Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 136: Ta làm phu nhân, nàng làm thiếp

Chương 136: Ta làm phu nhân, nàng làm thiếp




Dịch giả: Mi An

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Đại sư tỷ Tử Diệu Trúc của Kiếm Tông trợn to hai mắt thành trân châu, nhìn chằm chằm Nam Linh Sa với ánh mắt tràn đầy địch ý, dường như đã quên mất sự tồn tại của Chúc Minh Lãng.

Nam Linh Sa cũng không sợ nàng, cứ thế mà mắt đối mắt.

Các đệ tử Kiếm Tông bên cạnh đều đứng đực ra, mắt lại nhìn Chúc Minh Lãng thật kỹ một lần nữa, không hề thấy nam tử này có bản lĩnh siêu quần nào để có thể khiến đại sư tỷ của bọn họ lên cơn ghen ngay trước mặt tất cả mọi người!

"Sư muội, ta có chuyện quan trọng cần nói với thái công, đừng cứ xoắn xuýt vấn đề này nữa." Chúc Minh Lãng nói.

"Được, ta sẽ không dây dưa, cô ta làm thiếp, ta làm phu nhân." Tử Diệu Trúc nói.

"Phịch phịch phịch phịch phịch phịch!!!!!"

Những đệ tử Kiếm Tông đang trôi lơ lửng trên thân kiếm bên cạnh tức khắc rơi "bịch bịch" xuống đất, không hề có phong thái của một kiếm tu kiêu ngạo, ngổn ngang nhào lộn trên mặt đất, tựa như âm thanh trái tim đã tan vỡ của đệ tử bọn hắn!

Đại sư tỷ, Tử Diệu Trúc đại sư tỷ...

Nữ thần của Kiếm Tông chúng ta, vì sao lại phải ép dạ cầu toàn với một tiểu tốt vô danh thế này.

"Sư muội, đừng vô cớ gây rối nữa. Đầu tiên, ta và sư muội không được làm mai làm mối gì, cũng chưa từng có một đoạn tình duyên, chỉ là mối quan hệ sư huynh sư muội bình thường. Tiếp theo, Nam Linh Sa không phải bạn lữ của ta, chỉ là một Thần Phàm giả đi cùng ta thôi, vừa rồi nàng ấy nói vậy chẳng qua là để dò xét giao tình giữa ta và sư muội." Chúc Minh Lãng nghiêm túc nói.

"Cô ta không phải bạn lữ của huynh à?" Đại sư tỷ Tử Diệu Trúc hỏi.

"Không phải." Chúc Minh Lãng nghiêm túc trả lời.

"Vậy thì còn được..." Đại sư tỷ Tử Diệu Trúc thở hắt ra, trên mặt dần dần nở nụ cười.

Chúng đệ tử bên cạnh mới vừa nhặt kiếm lên thì lại rơi xuống đất, tiếng leng keng xen lẫn nhau.

Đại sư tỷ à, sư tỷ không chú ý tới vừa rồi mình mới bị người ta tự chối hả!

"Thái công đâu?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Có, Tuyết Ngân sư thúc cũng ở đấy." Tử Diệu Trúc trả lời.

"Được."

. . .

Tâm trạng của Tử Diệu Trúc đúng là biến ảo khôn lường, vừa rồi còn địch ý nhìn Nam Linh Sa, thế mà giờ lại thân mật nói líu lo không ngừng như một tiểu muội muội được gặp lại ca ca sau nhiều năm.

Đám đệ tử Kiếm Tông đi theo đều há hốc mồm không khép cằm nổi, bọn hắn ở Diêu Sơn Kiếm Tông nhiều năm vậy rồi, có lẽ chưa bao giờ thấy đại sư tỷ Tử Diệu Trúc nói nhiều đến thế.

Đây chính là nữ thần khi ở trước mặt người khác sao??

Nhưng nếu người này có phong thái hiên ngang, tiên phong đạo cốt thì thôi vậy, đằng này lại chẳng khác gì đệ tử bọn hắn, ngược lại là vị nữ tử đeo mạn che mặt ấy, khí chất xuất trần, tư thái ưu nhã, cho dù dung mạo đã bị che lại cũng có thể cảm giác được vẻ đẹp tuyệt diễm động lòng người của nàng, phỏng chừng dung mạo nổi trội hơn cả đại sư tỷ...

Nhưng làm kiếm tu, sao có thể chỉ biết nhìn bề ngoài của một người, rồi cũng là phấn hồng khô lâu mà thôi. Chỉ có đại sư tỷ Tử Diệu Trúc có thực lực cường đại, xử sự quả quyết, phẩm đức vẹn toàn mới là ánh trăng sáng trên trời!

"Thế nên sư huynh cảm thấy trên thế gian này đã không còn một Thần Phàm giả nào có thể làm đối thủ của sư huynh nữa, thế là vứt đi năng lực vô vị này, làm một Mục Long sư, trải nghiệm một cuộc sống mới mẻ ư?" Đại sư tỷ Tử Diệu Trúc chớp chớp mắt hỏi.

"..." Chúc Minh Lãng thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Thực ra vào năm mười lăm tuổi hắn đã rời khỏi Diêu Sơn Kiếm Tông, khi đó Tử Diệu Trúc chỉ mới mười bốn tuổi, mặc dù mấy năm sau đó có gặp nhau mấy lần nhưng cũng không sống chung với nhau được bao lâu.

Vấn đề là, dù đã qua bao nhiêu năm, dường như mọi hiểu biết của nàng về hắn vẫn còn dừng lại ở "sự thật": hắn ưu tú hơn nàng về mọi mặt, như thể mình vĩnh viễn là thiếu niên trong truyền thuyết của Kiếm Tông.

Nhưng vừa ra ngoài Kiếm Tông là thấy thế giới lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng.

Huống chi thế giới nơi mọi người nhìn thấy cũng chỉ là một góc băng sơn, cho dù nó có một thời kỳ huy hoàng chói mắt, nhưng năm tháng cũng đang trôi qua, làm sao có thể thật sự vô địch hậu thế.

Đến một sơn quan, có vài con đường mòn chảy dài vào trong núi rừng được trải bậc thềm bằng ngọc bạch rộng rãi, mỗi hai bên đều có thạch trản, đến đêm nó sẽ tỏa ra ánh sáng chói lọi rực rỡ từ bên trong, chiếu sáng cả con đường đi lên núi.

Chỉ có điều, trong đó lại có một con đường không được đặt những điêu thạch trản này, thậm chí trên con đường ấy tràn đầy lá rụng, xa xa còn có một ít cỏ dại, tựa như đã rất lâu không được ai quét dọn.

Một bia đá sừng sững tại lối đi vào con đường, phía trên viết ba chữ "Khí Kiếm Lâm" .

Chúc Minh Lãng dừng ở đây, đưa mắt nhìn vào trong, như thể muốn thấy được chỗ sâu trong rừng có hình dáng thế nào.

Nhưng tùng trúc sum suê, lẫn vào nhau không theo thứ tự, rất khó để nhìn được nơi xa hơn.

"Sư huynh, Khí Kiếm Lâm có một chuyện lạ xuất hiện, đã làm không ít đệ tử hoảng sợ, hồn phách bay đi, ngay cả ta cũng không dám tùy tiện bước vào. Các Kiếm tôn sư trưởng trong Kiếm Tông cũng đã tiến hành điều tra nhưng không hề phát hiện ra gì cả, chuyện kì lạ đó cứ như đã bị ai che giấu vậy." Tử Diệu Trúc lên tiếng.

"Đúng vậy, Khí Kiếm Lâm như có quỷ lộng hành ấy, vốn dĩ chỗ đó đã rất nhiều năm không có ai vào ở, có một lần vài tiểu kiếm đồ của chúng ta ném vài thanh kiếm bị hư hại, rỉ sét vào trong, cuối cùng khi trở về lại hôn mê mấy ngày trời..." Vị đệ tử lông mi dài nói.

Khí Kiếm Lâm, nơi đó quá quen thuộc với Chúc Minh Lãng, hắn cứ thế mà đứng tại giao lộ, những nỗi niềm gian khổ vất vả trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu.

Luyện tập, sức cùng lực kiệt, lại luyện tập, cứ thế, hết lần này đến lần khác...

Tuổi thơ thời niên thiếu, nếu nói đâu là nơi hắn nhớ nhất, chưa chắc đó là gian nhà của mình trong Chúc môn, ngược lại Khí Kiếm Lâm càng như là gian phòng xưa trong tổ trạch, chịu tải quá nhiều ký ức của hắn.

Mỗi một vết rỉ sét trên kiếm, đều từng dính máu do vết chai bị cắt.

"Sư huynh, huynh muốn đi xem không?" Tử Diệu Trúc hỏi.

"Lát nữa rồi đi, giờ gặp thái công đã." Chúc Minh Lãng hơi khó khăn khi bình phục lại tâm trạng, mở miệng nói.

"Vâng."

. . .

Khi tiến vào chủ phong, có thể thấy rõ có rất nhiều sơn trang trùng trùng điệp điệp được đủ loại gỗ quý khác nhau xây nên, mái hiên uốn lượn như mây trắng, cây trụ cao ngất như thân tùng, khí phái vô cùng cổ điển.

Trong Bạch Vân sơn trang, mấy vị kiếm tu đang tỷ đấu tại một vùng đất bằng trong tòa đại sơn, bọn họ không sử dụng chút kiếm khí nào, chỉ là một cuộc tỷ thí về kiếm thức thôi mà đã cho người ta một ấn tượng rung động lòng người, cảnh đẹp ý vui.

Tiến vào một gian phòng trong sơn trang, Chúc Minh Lãng thấy một vị lão giả đầu tóc bạc phơ đang đoan chính ngồi trên ghế thái sư, trên mặt ông ta tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt cũng trĩu nặng khép hờ.

"Thái công, Chúc Minh Lãng đến thăm ngài đây." Tử Diệu Trúc nói.

"Cái gì!" Lão giả tóc trắng đang ngồi trên ghế gần như giật bắn người lên, kêu lên một tiếng: "Lão nhân gia ta chỉ đi ngủ trưa thôi mà, sao lại bị Âm Ty câu hồn phách thế này. Tiểu Lãng ơi là tiểu Lãng, lão nhân gia ta không cần ngươi thăm viếng đâu, ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi, thái công ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!"

Mặt của Chúc Minh Lãng còn đen hơn cái đít nồi.

Thái công thế mà cho rằng bản thân gặp mình dưới Hoàng Tuyền cơ à?

Vốn dĩ khi thấy tóc lão nhân gia ngày càng trắng, tinh thần giảm sụt, mũi hắn còn hơi chua xót, áy náy vì bao nhiêu năm qua mình chưa bao giờ đến thăm viếng, bi thương vì mình đã mất tích nhiều năm làm thân nhân lo lắng không thôi, giờ thì hay rồi, cảm xúc gì cũng cho heo ăn hết.

. . .

Ps: Tác Loạn đang viết Poke Long, tự dưng chuyển map thành thể loại Harem rồi, thanh niên giấu nghề và số hưởng!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch