Đằng sau cánh cửa dẫn vào Nội Đình Chúc Môn là một rừng phong cùng dương liễu đu đưa nhẹ trong gió. Xen lẫn trong rừng cây là từng tòa cung điện xếp san sát nhau, phân bố rải rác trên đảo.
Nếu bước vào Nội Đình từ phía sau, thậm chí có thể thu được toàn cảnh phồn hoa như mộng của Tích Thủy Hồ. Càng tiến về phía trước, bọn họ càng cảm giác bản thân như lạc vào một nơi thế ngoại đào viên. Hoa lan nở rộ bốn mùa được trồng dọc hai bên đường mà bọn họ đi qua. Từng cành cây, ngọn cỏ ở nơi đây đều được cắt tỉa phi thường khéo léo.
Nếu Ngoại Đình bên ngoài còn mang theo hơi thở bình phàm nơi phủ đệ, thì bên trong Nội Đình hoàn toàn là một thế giới khác, tựa như Tích Thủy Hồ là nơi tụ hội linh khí, khí vận quanh đây, dùng linh sơn diệu viên tới hình dung đều không quá.
Phải chăng, đây mới thật sự là nội tình của Chúc Môn. Nếu chỉ đứng ở nơi cửa Đình nhìn vào, căn bản sẽ không biết được cảnh tượng thực sự ở nơi đây. Có lẽ, sự thanh tĩnh cùng cao nhã nơi Hoàng Cung cũng chẳng thể sánh bằng.
“Chúng ta vừa đi qua cầu Thạch Củng, đó là ranh giới phân chia Ngoại Đình và Nội Đình. Aizz, tính nhẫn nhục của bá phụ bá mẫu ta cũng thật sự quá cao rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn họ cũng không chịu nói rõ cùng phụ thân ta, chỉ cố gắng nén nỗi đau trong lòng. . .” Chúc Minh Lãng thở dài.
“Ngươi nghĩ ta không biết chuyện này sao?” Đúng lúc này, cạnh gốc liễu già, một âm thanh vang lên từ vị nam tử trung niên đang thảnh thơi ngồi câu cá.
Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa, Phương Niệm Niệm đồng loạt đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, từ nãy tới giờ, bọn họ đều chưa từng phát hiện ra ở đây còn một người đang ngồi bên hồ.
“Vợ con đều lớn như vậy rồi, ngươi mới chịu đưa về nhà ra mắt sao. Nếu không phải lão thái công của ngươi đã báo trước cho ta một tiếng, có lẽ tháng sau, Nội Đình chúng ta liền phải tổ chức lễ tang cho ngươi rồi.” Người câu cá kia lại nói tiếp.
Phương Niệm Niệm cùng Nam Linh Sa không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.
Đại thúc, ngài đừng giả làm cao nhân ngồi ở đó nữa, đầu cũng không thèm quay qua nhìn thử một chút, mong ngài nhìn thấy rõ ràng rồi hẵng nói nha.
Ai là thê tử của hắn, ai là nữ nhi của hắn chứ!
“Phụ thân, nhiều năm không gặp, tật mắt của ngài vẫn còn chưa chữa khỏi sao.” Chúc Minh Lãng dẫn hai nàng đi về phía người câu cá kia.
Lúc này, người câu cá mới nhìn từ trên xuống dưới Nam Linh Sa và Phương Niệm Niệm, rồi lại nhìn về phía Chúc Minh Lãng, xấu hổ cười cười: “Mẹ ngươi chưa bao giờ cho ta cưới tiểu thiếp, vẫn là ngươi sống thoải mái, bỏ đi không thương tiếc tu vi mà bao người hâm mộ, mấy vấn đề phức tạp của tộc môn đều ném ra sau đầu, giờ lại hưởng thụ cuộc sống gia đình không lo phiền não. . .”
“Đại thúc, ngươi cũng đừng luôn sống trong thế giới ảo tưởng của mình nữa, quan hệ của chúng ta không phải như ngươi nghĩ!” Phương Niệm Niệm thở phì phì nói.
“Các nàng là thành viên trong đoàn đội mục long sư của ta, vị này chính là Nam Linh Sa, thần phàm giả của Nam thị tại Tổ Long Thành Bang. Người gọi ngài là đại thúc chính là tiểu tổng quản về Long Lương của ta, chúng ta là đồng bọn của nhau, nhưng không phải vợ chồng.” Chúc Minh Lãng nghiêm túc giải thích.
“Ngươi vừa nói ngươi là cái gì?” Người thả câu chậm rãi đứng lên, xoay người lại, dùng đôi mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng.
“Ta nói hiện tại ta là Mục Long Sư.” Chúc Minh Lãng ánh mắt tự tin, không tránh không né, sẵn sàng chịu đựng bão nổi từ người đàn ông trước mặt.
