Lần trở lại Chúc Môn này, có chuyện hay để xem rồi.
Bọn họ cho rằng hắn giờ đã mất đi năng lực của thần phàm giả, hiện tại đã không khác gì một tên phế nhân.
Nhưng không biết rằng, hắn đã trở thành Mục Long Sư, có lẽ không lâu nữa, hắn thậm chí còn mạnh hơn so với trước kia!
“Sư huynh, ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng để Linh Sa cô nương phải đợi lâu quá.” Tử Diệu Trúc cười cười, xoay người rời đi.
“Ta với nàng ấy thật sự không có gì, sư muội đừng đùa như vậy, không dối gạt sư muội, nàng là muội muội song sinh của Lê Vân Tư, nhưng một người theo họ cha, một người theo họ mẹ.” Chúc Minh Lãng cố gắng giải thích.
“Hóa ra là vậy.” Tử Diệu Trúc nghiêm túc gật gật đầu, nói tiếp, “Nhưng sao ta thấy, ánh mắt sư huynh nhìn nàng, không giống khi nhìn những người khác?”
“Có điểm nào không giống?” Chúc Minh Lãng nhướng mày hỏi.
“Nguyên nhân chính vì họ là tỷ muội song sinh, muội muội giống hệt tỷ tỷ, nên những người bình thường yêu phải một người có tỷ muội dung mạo lại không khác chút nào, khi nhìn thấy một trong hai người đó, trong lòng sẽ có chút dao động, đôi mắt cũng vô thức lộ ra một vài tia cảm xúc mà có lẽ chính huynh cũng không biết.” Tử Diệu Trúc nói.
Có lẽ là quá quen thuộc với sư huynh của mình, Tử Diệu Trúc có thể cảm giác được, từ trước tới giờ, mỗi lần Chúc Minh Lãng nhìn thấy nàng, trong đôi mắt hắn liền không chứa chút tạp chất, vô tư mà tự tại. Nhưng khi sư huynh nhìn về phía Nam Linh Sa, lại khác một trời một vực khi nhìn chính mình. Bởi vậy, nàng cảm thấy, quan hệ giữa Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa không đơn thuần chỉ là mối quan hệ giữa Mục Long Sư và đồng đội như lời Chúc Minh Lãng nói.
Đúng là, rất nhiều lần Chúc Minh Lãng nhìn Nam Linh Sa, trong vô thức lại coi nàng là Lê Vân Tư. Nhưng hắn cũng chỉ thất thần trong giây lát, sau đó sẽ lại tự nhắc nhở chính mình, đây là muội muội của nàng, Nam Linh Sa, sau đó cố gắng ra vẻ thong dong, trấn định. . .
Chỉ là, trong vài giây này, hắn quả thực có chút dao động.
“Sư huynh cũng không cần ngượng ngùng, đây là chuyện bình thường, nếu huynh nhìn nàng mà mặt không đổi sắc, vậy tình cảm của huynh với Lê Vân Tư cũng không phải thực sự là tình yêu. . .” Tử Diệu Trúc nói.
Chúc Minh Lãng gật đầu.
Không hổ là sư muội tốt của hắn, hắn còn đang rối rắm hổ thẹn, hiện tại tâm sự cùng nàng xong, mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa.
“Huống chi Nam Linh Sa xinh đẹp như vậy, một nữ hài tử như ta gặp được nàng đều cảm thấy xao xuyến trong lòng, sư huynh thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta, cũng là việc hết sức bình thường.”
“. . . . . ”
……
Thời gian cấp bách, Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa, Phương Niệm Niệm ba người nghỉ ngơi ở Diêu Sơn Kiếm Tông được vài ngày, liền vội vàng rời đi.
Chủ yếu là Chúc Minh Lãng lo lắng mấy Lão Tôn Sư trong Kiếm Tông chạy đến hưng sư vấn tội về tung tích của ngàn vạn thanh kiếm trong khí kiếm lâm, mặc dù đó đều là những thanh kiếm bị từ bỏ, nhưng cũng là bảo tàng của Kiếm Tông bọn họ nha!
Hiện tại thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện ra, Chúc Minh Lãng mấy người mau chóng chạy đi mới là thượng sách.
Lúc đầu, Chúc Minh Lãng cũng muốn chạy đến ngọn núi cao nhất kia, chào hỏi Chúc Tuyết Ngân. Nhưng lại nghĩ đến, nàng bây giờ có lẽ cũng không muốn nhìn thấy mình, hắn lại đành thôi.
“Chúc Minh Lãng, người có thực lực mạnh nhất trong Diêu Sơn Kiếm Tông, là thái công của ngươi sao?” Phương Niệm Niệm tò mò hỏi.
“Trước kia thực lực của thái công đứng thứ ba trong Tông. Bây giờ tuổi tác đã cao, ông ấy chủ yếu là dạy dỗ đồ tôn. Cô cô của ta chính là đệ tử của ông ấy.” Chúc Minh Lãng trả lời.
“Tuyết Ngân cô cô, thực sự rất mạnh, lúc ở Kiếm Tông, ta còn nghe được một vài nam đệ tử nói về nàng. . . Mà ta thấy nàng ấy nhìn qua còn rất trẻ, vì sao bọn họ lại gọi nàng là tôn sư?” Phương Niệm Niệm hỏi.
“Nếu chỉ nói đến tu vi, Tuyết Ngân cô cô có lẽ đang đứng ở đỉnh vị quân cấp, là nhân tài kiệt xuất trong tứ đại tông môn. Mà cảnh giới kiếm đạo của nàng còn đáng sợ hơn cả tu vi, nếu là giao chiến không màng sinh tử, những người dưới vương cấp không ai là đối thủ của nàng, thậm chí, một vài đỉnh vị quân cấp thần phàm giả không cẩn thận đều có thể chết dưới tay nàng.” Chúc Minh Lãng giải thích.
Bình thường, trong các tông môn, bối phận phân chia rất đơn giản.
Sư tôn, sư thúc, đệ tử.
Như vậy, những tông môn giống Diêu Sơn Kiếm Tông như vậy, đệ tử tu vi đa phần từ tử cấp đến chủ cấp.
Đệ tử thực lực chủ cấp, thường thường đều là nhân tài kiệt xuất, những người được xưng làm thánh đường thủ tịch nữ đệ tử như Tử Diệu Trúc, tu vi thường ở thượng vị, đỉnh vị chủ cấp.
Mà những người được gọi là sư thúc, tu vi thường từ chủ cấp đến quân cấp, những người có tư chất bình thường sẽ là hạ vị chủ cấp. Một vài người có tư chất tốt, tu vi có thể lên đến quân cấp. Mà những người có tư chất thượng giai, thậm chí còn có thể tu luyện đến thượng vị quân cấp hoặc đỉnh vị quân cấp.
Những người được gọi là sư tôn, tu vi ít nhất cũng phải là đỉnh vị quân cấp.
Nhưng mỗi một người được phong làm sư tôn, đa phần đều có lực chiến đấu cao hơn tu vi của bản thân.
Giống như Đại Hắc Nha, tu vi của nó cũng chỉ là hạ vị long tướng, nhưng dựa vào lôi lân, liệt dũng huyết mạch, Thanh Ngân trọng khải, nó lại có thể đứng ở thế bất bại khi đối diện với sinh vật chủ cấp!
Bởi vậy, vô luận là thần phàm giả hay là mục long sư, tu vi chỉ là một thang đo tượng trưng mà thôi, con đường tu hành của mỗi một người, mỗi một sinh vật trên thế giới này đều có pháp tắc riêng của chính mình.
“Tử Diệu Trúc tỷ tỷ nếu là đại sư tỷ của Diêu Sơn Kiếm Tông Đại, mà Linh Sa tỷ tỷ lại thắng nàng, vậy chẳng phải là nói, mấy thế lực của Cực Đình đại lục này, đệ tử của bọn họ thực ra cũng không có mấy người có thể so sánh với Linh Sa tỷ tỷ?” Phương Niệm Niệm lại hỏi tiếp.
Chúc Minh Lãng nghe vậy, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Đệ tử?
Bọn họ hiện tại đối mặt không phải đệ tử của những thế lực này. Xét đến cùng, những người là đệ tử đều còn nhỏ tuổi, bọn họ có trưởng bối nhà mình che chở, trời sập có xuống cũng không cần bọn họ quan tâm.
Nhưng Chúc Minh Lãng, Lê Vân Tư, Nam Linh Sa là đại diện cho tầng lớp thống trị của Ly Xuyên đại lục, đối thủ của bọn họ là toàn bộ Cực Đình đại lục, ai để ý bọn họ là đệ tử hay sư thúc?
Mà một vài quốc bang của Cực Đình đại lục, có diện tích thậm chí nhỏ hơn Tổ Long Thành Bang, tài nguyên còn không dồi dào bằng Ly Xuyên đại lục.
Nam Linh Sa và Lê Vân Tư có cấp bậc ngang hàng với những người mạnh nhất quốc bang, tu vi, thực lực, tài nguyên có được cũng là thượng thừa, việc các nàng có thể đánh bại toàn bộ thiên tài của các thế lực, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Huống chi những tên đệ tử đó đa phần đều lớn lên dưới sự che chở của tông môn. Những người có thể xuống núi lịch luyện giống đại sư tỷ Tử Diệu Trúc của tông môn bọn hắn cũng không có nhiều lắm, bọn họ đa phần đều khổ tu trên núi.
Mà Lê Vân Tư và Nam Linh Sa, ở tuổi này đã có thể dựa vào trí tuệ và thực lực của bản thân, thống trị một nửa Ly Xuyên Thành Bang.
Bởi vậy, hiện giờ Cực Đình đại lục xuất hiện, đối với sự phát triển của các nàng, cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Tốc độ phát triển của các nàng, có lẽ sẽ trở nên càng nhanh hơn.
Đại địa lớn hơn, không có nghĩa rằng các nàng trở nên nhỏ yếu hơn.
Chúc Minh Lãng vẫn còn nhớ rõ, ngày Lê Vân Tư bị thương nặng, nàng vẫn có thể bày ra thực lực của thượng vị giả, chém giết tứ hùng.
Sau khi thương thế lành, người ngoài nhìn vào, đều nghĩ thực lực của nàng còn dừng lại ở chủ cấp, mà không biết rằng, nàng đã bước vào quân cấp từ lâu. Kế hoạch lúc đầu của nàng là san bằng Tông Cung, không nghĩ đến, nàng còn chưa kịp ra tay, Tông Cung đã bị trật tự giả của Cực Đình đại lục tiêu diệt.
Còn Nam Linh Sa, Kiếm Tôn lão thái công cũng nói cảnh giới của nàng mơ hồ nằm ở trên dưới quân cấp.
Cảnh giới mà lão thái công nói đến, mới chỉ là tu vi, mà không phải thực lực chân chính.
Cho nên đến tận bây giờ, Chúc Minh Lãng vẫn chưa thăm dò rõ ràng Nam Linh Sa rốt cuộc nằm ở cảnh giới nào.
Hắn cảm giác, sau khi nắm quyền thống trị tổ Long Thành bang, thực lực của tỷ muội các nàng đều trở nên sâu không lường được. Chẳng lẽ, những tên đứng đầu các thành bang trước kia nắm giữ một ít tài nguyên quý hiếm mà Lê Vân Tư cùng Nam Linh Sa cũng không thể động đến?
Bởi vậy, sau khi thống nhất được Ly Xuyên đại lục, có được những tài nguyên này, thực lực của các nàng mới có thể tăng trên diện rộng!
Nếu thực là vậy, thì tài nguyên này phải là vật liệu phi phàm, cùng loại với ngân sam thánh lộ, hoặc cũng có thể là bí cảnh nào đó của Lê gia.
……
Con đường bọn họ phải đi, đúng là không ngắn, Thần Mộc Thanh Thánh Long đều trưởng thành mỗi ngày, tốc độ phi hành cũng tăng nhanh lên trông thấy.
Bọn họ bay qua hết núi này đến núi nọ, qua hết thành bang này đến thành bang khác.
Dọc theo đường đi, gặp được vô số tông lâm, giáo phái, thậm chí có một vài thần phàm giả kì lạ độc hành. Bọn họ còn gặp được một số quốc bang, chỉ có long và Mục Long Sư sinh sống trong đó.
Cực Đình đại lục rộng lớn, bọn họ liên tục phi hành một tháng, mà vẫn chưa chạy đến biên giới của Cực Đình hoàng triều.
Vừa ngồi trên lưng Thần Mộc Thanh Thánh Long, vừa tu hành, mặc dù đi đường có chút vội vàng, nhưng ba người bọn họ vẫn có thể thấy được phong cảnh và văn hóa của rất nhiều thành bang và quốc thổ mà bọn họ đi ngang qua.
Nếu có thể thuận lợi lấy được quyền thống trị lãnh thổ, để Tổ Long Thành Bang có được trật tựu giống các quốc gia trong Cực Đình đại lục, vậy Ly Xuyên đại lục xác thực có thể coi là một điểm đến được nhiều người hướng tới.
Núi cao sông rộng, rừng sâu cấm địa, chiến hỏa thành trì, Long cốc thánh hồ, quốc gia tươi đẹp, băng tuyết bao phủ, hư vô chi hải……
……
Lại qua nửa tháng, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Cực Đình hoàng đô. Hiện tại vừa lúc chính ngọ, lại là mùa hè, ba người đứng trên Ngân Xuyên Tử Sơn, nhìn con sống uốn lượn quanh co, một vài hồ nước nằm rải rác ở xung quang, dọc theo dòng sông cùng hồ nước là những tòa thành nhỏ, xếp san sát nhau, càng gần Cực Đình hoàng đô, càng có nhiều tòa thành, thôn làng được dựng lên, xa xa phía chân trời là những dãy núi liên miên, bất tuyệt, bị mây mù che phủ.
Đô thành trang nghiêm mà hùng vĩ, nằm ở nơi đây, có thể nói là một sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ với thiên nhiên đại địa. Bọn họ đứng từ trên cao nhìn lại, vậy mà chỉ nhìn được một góc của hoàng đô.
Mà một góc này, còn lớn hơn vài tòa thành bang bọn họ đã đi qua cộng lại.
Các tòa thành phân bố có trật tự, đều có xu hướng tụ lại tại một nơi có kiến trúc màu đồng cổ. Nơi đây rộng lớn, xa hoa mà tráng lệ, lộ rõ hơi thở hoàng gia. Từ xa nhìn lại, nơi đây tựa như một quốc gia thần bí mà cổ xưa, yên tĩnh trang nghiêm đứng đó, cổ kính và lâu đời.
Cực Đình hoàng đô!
Đây là nơi dừng chân của giai cấp thống trị khối đại lục này, trong đó tụ tập vô số tông môn, tộc môn, cung điện, giáo đình, học viện nổi danh,…
Trên bầu trời hoàng đô, một đàn long màu đồng cổ bay lượn xung quanh.
Càng khiến người ngạc nhiên là, tại bầu trời ở trung tâm hoàng đô xuất hiện một đám mây lớn nhiều màu sắc, vô số các sinh vật Long Thú bay tới bay lui trên này.
Nhìn qua chủng loại của chúng cùng số lượng, nơi đây đúng là một tòa Vân Long Quốc, bảo vệ Cực Đình hoàng đô ngàn năm không suy!
“Vân Long Quốc.” Nam Linh Sa nhìn tầng mây nhiều màu kia, đôi mắt trở nên sáng bừng.
Trong một vài điển tịch tại Thuần Long học viện, Nam Linh Sa liện đọc được truyền thuyết về quốc gia cư trú của long.
Lúc đầu nàng cũng cho rằng đây chỉ là truyền thuyết.
Hiện tại nhìn thấy một quốc gia trên mây thật sự trước mắt mình, còn ở trên không của Cực Đình hoàng đô, nàng thật sự chấn động, trong lòng hiện ra vô số nghi vấn cần giải đáp!
“Vân Long Quốc, là mạch máu của hoàng tộc.” Chúc Minh Lãng nói tiếp.
Mỗi một lần nhìn thấy cảnh này, hắn đều bị choáng ngợp trước sự tráng lệ của nó, Chúc Minh Lãng đột nhiên nghĩ đến, cảnh giới kiếm tu của hắn, đã từng đứng trên đỉnh, vượt xa cái gọi là thiếu niên thiên tài, đứng ngang hàng với các sư thúc, nhưng tựa hồ vẫn chưa được tiến đến Vân Long Quốc. . .
Cũng không biết hiện tại làm Mục Long Sư, hắn có cơ hội tiến đến hay không.
Vân Long Quốc, là nơi Chúc Minh Lãng từ nhỏ đã muốn đến gây tai họa. . . muốn chiêm ngưỡng sự thần bí của tiên cảnh trên không này!