Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 138: Lấy gió làm Linh Thạch

Chương 138: Lấy gió làm Linh Thạch




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Xem ra ngươi cũng không hiểu nhiều về người ta a." Lão thái tông Kiếm Tôn cười ha ha nói.

Chúc Minh Lãng vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhớ lại một chút chi tiết, nhưng lại không có cách nào hiểu rõ được nguyên nhân trong này.

"Ngươi đi xem Khí Kiếm Lâm đi, xong rồi thì sớm đi về nhà, những năm nay Chúc Môn của các ngươi đã xảy ra biến cố rất lớn." Lão thái công Kiếm Tôn nói.

"Được rồi, sư tôn. Ta đến đây vì chuyện của Kiếm Tông, Kiếm Tôn đừng nói về những người khác, ta sợ một lát nữa lão sư huynh, sư đệ lại đến tìm ta so kiếm." Chúc Minh Lãng nói.

"Hiểu, hiểu rồi, bây giờ ngươi là ngự long, có lẽ còn huy hoàng hơn so với quá khứ, sư tôn vẫn luôn tin tưởng ngươi." Lão thái công Kiếm Tôn vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy vị lão thái công tuổi tác đã cao, Chúc Minh Lãng có rất nhiều cảm xúc trong lòng, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng dường như mọi thứ đều không nói nên lời.

"Vậy thái công phải nghỉ ngơi thật nhiều, sau này cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe." Chúc Minh Lãng nói.

Lão thái công Kiếm Tôn khoát tay áo, ra hiệu cho Chúc Minh Lãng nên rời đi rồi.

Chúc Minh Lãng đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi phóng chính sơn trang, liền nghe thấy lão thái công Kiếm Tôn nói nhỏ với một nữ đệ tử đang đứng chờ ở bên cạnh: "Người đó. . ."

"Sư tôn, có gì phân phó sao?"

"Nha đầu, đi đến tế trang, gỡ xuống linh vị có viết ba chữ "Chúc Minh Lãng" đi, mỗi tháng cũng không cần phải tế bái, tiết kiệm một chút tiền dầu vừng." Lão thái công Kiếm Tôn nói.

Ngoài cửa, Chúc Minh Lãng bước hụt cầu thang, suýt nữa đã ngã lộn nhào lăn ra ngoài.

Giữ vững thăng bằng, Chúc Minh Lãng đã lệ rơi đầy mặt.

Sư tôn, ngài tin tưởng ta như vậy sao?

...

Đi về phía bên cạnh ngọn núi, trở lại trong trang, Nam Linh Sa, Phương Niệm Niệm đang đợi mình về dùng cơm, vị đệ tử có lông mi dài kia cũng đang ở bên cạnh, luôn duy trì tư thể đứng thẳng cẩn thận tỉ mỉ.

Chúc Minh Lãng ngồi xuống, nhìn thoáng qua món ăn thanh đạm.

Thức ăn ở Kiếm Tông luôn thanh đạm, phần lớn là thức ăn chay, lúc đầu Chúc Minh Lãng định rời khỏi nơi này lúc mười sáu tuổi, nhưng chính vì chuyện này mà rời đi trước một năm.

Thức ăn không ngon, cái gì cũng không đáng để lưu luyến!

Những cây măng non đặc sản ở vùng này, nghe nói nó được vun trồng bởi linh khí của thiên địa, cho dù không ăn mặn, thì cũng sẽ có dinh dưỡng hơn so với đồ mặn.

Diêu Sơn Kiếm Tông, luyện kiếm xem trọng nhất chính là kiếm tâm, kiếm khí, kiếm ý, chỉ khi ăn ít thịt, ăn nhiều những thứ có yếu tố thành tiên này, người đó mới có thể ổn định tu hành, mới có thể dựa vào kiếm mà vang danh thiên hạ.

Cho nên Chúc Minh Lãng từ bỏ kiếm tu, lựa chọn thịt kho tàu, nấm dại hầm thịt, thịt nguyên chất, thịt rán...

Nghĩ đến mấy ngày kế tiếp có lẽ đều phải ăn những thứ này, Chúc Minh Lãng quyết định vẫn nên thả Đại Hắc Nha ra, để nó lấy danh nghĩa đi tiêu diệt những lợn rừng đang làm loạn ở sơn linh kia, đi tìm mỹ vị chân chính của đặc sản vùng núi, đến đêm, có thể vừa uống rượu mơ ở đây, vừa nướng lợn ở trên đống lửa, đây mới là cuộc sống của kiếm tu ung dung tự tại!

"Niệm Niệm, một lát ngươi dẫn theo Đại Hắc Nha đi lên núi bên kia." Chúc Minh Lãng chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói với Phương Niệm Niệm.

"Được rồi!" Nhắc tới ăn, Phương Niệm Niệm tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, hơn nữa không biết Chúc Minh Lãng nấu mấy món khác thế nào, nhưng thịt nướng là tuyệt nhất.

"Linh Sa cô nương, ngươi cứ tùy tiện dạo chơi, thư giãn tâm tình một chút, lặn lội đường xa, ngươi cũng mệt mỏi rồi." Chúc Minh Lãng nói.

"Ừm." Nam Linh Sa lên tiếng, cũng không biết là tâm tính nàng lại thay đổi, hay là vì lúc ăn nàng không thích nói chuyện.

Cảnh giới không ổn định cứ lơ lửng trên dưới ở Quân cấp.

Lại còn là Mục Long sư.

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Nam Linh Sa, cảm thấy nữ nhân này càng lúc càng giống như một màng sương mù dày đặc.

Được rồi, về sau có nhiều thời gian từ từ tìm hiểu vậy.

Chúc Minh Lãng không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này, hắn tùy tiện ăn vài miếng, còn chừa bụng để ăn bữa tiệc tối.

"Sư huynh." Tử Diệu Trúc đi tới từ ngoài cửa, trong đôi mắt hiện lên ký ức không được vui.

"Vất vả cho sư muội rồi." Chúc Minh Lãng nói.

"Cố Đường sư thúc đã đáp ứng, về vấn đề trấn giữ Tổ Long thành mà huynh nói, không cần phải lo lắng nữa." Tử Diệu Trúc nói.

"Ừm, ừm, vậy là tốt rồi." Chúc Minh Lãng thở phào nhẹ nhõm.

Có được cường giả của kiếm tông trấn giữ, chuyện đi về hoàng đô tuyên thệ lãnh địa cũng không cần phải gấp gáp nữa.

"Sư huynh, sau khi huynh rời đi, Khí Kiếm Lâm vẫn luôn bỏ hoang, chỉ có một vài đệ tử bị hư kiếm, bị gỉ, mới đi vào trong đó vứt kiếm." Tử Diệu Trúc nói.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lạ gì, ngay cả các sư trưởng Kiếm Tôn cũng không thể xử lý được?" Chúc Minh Lãng không hiểu hỏi.

"Nghe nói là có yêu ma quỷ quái, hơn nữa lại còn là yêu ma có linh. Lúc các đệ tử đến vứt kiếm, bọn chúng sẽ xuất hiện, lúc các sư tôn đến tiêu diệt, thì bọn chúng liền ẩn núp, Khí Kiếm Lâm chỉ có huynh và Tuyết Ngân sư thúc là người hiểu rõ nhất tình hình ở bên trong, nhưng Tuyết Ngân sư thúc từ trước cho tới nay chưa bao giờ để ý tới những chuyện thế này." Tử Diệu Trúc nói.

"Ta nghe các vị sư huynh có tu vi cao nói, có thể là những thanh kiếm bị vứt bỏ kia, bởi vì không có người hỏi thăm, nên sinh ra một chút oán hận, oán hận này giống như ma quỷ, bắt đầu trả thù những đệ tử kiếm tu như chúng ta." Vị đệ tử có lông mi dài nói.

"Bình thường nó xuất hiện từ lúc nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Sau khi mặt trời lặn, vào lúc ngày đêm giao nhau."

"Được, ta đi xem một chút."

"Sư huynh, muội đi với huynh." Tử Diệu Trúc nói.

"Không cần, muội dẫn Nam Linh Sa đi dạo một vòng đi." Chúc Minh Lãng nói.

"Được." Lần này, Tử Diệu Trúc đồng ý rất nhanh, trong đôi mắt ấy lóe sáng tựa như có suy nghĩ khác.

...

Kiếm, là vật tiêu hao lớn nhất ở Kiếm Tông.

Cho dù là kiếm gỗ đào lúc mới luyện tập, hay là thiết kiếm sau khi trở thành đệ tử, đến các loại thanh kiếm tốt được rèn đúc từ kim loại quý thuần chất.

Chúc Môn, có thể nói là nơi cung ứng lớn nhất cho Kiếm Tông, bởi vì Chúc Môn phân ra hai phái lớn, một phái là đúc áo giáp, một phái là đúc kiếm, thực ra các loại rèn đúc khác, Chúc Môn cũng có làm.

Chỉ là giai đoạn trước mười lăm tuổi của Chúc Minh Lãng, phần lớn thời gian đều ở Diêu Sơn Kiếm Tông, nên hắn không có nhiều hứng thú lắm đối với nghề đúc này.

Kiếm hao mòn rất lớn, mỗi một kiếm tu đều cần phải tiến hành luyện tập kiếm thức trong thời gian dài, cho dù là múa kiếm trong không khí, hay là luyện tập với cọc gỗ, thậm chí là luyện tập với tượng đá, đều rất dễ làm thân kiếm bị hư hao.

Đi dọc theo con đường dài u tối không có ánh đèn, hai bên đường là cây thông và cây trúc vàng cao lớn, tất cả đều mọc cao thẳng tắp.

Cố ý chờ gần đến hoàng hôn mới đến đây, Chúc Minh Lãng nhìn những cây thông trúc vô cùng xanh ngắt này, trong đầu có một vài hình ảnh tựa như trang sách liên tục lướt qua.

Tiếp tục đi về phía trước, là có thể nhìn thấy một vài thanh kiếm gỗ mục nát, nằm rải rác trên mặt đất, trên thân kiếm cũng đã mọc ra một ít rêu xanh.

Lại đi sâu vào bên trong, con đường đều đã bị bùn đất và cỏ hoang xâm chiếm, giương ánh mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy một thanh lại một thanh kiếm sắt, kiếm đồng cắm xuống mặt đất, tựa như những cây thông trúc mọc thẳng tắp trên mặt đất kia!

Kiếm bị vứt bỏ càng lúc càng nhiều, nhìn lướt qua có thể thấy chỗ này có đến mấy trăm thanh kiếm.

Lúc còn rất nhỏ, lão thái tông Kiếm Tôn đã nói với mình, mỗi một thanh kiếm bị vứt bỏ ở chỗ này, đều là bia mộ của kiếm, lúc bọn chúng "Còn sống", đều có một câu chuyện thuộc về mình.

Có vài thanh kiếm, trong lúc rèn đúc ra đã bị hỏng, không có ai sử dụng, thế là vứt bỏ ở nơi này.

Có vài thanh kiếm, thanh danh của nó so với người sử dụng nó còn vang dội hơn, người người đều muốn đoạt lấy nó, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ quên trong trận đại chiến nổi danh khắp nơi nào đó, rồi bị niêm phong ở lại chỗ này mãi mãi.

Có vài thanh kiếm, tựa như người tầm thường không có chí tiến thủ, sống cuộc sống bình thường, tuổi thọ đến, cũng bị cắm vào trong đất.

Lại đi sâu vào bên trong, càng có nhiều thanh kiếm hơn, so với rừng thông trúc kia còn muốn dày đặc hơn, bọn chúng dài ngắn không đồng đều với nhau, kiểu dáng khác nhau, đa số thanh kiếm đều giống như mộ bia cắm thẳng xuống mảnh đất này, liếc nhìn qua căn bản không thể đếm được có bao nhiêu thanh kiếm!

Buổi chiều hoàng hôn, ánh nắng chiều tà, hình bóng của cây thông, trúc vàng đan xen với bóng thanh kiếm bị vứt bỏ như đám cỏ hoang dại, cây thông cây trúc xanh tươi, thân kiếm u ám, bóng và bóng hoàn toàn hòa hợp với nhau, giống như thanh kiếm to lớn ở không trung cùng với thanh kiếm nhỏ dài có thể cầm lấy nhau, chúng hợp thành tạo nên cả rừng kiếm dưới hoàng hôn vô cùng tĩnh mịch này.

Ánh nắng chiều chiếu vào thân kiếm, vết gỉ trên hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm bị vứt bỏ kia, trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Gỉ đồng, gỉ sắt, gỉ xanh, gỉ đỏ...

Ngay cả ánh nắng và thời gian cũng có vết gỉ.

Đó chính là hoàng hôn.

...

"Tuyết Ngân cô cô, tay của ta đã tê hết rồi."

Đêm lại sắp đến gần, một nam hài tử non nớt chảy đầy mồ hôi trên mặt nói.

"Tiếp tục."

...

"Bàn tay của ta, đã chảy máu rồi."

Mặt trời lên cao chói chang, kiếm cũng bị thiêu nóng đến đỏ bừng.

"Tiếp tục."

...

"Tuyết Ngân cô cô, rốt cuộc ta phải luyện tới khi nào, mới có thể mạnh mẽ được như cô cô?"

Tuyết lớn đầy trời, thiếu niên ngây ngô đứng ở trong tuyết hỏi.

"Mài kiếm cần cái gì?"

"Linh thạch cứng rắn bóng loáng." Thiếu niên ngây ngô đáp lại.

"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi rút ra mỗi một thanh kiếm trong khu rừng này, vung chém lên bầu trời, lấy gió làm linh thạch, khi ngươi mài hết lớp gỉ trên mỗi một thanh kiếm bị vứt bỏ ở đây, thì ngươi có thể rời khỏi nơi này."

Lấy gió làm linh thạch.

Mỗi một thanh kiếm ở nơi này, đều đã làm cho những vết chai trên tay mình bong tróc, uống máu của mình.

Nhưng cũng bởi vì vậy mà một lần nữa chúng nó lại trở nên sắc bén!

...

Nhiều năm qua đi, thanh kiếm bị vứt bỏ ở trong rừng vẫn cắm sừng sững ở trong đất như trước, một lần nữa vết gỉ lại lan khắp cơ thể trơn bóng sắc bén của bọn chúng, Chúc Minh Lãng quay lưng lại hoàng hôn, đám kiếm đó cũng quay lưng lại hoàng hôn, trong lúc nhất thời tất cả hình ảnh đều ùa về, Chúc Minh Lãng như mắc nghẹn ở cổ họng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên có chút khó thở.

Hối hận sao?

Chúc Minh Lãng chưa bao giờ hối hận.

Chỉ là có chút buồn phiền, có chút bất đắc dĩ.

Cho dù là thanh kiếm tuyệt thế huy hoàng đến đâu đi nữa, thì một ngày nào đó cũng sẽ có vết rỉ loang lổ.

Năm tháng vội vã, trong lòng có nơi để về, thì sẽ không thấy tiếc nuối.

"Ông ông ông…"

Bỗng nhiên, trong khu rừng tĩnh mịch chợt vang lên âm thanh dao động của kiếm, âm luật đó giống như có hơn một ngàn người đang gãy đàn ở xung quanh nơi Chúc Minh Lãng đang đứng, lúc lọt vào tai, linh hồn cũng không chịu được mà lạnh run theo.

Chúc Minh Lãng lấy lại tinh thần, nhìn biển kiếm lớn đang phập phồng gợn sóng trong khu rừng này, bọn chúng dường như nghe được tiếng gọi của cố nhân, chúng muốn lao ra từ trong đất, lập tức trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Bóng kiếm lắc lư, trong rừng thông lờ mờ, ánh sáng hoàng hôn đã hoàn toàn bị dãy núi che khuất, khu rừng này sắp biến mất trong đêm tối, hết lần này tới lần khác bóng kiếm đó, giống như đã sống lại, tùy ý hướng về phía bầu trời, mặt đất và làm rối loạn cả núi rừng.

Nhưng thanh kiếm chân chính bị vứt bỏ, vẫn bị cắm xuống đất như cũ, bóng kiếm giống như hồn ma bò ra từ trong mộ bia, lúc chúng thoát ra phát ra tiếng kêu sắc bén trên không trung, vốn tiếng kiếm phát ra như tiếng đàn tấu thì lập tức hóa thành tiếng gào khóc chói tai của bách quỷ!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch