Chương 146: Chuẩn bị tốt quan tài cho con trai ngươi đi (2)
Dịch giả: Tiểu Hy
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Sau khi hai cha con nhà họ Hạo rời khỏi, trên linh đường vẫn còn rất nhiều người bàn luận chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
“Với mấy loại người không ra gì thế này, bọn chúng nên bị như vậy từ lâu rồi, ta đã sớm muốn báo thù thay Chúc Đồng rồi. Các ngươi không biết đâu, lúc thi thể Chúc Đồng được đưa về đây, trông không khác gì đầu heo bò bị xé nát thành nhiều mảnh cả!” một thiếu niên là đúc sư học đồ lên tiếng.
“Không hổ danh là Minh Lãng đại ca, trị mấy tên này mà không cần sử dụng chút thủ đoạn ướt át bẩn thỉu nào, cuối cùng Chúc Đồng của chúng ta cũng có thể an ổn rời đi thế giới này rồi!”
“Hắn thật sự là Chúc Minh Lãng sao??” Những đệ tử nhỏ tuổi trong Chúc Môn đa phần đều không nhận ra Chúc Minh Lãng, bọn họ tò mò nhìn về phía Chúc Minh Lãng.
Dù sao những đứa trẻ này cũng lớn lên trong Chúc Môn, bọn họ đều đã từng nghe kể không ít chuyện về cái tên này.
……
Nghi thức xử lý, chẳng qua cũng chỉ là để chút tôn trọng cuối cùng dành cho những người đã khuất.
Nhưng nghi thức này, cuối cùng cũng sẽ phải kết thúc.
Sau khi vượt qua bao thăng trầm ở Ly Xuyên đại lục, lấy được vô số kinh nghiệm xương máu, hiện tại, những mối quan hệ chỉ là hời hợt, hay những người được coi là chí thân như Chúc Sơn, Bạch Hân, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Con người cũng phân chia giàu nghèo sang hèn, hai bên đối địch không đứng ở cùng một giai cấp, thì tính mạng con người chẳng bao giờ có thể lấy được phán quyết công bằng.
Chúc Đồng dù sao cũng không phải dòng chính của Chúc Môn, hắn cũng chỉ là con nuôi.
Chúc Minh Lãng cũng hiểu, ngoại trừ chính hắn, sẽ không có ai muốn vì Chúc Đồng lấy lại công đạo.
Lúc đầu, hắn còn đang suy xét xem có nên tham dự Đại Hội của Tông Lâm – Tộc Môn lần này hay không, hiện tại bởi vì Hạo Thiếu Thông, Chúc Minh Lãng lần này đã ở thế không đi không được.
……
Đi qua Môn Đình, bước vào mấy hòn đảo nổi lên trên Tích Thủy Hồ.
Trong này không treo đèn lồng trắng, khung cảnh trước mắt không khác gì lúc hắn rời đi, Nội Đình Chúc Môn vẫn luôn yên lặng và tú nhã như vậy. Lễ tang tại Ngoại Đình tựa như không liên quan chút nào với Chúc Môn Nội Đình.
Dù sao cũng chỉ là một đứa con nuôi, mà bá phụ bá mẫu của hắn cũng không có địa vị gì trong Chúc Môn này, họ chẳng qua chỉ là đôi vợ chồng giúp Chúc Môn quản lí một vài cửa hàng tại Hoàng Thành mà thôi.
Dương liễu nhẹ nhàng đu đưa, trước mặt hắn là một cây cầu được làm hoàn toàn bằng đá tảng, cầu đá trực tiếp thông đến cánh cửa của Nội Đình.
Chúc Môn được chia làm hai phần là Nội Đình và Ngoại Đình.
Nội Đình là trung tâm của Chúc Môn, chuyên phụ trách rèn đúc và nghiên cứu chế tạo ra các vũ khí mới, Ngoại Đình chủ yếu là kinh doanh cửa hàng đúc nghệ.
Cho tới bây giờ, Nội Đình đều luôn thờ ơ với mọi chuyện ở Ngoại Đình, thậm chí có thể nói là kinh thường người ở Ngoại Đình.
Bọn họ làm gì, bọn họ có ai mất, cũng đều không ảnh hưởng chút nào đến Nội Đình.
“Chúc Minh Lãng, tình huống gia tộc của ngươi hình như thật phức tạp a.” Phương Niệm Niệm nhỏ giọng than thở.
Nàng cũng đã nhìn ra được, Chúc Môn Ngoại Đình ngoài kia và Nội Đình trong này, tựa như hai thế giới khác biệt, không liên quan tới nhau.
Nội Đình nằm hoàn toàn trên Hồ Sơn đảo, tựa như một nơi thần thánh, ngăn cách mọi thứ phàm tục ngoài kia. Chuyện lớn tại Ngoại Đình cũng không thể làm ảnh hưởng chút nào đến Nội Đình trong kia. Nội Đình và Ngoại Đình tựa như hai gia tộc riêng rẽ, không liên quan chút nào đến nhau.
“Chúc Môn nhà chúng ta trước kia từng thu lưu một gia tộc thuộc quốc gia bại trận, chuyên làm nghề rèn đúc. Những người ở quốc gia bại trận đa phần đều bị trở thành nô lệ. Tổ phụ của ta không đồng ý thể chế nô lệ này, nên đã phân Chúc Môn thành Nội Đình và Ngoại Đình, Nội Đình là những người vốn thuộc họ Chúc, Ngoại Đình là gia tộc của quốc gia bại trận kia. Sau đó, tổ phụ giao cho Ngoại Đình nhiệm vụ kinh doanh của gia tộc, bá phụ bá mẫu của ta hiện tại đang là người quản lí Ngoại Đình.” Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ giải thích.
Trong Cực Đình Hoàng Đô, có rất nhiền tộc môn là nô lệ.
Mà nô lệ, trong mắt các thế lực, đều sẽ không có bất cứ địa vị gì. Kể cả khi Chúc Sơn hiện tại đã được thay đổi thân phận, trở thành một thành viên trung thành của Chúc Môn, Chúc Sơn vẫn chưa lọt vào mắt bọn họ.
“Vậy bá phụ bá mẫu của ngươi, cũng không phải họ hàng ruột thịt?” Phương Niệm Niệm hỏi.
“Bá phụ Chúc Sơn vốn có tên là Liên Sơn, là bạn học trước kia của phụ thân, phụ thân ta rất tán thành quan điểm của tổ phụ ta, không thích chế độ nô lệ kia, nên vẫn luôn xưng huynh gọi đệ với bá phụ, thậm chí còn thỉnh cầu người trong tộc, giúp Liên Sơn đổi họ, nên hiện tại bá phụ mới có tên là Chúc Sơn. Phụ thân ta cùng bá phụ vẫn luôn là huynh đệ thân thiết của nhau, bởi vậy, bá phụ vẫn luôn đối đãi với ta như con ruột.” Chúc Minh Lãng tiếp tục giải thích.
Trên thực tế, con của những người thuộc dòng họ của nô tộc, thì đều được định sẵn thân phận nô lệ.
Dù cho hiện tại Chúc Sơn và Bạch Hân đã được sử lại họ, có thể thoát khỏi thân phận nô lệ vong quốc, nhưng nếu bọn họ có con, vậy đứa con của bọn họ sẽ vẫn phải nhận thân phân nô lệ.
Bởi vậy, bao năm nay, mặc dù rất thích trẻ con, nhưng họ chưa bao giờ muốn có con.
Con của bọn họ, dù được sinh ra, cũng sẽ không thể thoát khỏi thân phận nô lệ.
“Bởi vậy, đây là nguyên nhân vì sao Chúc Đồng mặc dù là người trong tộc của các ngươi, bị người cố ý sát hại trong Đại Hội, nhưng lại không có ai đứng ra cố gắng làm cho ra nhẽ chuyện này??” Phương Niệm Niệm lúc này mới giật mình hiểu ra.
Sau khi đến Diêu Sơn Kiếm Tông, Chúc Môn trong tưởng tượng của Phương Niệm Niệm, hẳn là cực kì mạnh mẽ mới đúng, sao có thể để tộc nhận của mình bị ngang nhiên sát hại, mà hung thủ thậm chí còn đi đến lễ tang, trào phúng nói móc, không có chút ý tứ tôn trọng người đã khuất và người nhà Chúc Môn chút nào.
Hóa ra đây là Ngoại Đình của Chúc Môn, là gia tộc của quốc gia bại trận, bị biếm thành nô tộc. Mặc dù Chúc Môn tôn trọng và đưa cho bọn họ địa vị như ngày hôm nay, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn chỉ là nô lệ thân phận ti tiện.
Thử tưởng tượng đến, nếu Tổ Long Thành Bang có kết cục như vậy, Phương Niệm Niệm không nhịn được mà khẽ rùng mình.
Kể cả khi bọn họ may mắn có thể gặp được một đại tộc thấu tình đạt lí, thì những người khác vẫn coi tính mạng của bọn họ không đáng một xu.
“Người khác thấy thế nào, đó là việc của họ. Bá phụ vẫn là bá phụ của ta, bá mẫu vẫn là bá mẫu của ta, mà đệ đệ của ta, chính là đệ đệ của ta!” Chúc Minh Lãng khẽ hít sâu, nói ra.
“Ân, những lời vừa rồi ngươi nói khi ở Linh Đường kia, ta chỉ có thể miêu tả bằng một chữ, soái. Sắc mặt của hai cha con họ Hạo và Triệu phu nhân kia, thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm, khinh người quá đáng!” Phương Niệm Niệm nói.
Chúc Minh Lãng hơi ngạc nhiên nhìn Phương Niệm Niệm.
Một lúc lâu sau mới nói: “Ta quen biết ngươi lâu như vậy, ta lần đầu tiên nghe được ngươi khen ta.”