“Mục Long Sư, Mục Long Sư!!” Người thả câu kia nghe được câu nói vừa rồi, tức giận muốn hộc máu, hắn kém chút liền vặn gãy cần câu, dùng giọng điệu vô cùng đau đớn hỏi: “Chúc Môn chuyên đúc nghệ, ở trong mắt ngươi liền không có một chút địa vị nào sao. Ngươi nói ngươi muốn chơi kiếm, sau đó đi theo cô cô Tuyết Ngân của ngươi đến Diêu Sơn Kiếm Tông, hiện tại tu vi kiếm tu đã không còn, người làm phụ thân như ta kỳ thật rất vui vẻ, rốt cuộc có thể để ngươi thanh thản ổn định học tốt tay nghề gia truyền của Chúc Môn chúng ta. Ngươi thì hay rồi, ngươi thì hay rồi, hết chơi kiếm, giờ lại làm Mục Long Sư, kỹ nghệ rèn đúc này rốt cuộc khiến ngươi thấy xấu hổ ở điểm nào??”
Phương Niệm Niệm cùng Nam Linh Sa đứng ở một bên, há to miệng.
Phụ thân của Chúc Minh Lãng, tựa hồ có chút không giống phụ thân của người bình thường.
Là một người chèo chống cả Chúc Môn, lẽ ra phải là một người nghiêm túc, uy nghiêm, rất ít khi cười đùa cùng nhi tử. Mà sao người này nhìn qua. . . có chút giống một từ phụ hiền lành, hèn mọn?
“Phụ thân, thực ra ta cũng có luyện tập, ta đúc cho rồng của ta một kiện khải giáp, lát nữa sẽ cho ngươi ngắm.” Chúc Minh Lãng nói.
“Cho nên ngươi là bởi vì long, mới quay ra luyện tập tay nghề tổ truyền này?”
“Ngài muốn lý giải theo cách này, ta cũng không có gì để nói.” Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ trả lời.
“Được rồi, vì long thì vì long.” Người thả câu yên lặng ngồi xuống ven hồ.
Hắn vẫy tay về phía hồ, tựa như trên mặt hồ có người nào đó.
Chỉ thấy trên mặt hồ yên ả, xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển tựa chim nhạn, đạp nước mà đến. Đó là một nữ tử anh khí bừng bừng, thân mặc một bộ cẩm y màu đen, nàng dừng lại ven hồ, cả người lạnh lẽo tựa một khối hàn băng. . .
Nữ tử kia không nói một lời, giữ nguyên tư thế nửa quỳ, trên gương mặt không lộ một chút cảm xúc dư thừa nào.
“Lúc đầu ta đã sai Tần Dương đi chặt đứt hết tay chân của tên tiểu súc sinh kia chỉ lưu lại tính mạng dùng để giúp bá phụ, bá mẫu của ngươi thay đổi thân phận, nhưng nếu ngươi đã nói mấy lời kia tại Linh Đường, chúng ta bên này liền không cần thiết phải động thủ.” Chúc Thiên Quan nói.
“Nguyên lai phụ thân đã có an bài từ sớm, hắn còn tưởng rằng mấy năm không gặp, phụ thân xương cốt trở nên mềm xốp.” Chúc Minh Lãng miễn cưỡng nở nụ cười.
Có thể lấy lại công đạo cho Chúc Đồng, mới không làm Chúc Sơn cùng Bạch Hân phải thất vọng.
“Có một số việc, ngươi ra mặt xử lý còn tốt hơn so với việc ta âm thầm làm.” Chúc Thiên Quan nói.
Các thế lực âm thầm chuẩn bị cuộc đua, việc có cọ xát và ân oán với nhau là điều hết sức bình thường, nhưng cũng có một vài quy củ bất thành văn.
Chúc Thiên Quan nếu ra tay, giết chết Hạo Thiếu Thông, như vậy thì một số lão quái có bối phận cao trong Tử Tông sẽ hạ độc thủ, đối phó với các tiểu bối trong Chúc Môn.
“Chuyện này, chẳng lẽ bọn họ muốn nhằm vào phụ thân?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Một nửa như vậy, bọn họ muốn chọc giận ta, tung ra hai cha con Hạo Dũng cùng Hạo Thiếu Thông, để ta ra tay đối với cha con bọn hắn, như vậy cũng tương đương với việc ta phá vỡ quy củ trước, vể sau Tử Tông liền có lí do chèn ép không kiêng nể gì với con cháu Chúc Môn chúng ta.” Chúc Thiên Quan nói.
“Ngài biết rõ quỷ kế trong đó, mà vẫn muốn để Tần Dương động thủ sao?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Bọn họ tính kế là việc của bọn họ, ta trút giận là việc của ta, sau này nếu có chuyện tương tự như thế này, ta vẫn sẽ làm như vậy.” Chúc Thiên Quan hừ lạnh nói.
Chúc Thiên Quan hắn vốn chẳng thèm quan tâm tới cái kế hoạch mẹ gì gì đó, hắn chỉ biết, có thù vậy thì phải báo!