đỉnh đầu, khiến người ta hoảng sợ không nhịn được chỉ muốn nằm sấp trên mặt đất.

Vạn Mang Thương Long! !

Giờ này khắc này Đoàn Thường Thanh kêu gọi ra chính là một con Long Quân chân chính, kim lân ngũ trảo, long tu thiên giác đó, đều hiển lộ ra sự tôn quý và mạnh mẽ của con Thương Long này!

"Không biết thế này có thể đi qua hay không?" Viện trưởng Đoàn Thường Thanh đi ra phía trước, nhìn vị nam tử có Đại Địa Xà Long kia, rồi ôn hòa nhã nhặn hỏi.

Vị nam tử có Đại Địa Xà Long đang đứng ngẩn người ở đó, con Đại Địa Xà Long ở bên cạnh hắn vừa mới tiêu diệt rất nhiều long thú kia, giờ đây đã cuộn cơ thể lại run lẩy bẩy, long uy bị áp chế hoàn toàn, khiến nó ngay cả ý chí chiến đấu cũng mất đi.

"Có thể. . . Có thể, vị Mục Long Tôn Giả này, xin bỏ qua cho sự lỗ mãng của tiểu bối lúc nãy, vì chúng ta cho rằng ngài cũng là người của Ly Xuyên đại địa." Nam tử có hoàng xà vội vội vàng vàng nói.

"Chúng ta đến từ Ly Xuyên đại địa." Đoàn Thường Thanh nói.

Nam tử có hoàng xà mở to đôi mắt nhìn, một dáng vẻ không muốn tin, một lúc lâu sau mới cười làm lành nói: "Mục Long Tôn Giả, Tôn Sư là không cần phân biệt quốc gia, các vị Tôn Giả xin mời tiếp tục lên đường."

Xuyên qua hành lang, quả nhiên không còn Mục Long Sư của Cực Đình đại lục nào quấy nhiễu nữa, dù sao Long Quân cấp ở trong các thế lực cũng là nhân vật cực kỳ tôn quý.

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua vị Đoàn viện trưởng này, rồi nhìn lại nam tử có hoàng xà kia đã không còn dám ngông cuồng nữa.

Thực lực chính là đạo lý, cũng chính là tư cách thuyết phục nhất đối với sinh tồn chi đạo.

Viện trưởng Đoàn Thường Thanh đạt đến Long Quân này, chính là tư cách để bước qua tất cả!

...

Xuyên qua hành lang vô cùng nóng bức, thì nhìn thấy cả một vùng lớn đồi núi và biển.

Biển là Hư Vô Chi Hải hòa lẫn với dung nham, chảy từng chút từng chút vào trong sơn cốc, tạo thành hồ nước sâu trông đáng sợ như vực thẳm, có ít dòng nước chảy bị gián đoạn trong lúc va chạm với đất liền, làm đất nứt ra, tạo thành thác nước có địa hình rùng rợn. . .

Cũng có thể nhìn thấy dãy núi nằm ngang, chỉ là dãy núi bị đứt quãng, bị nghiền nát rất mạnh, hiển nhiên là có sự xoa diệu của Hư Vô Chi Hải, nhưng vẫn như cũ tạo thành địa mạch hỗn loạn trông cực kỳ đáng sợ, đến nỗi núi không giống núi, biển không giống biển, cốc không phải cốc, cảnh hoang tàn phơi bày ra khắp nơi, hoàn toàn đã thay đổi!

Đi qua vùng đất đã vỡ nát này, cuối cùng lãnh thổ Duệ quốc cũng xuất hiện ở trước mắt bọn họ, lọt vào tầm mắt trước tiên chính là một vùng thảo nguyên núi cao bát ngát.

Trên núi cao, có chim muông to lớn bay quanh quẩn.

Trong thảo nguyên, có đàn thú chạy nhảy.

Những chim muông và dã thú này, đa số đều là yêu tu có tu vi, nếu không có chút thực lực, sợ là đi dọc bên ngoài thôi cũng là một chuyện cực kỳ gian nan.

Tới gần vùng núi cao, cuối cùng đám người bọn họ cũng nhìn thấy tòa thành trì đầu tiên, thành trì tựa như được tạo thành từ bảy tám thị trấn nhỏ Tinh La, bao vây xung quanh tòa phương viên là một vùng thảo nguyên dài mười dặm...

"Hình như so với thành trì của Tổ Long thành chúng ta cũng không lớn bao nhiêu, còn tưởng rằng tường thành ở trên trời, nhà lầu là hoàng kim, mỗi người muốn đi lại đều là cưỡi gió như tiên." Phương Niệm Niệm hiếu kỳ đánh giá tòa thành trì nhìn thấy đầu tiên ở Cực Đình đại lục, cuối cùng có chút thất vọng nói.

Chúc Minh Lãng và Đoàn Thường Thanh đều nở nụ cười.

Vốn là như vậy.

Bọn họ cũng là người bình thường mà thôi, cũng là ở trong thành trì, tòa lâu, biệt viện, cũng chẳng hề có ba đầu sáu tay, thành trì cũng chẳng phải giống như cung điện trên Thiên Đình!

"Cực Đình đại lục có nhiều chỗ cũng rất lạc hậu, còn không bằng Tổ Long thành!" Chúc Minh Lãng nói.

"Lại nói tiếp, Chúc Minh Lãng gia tộc của ngươi ở trên mảnh đại lục này có cấp bậc gì, lời nói của ngươi ở trong gia môn có trọng lượng không?" Bạch Hoành Bác dò hỏi.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch