“Thái công à, ta còn sống đây, trước kia chẳng qua chỉ là không cẩn thận bước vào một cái địa phương vô cùng kỳ quái, cuối cùng không tìm thấy đường về.” Nét mặt Chúc Minh Lãng không nhịn được, rồi từ từ cúi người khom mình xuống, trịnh trọng hành lễ với trưởng bối của mình, hơn nữa cũng không đợi ông ấy đáp lại, kể hết mọi chuyện.
Kiếm Tôn lão thái công đứng dậy bước tới trước mặt Chúc Minh Lãng, hai bàn tay nhăn nheo nắm lấy đôi tay Chúc Minh Lãng, nhẹ nhàng vỗ.
“Tu vi hoàn toàn biến mất, lòng dạ lại bình ổn, không buồn không oán, tốt, rất tốt, tình trạng như vậy cũng rất tốt, lão đầu tử ta rất thích. Tuổi trẻ đều phải trải qua nhiều, ngươi vừa nói ngươi từ địa phương nào tới?” Kiếm Tôn lão thái công hỏi.
“Ly xuyên đại địa.” Chúc Minh Lãng trả lời.
“Hả, là cái lục địa mới kia sao, hoàng triều bên kia cũng có gửi thư qua đây yêu cầu Kiếm tông chúng ta chuẩn bị cảnh giác một chút, phòng ngừa xuất hiện bất kỳ tai họa ngầm không biết gì đó, hình như Tuyết Ngân đang làm trật tử giả nơi đó đấy, ngươi gặp con bé sao?” Kiếm Tôn lão thái công hỏi.
“Dạ đã gặp, lần này đến đây, chính là vì muốn thỉnh cầu lão thái công, ở Ly Xuyên đại địa có một tòa thành bang, đó là nhà của ta ….. ài, đó là lãnh thổ mà con vất vả cực khổ bảo vệ, bây giờ lại có rất nhiều thế lực đỏ mắt muốn chia cắt, rồi lại còn xuất hiện vài kẻ không chịu tuân theo quy củ. Hi vọng lão thái công nể mặt mũi đồ tôn, phái chút cao thủ tông môn đi trước đến tọa trấn.” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Việc này, không phải ngươi nói với Tuyết Ngân là được rồi sao?” Kiếm Tôn lão thái công hỏi.
“Haiz, Tuyết Ngân cô cô đại khái cũng rất là thất vọng với tình trạng hiện tại của con, chỉ chịu theo chức trách mà làm việc thôi.” Chúc Minh Lãng cười khổ nói.
“Haiz, con bé này làm sao có thể như vậy được, bất kể thế nào nó cũng là nửa lão sư của ngươi, sinh vào loạn thế không thể làm cường giả không xuất thế, muốn bình bình an an sống qua ngày cũng không dễ.” Kiếm Tôn lão thái công thở dài một tiếng.
“Là con tự mình lựa chọn, cũng không thể trách cô cô.” Chúc Minh Lãng cười khổ nói.
“Diệu Trúc, ta còn nhớ lúc trước ngươi nói có vị sư thúc nào có dự định muốn tiên phong đi Ly Xuyên đại địa tìm hiểu dị vực, tìm kiếm kỳ ngộ. Bây giờ ngươi đi nói với hắn, nếu nguyện ý tọa trấn thành bang ở đó, tông môn sẽ tặng hắn Hạo Ảnh kiếm.” Kiếm Tôn lão thái công nói với Tử Diệu Trúc.
“Bẩm sư tôn, là Cố Đường sư thúc, đồ nhi sẽ lập tức đi thông báo … chỉ là, sư tôn, Kiếm Tông chúng ta làm gì còn Hạo Ảnh Kiếm nữa đâu, còn một thanh cuối cùng đang còn ném trong kiếm lâm, nhưng Khí Kiếm Lâm không ai dám đặt chân hết, mấy chuyện kỳ quái ở đó đến giờ vẫn còn chưa được giải quyết ạ!” Tử Diệu Trúc nói ra.
Cố Đường sư thúc, Chúc Minh Lãng có chút ấn tượng đối với người này.
Đó là một vị Kiếm Quân cực kỳ chính trực, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, hắn thường xuyên du lịch, yêu thích thăm thú các thành trì khác nhau, lãnh hội văn hóa phong tình các địa phương khác nhau.
Nếu có Cố Đường trấn thủ Tổ Long thành thì tảng đá lớn trong lòng Chúc Minh Lãng cũng có thể đặt xuống.
Một vị kiếm sư Quân cấp trấn thủ ở đó, dù là hạng giá áo túi cơm cũng không dám hành sự lỗ mãng!
“Ngươi làm sao quên xuất thân của sư huynh nhà ngươi rồi, Hạo Ảnh Kiếm đối với Kiếm Tông chúng ta quả thực có chút ít ỏi, nhưng đối với gia tộc sư huynh của ngươi, đó chẳng qua chỉ là mấy khối thép tốt mà thôi!” Kiếm Tôn lão thái công nói ra.
“Đúng nha.” Tử Diệu Trúc giật mình nhớ ra.
“Tiểu Lãng, con cũng biết Cố Đường tên này không có sở thích thú vui đặc biệt gì ngoài việc thích tàng trữ kiếm tốt, cũng chỉ có cỡ như Hạo Ảnh Kiếm mới khiến hắn động tâm được.” Kiếm Tôn lão thái công nói.
“Vậy quá tốt rồi, vừa lúc đồ tôn cũng muốn trở về gia tộc báo bình an một chút, đến lúc đó sẽ lấy Hạo Ảnh Kiếm, đợi sau khi quay về Tổ Long Thành nhất định sẽ tự mình dâng lên tặng cho sư thúc.” Chúc Minh Lãng vui vẻ nói, lần nữa hành lễ cảm tạ Kiếm Tôn lão thái công.
“Lúc đó Thái Công ta cũng sẽ tự mình động mồm động mép một chút, con đã tới rồi thì liền ở lại đây chơi thêm ít ngày, đường xá trở về hoàng thành cách nơi này xa xôi, con vừa mới trở về từ Ly Xuyên đại địa hẳn cũng rất mệt mỏi, vừa khéo Khí Kiếm Lâm cũng bị hoang phế nhiều ngày, nếu có thời gian thì đến đó xem xem, coi như báo ơn cho thái công.” Kiếm Tôn lão thái công nói ra.
“Dạ, dạ.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
Cường giả Quân cấp, có lẽ chưa đủ chấn nhiếp quét ngang các đại thế lực, nhưng quan trọng nhất vẫn là có uy danh của Diêu Sơn Kiếm Tông bảo hộ.
Chỉ cần Diêu Sơn Kiếm Tông phái người đến trấn thủ trước ở nơi đó, liền có thể áp chế được bớt đại đa số mấy tên âm mưu thâm độc dụng ý khó dò, cũng giảm bớt gánh nặng trên chiến trường cho Lê Vân Tư.
Dù sao, nếu như Duệ Quốc đánh lâu không xong, nhất định sẽ có mấy đại thế lực âm thầm len lén vào quân đội, cũng sẽ có mấy tên ác đồ không có quy củ của Tội Ác Chi Thành nhảy vào càn quét cướp đoạt trong Tổ Long Thành …
“Vị này là thê tử kết tóc se duyên với con ở Ly Xuyên đại địa sao, rất không tệ, ánh mắt tiểu tử ngươi cũng tốt như sư tôn vậy.” Kiếm Tôn lão thái công ra vẻ tươi cười, nhìn qua Nam Linh Sa.
“Sư tôn, vị này là muội muội của nương tử nhà con.” Chúc Minh Lãng giải thích nói.
“A a a, vợ nhỏ sao??”
“Sư tôn, chúng con thanh bạch, chỉ là hình như nàng cũng giống với sư muội, đều tương đối ngưỡng mộ cách làm người của con, kiểu gì cũng sẽ cùng người ngoài nói ra vài thứ khó giải thích, khiến người ta sinh ra hiểu lầm.” Chúc Minh Lãng nói ra.
Tử Diệu Trúc đã rời đi, hẳn là đi truyền lời.
Kiếm Tôn lão thái công nói tiếp: “Dù sao các ngươi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, Diệu Trúc sùng bái ngươi giống như tiểu muội sùng bái ca ca, nàng sẽ có lúc không phân biệt được loại tình cảm này. Hiện tại tốt rồi, lòng ngươi đã có nơi thuộc về, cũng sẽ không khiến nàng phải chấp mê bất ngộ, nói chuyện với nàng cho rõ ràng là được, dù sao nó cũng không phải loại nữ hài tử hung hăng càn quấy.”
“Sư tôn yên tâm, con sẽ từ từ nói chuyện đàng hoàng với sư muội, dù sao trước giờ con vẫn luôn một mực xem nàng như muội muội ruột.” Chúc Minh Lãng nghiêm túc nói ra.
Lúc này, mấy vị nữ đệ tử đến đây, bọn họ hành lễ với Kiếm Tôn thái công, rồi dẫn đường cho Nam Linh Sa và Phương Niệm Niệm, đưa bọn họ tiến về nghỉ ngơi ở sơn trang bên cạnh.
Chúc Minh Lãng cũng để các nàng tự nhiên đi, còn mình ở lại nói thêm vài lời với lão thái công.
Chờ các nàng đi, Kiếm Tôn lão thái công bắt đầu thâm sâu nói: “Ta thấy con rất xứng với nàng ta, có phải là vì muốn Tử Diệu Trúc sư muội giảm bớt địch ý với nàng ta nên mới nói là thê muội không?”
“Sư tôn, tỷ muội các nàng là sinh đôi, một gốc sinh nhị, tướng mạo không hề thua kém mảy may, ngài cảm thấy tướng mạo tương xứng cũng là chuyện bình thường.” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Thì ra là vậy, khó trách a …. Còn nữa, con bây giờ là Mục Long Sư, làm sao không tìm một vị Thần Phàm Giả đi theo, ngược lại lại đi dẫn theo hai vị Mục Long Sư đi hành tẩu, chỉ sợ sẽ có phiền toái đấy.” Kiếm Tôn lão thái công nói ra.
“Nàng là Thần Phàm giả mà sư tôn.” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Không thể nào, ta đã nhìn qua khí tức của nàng ta, rõ ràng là Mục Long Sư, ta cũng không thể nào già cả lú lẫn đến mức ngay cả cái này cũng nhìn không ra, tốt xấu gì ta cũng là Kiếm Tôn, nhưng mà cảnh giới Mục Long Sư của nàng có chút cổ quái, xem như lơ lửng không cố định tại Quân cấp.” Kiếm Tôn lão thái công nói ra.
Chúc Minh Lãng há to miệng.
Chẳng lẽ lão thái công mớ ngủ chưa tỉnh sao.
Nam Linh Sa rõ ràng là Thần Phàm giả.
Là một vị Thần phàm họa sư!
Làm sao có thể là Mục Long Sư….
“Sư tôn, ngài đừng nói giỡn với con, ta từng nhìn thấy thần phàm chi lực của nàng, nàng tuyệt đối không thể nào là Mục Long Sư.” Chúc Minh Lãng lắc đầu nói.
“Vậy sao, vậy sư tôn chỉ có thể nói với con, có lẽ thần phàm giả mà con nhìn thấy có thể là nương tử của con, không phải nàng. Nữ tử đồng hành này của con chắc chắn là Mục Long Sư.” Kiếm Tôn lão thái công thần sắc nghiêm túc, tuyệt đối không có ý vui đùa.
Sắc mặt Chúc Minh Lãng dần nghiêm trọng.
Tu vi đạt đến cấp bậc như sư tôn, tuyệt đối không thể có chuyện nhầm lẫn.
Nhưng mình mấy lần còn tận mắt thấy nàng dùng thần phàm lực vẽ tranh…
Chẳng lẽ Thần Phàm họa sư kia là Lê Vân Tư??
Không đúng, mấy ngày trước ở Tội Ác chi thành, lúc ở trên con đường sương mù, Nam Linh Sa còn vẽ tranh!
Chẳng lẽ nàng thực sự là người có thể vừa có thần phàm lực và mục long thuật??
Không thể nào!
Trên thế giới này tuyệt đối không thể nào tồn tại người có đồng thời là thần phàm giả và Mục Long Sư, một người chỉ có thể chọn một con đường!