"Phụ thân, hôn nhân đại sự, vẫn nên để tự ta làm chủ, không cần người quan tâm đến, con người sống cả đời, nếu ngay cả đến phương diện này cũng không có quyền tự do, như vậy so với chim yến tước có gì khác biệt" Chúc Minh Lãng nói.
"Nói cho cùng, không hổ là con trai Chúc Thiên Quan ta, thật sự giống như đúc ta lúc còn trẻ, chính là mạnh miệng. Trước đây tổ phụ của con, thái công của con, cũng là ép duyên ta, ban đầu ta cũng thà chết không khuất phục, nhất định phải tự mình tìm, sau đó mới phát hiện, mẹ con quả thực là tiên tử trên trời không cẩn thận lạc xuống phàm trần này, phàm phu tục tử như ta không biết đã tu phúc bao nhiêu đời, mới có thể vào đời này kiếp này gặp được nàng, cùng nàng kết tóc se duyên" Chúc Thiên Quan nói đến đây, trong lòng tràn đầy cảm khái.
Chúc Minh Lãng có cảm giác thật không có cách nào cùng người phụ thân này trao đổi thêm nữa.
Mặt mày đen thui, Chúc Minh Lãng cố ý ngáp một cái, mở miệng nói:"Hai vị cô nương cũng đều mệt mỏi, ta trước dẫn các nàng đi nghỉ ngơi, phụ thân cứ ở đây thong thả câu cá."
"Tần Dương, ngươi đến dẫn đường cho hai cô nương ấy đi." Chúc Thiên Quan đối với vị nữ tử mặc hắc cẩm y nói, sau đó tiếp tục nói với Chúc Minh Lãng:" Chúc Minh Lãng con ngồi xuống đây, ta sai người đem đến bộ cần câu cá, cha con chúng ta cũng thật lâu không cùng nhau câu cá tâm tình thâu đêm rồi."
Chúc Minh Lãng lười không để ý ông, bước nhanh đi theo Tần Dương, Nam Linh Sa cùng Phương Niệm Niệm.
Lăn lội đường xa, lại vì không có thời gian, Chúc Minh Lãng cả tháng này đều không có một đêm ngon giấc.
Hơn nữa tính tình Chúc Thiên Quan, hắn quá hiểu, muốn hắn ngồi bên hồ cả đêm, chẳng qua là muốn khoe khoang ông lúc còn trẻ có bao nhiêu tiêu sái phóng khoáng, có bao nhiêu đặc sắc, sau đó lại nhắc tới phu thê hai người có bao nhiêu ân ái, lãng mạn.
Mấy cái lí do thoái thác này nọ, sợ rằng Chúc Minh Lãng cũng đã thuộc nằm lòng hết rồi.
. . . .
Trên một ngọn núi nhỏ nhìn thấy được toàn cảnh Thủy Trích Hồ, có một tòa tiểu viện đơn giản, chính là nơi ở của Chúc Minh Lãng.
Tiểu viện cách những nơi khác rất gần, hơn nữa lại có thêm vài tòa lầu tương đối lớn, cũng không được xem là loại hình yên tĩnh quá mức.
Chúc Minh Lãng cũng không phải người quá thích yên tĩnh, có một tòa tiểu viện của chính mình, bên cạnh lại có người mình thân thuộc, vậy thì không còn gì tốt hơn được nữa.
Tiểu viện không lớn, nhưng cũng có mấy gian phòng tốt, Nam Linh Sa và Phương Niệm Niệm liền cùng Chúc Minh Lãng ở lại trong tiểu viện, các nàng cũng giống như mình, đã rất mệt mỏi, tắm rửa sơ qua một lượt đều tắt đèn đi ngủ.
Chúc Minh Lãng vốn dĩ còn muốn đến gặp si ngốc tiên sinh, nhưng lúc hắn ngâm mình trong thùng tắm, liền ngủ quên mất, nếu không phải vô ý uống vào một ngụm nước, hắn còn cho là mình đã an ổn nằm trên giường rồi.
Đường xá quả thực quá mức xa xôi.
Nhưng bất kể thế nào, coi như đã có thể an tâm một chút.
. . . .
Ngửi thấy mùi hương hoa, Chúc Minh Lãng đẩy cánh cửa sổ lớn ra liền bị mùi hương quen thuộc này làm cho tỉnh lại, mở mắt, từ trong lâu nhìn ra ngoài, vừa hay nhìn thấy tiểu lâu ngay sát vách, thấy được một thân ảnh xinh đẹp từng hiện lên trong giấc mộng, tấm lưng thẳng tắp, cái eo mềm mại, đang từng nét từng nét luyện ra cái gì.
Chúc Minh Lãng có chút mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, có chút mê ly.
Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được ý thức, vội vội vàng vàng, lắc lắc đầu, dụi dụi con mắt.
Nam Linh Sa đang vẽ, nàng vẽ chính là cảnh sắc của Thủy Trích Hồ.
Cửa sổ phòng hắn bên này vừa hay có thể thấy nàng ngồi trước thư án, mà nàng ở bên ấy lại không nhìn thấy hắn đứng bên này...
Trước đây những tiểu lâu xung quanh đều bị bỏ trống, Chúc Minh Lãng cũng chưa từng chú ý đến, ai mà ngờ được có một vị nữ tử tiến vào ở, cả tòa lâu dường như đều trở nên muôn màu muôn sắc, ánh mắt luôn không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Vẫn còn chút buồn ngủ.
Chúc Minh Lãng trở mình, lại nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết là mới chỉ ngủ một lúc hay đã rất lâu rồi, Chúc Minh Lãng lại một lần nữa mở mắt ra, cũng không biết vì sao ánh mắt lại dời về phía cánh cửa sổ kia.
Đồng thời, liếc mắt liền có thể nhìn thấy một tòa tiểu lâu khác, cửa sổ sáng ngời, sa mỏng nhẹ cuốn, Nam Linh Sa vẫn ngồi ở chỗ kia như trước, dáng người nhu mỹ, đường cong kinh người, nhưng nàng không phải đang vẽ tranh nữa, mà là đang đùa nghịch một con tiểu sinh linh trông rất kỳ lạ....
Tiểu sinh linh, thân hình vô cùng đặc biệt, tựa như hồ nước trong veo, có chút màu xanh biếc, lại mang theo vài phần u quang, thậm chí ánh mắt có thể xuyên qua thân mình óng ánh trong suốt ấy của nó, nhìn rõ những bức họa mặc được che kín ấy.
Nói là tiểu sinh linh, nhưng nó lại càng giống một con tiểu U linh long tràn đầy linh động.
Chúc Minh Lãng lập tức tỉnh táo, nửa người trên nhoài ra hướng cửa sổ tìm kiếm, lúc muốn nhìn rõ ràng tiểu sinh linh nàng đang chơi đùa đó có phải rồng hay không, lại phát hiện Nam Linh sa đã đứng dậy, đi vào trong phòng, hình như là Phương Niệm Niệm đang gọi nàng.
Chúc Minh Lãng cũng một phen vội vội vàng vàng đi rửa mặt.
Đến được trong viện, Nam Linh Sa cũng vừa lúc đi đến, nhìn thấy Chúc Minh Lãng với một thân xiêm y còn đầy nếp nhăn.
"Ta và Niệm Niệm đi loanh quanh một chút." Nam Linh Sa nói.
"Ah, được, Tần Dương sẽ đi cùng hai người, đúng lúc đồ ăn cho rồng cũng không còn bao nhiêu...phải rồi, hôm qua ta hỏi ngươi về việc của thượng cổ long môn, ngươi nói hôm nay sẽ nói tỉ mỉ với ta, buổi chiều ta đưa hai người đến tửu lâu ngon nhất ở đây, nếm thử cá chưng Thủy Trích Hồ, lại thưởng một vò rượu liễu, đến lúc đó ngươi lại cùng ta thong thả nói đi." Chúc Minh Lãng nói.
"Được" Nam Linh Sa dường như đối với việc nếm ngư thưởng rượu rất có hứng thú, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt.
Chúc Minh Lãng vẫn luôn duy trì nụ cười khiêm tốn hữu lễ, đưa mắt nhìn Nam Linh Sa và Phương Niệm Niệm đi ra ngoài, ngoài cửa viện Tần Dương với một thân cẩm y màu cam đã ở đó đứng đợi.
Đợi các nàng rời khỏi viện, nụ cười trên mặt Chúc Minh Lãng cũng dần tắt.
Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào nơi Nam Linh Sa vừa rời đi, lâm vào trầm tư.
Đêm qua, hắn căn bản không có hỏi Nam Linh sa về việc của thượng cổ long môn, mà vừa rồi Nam Linh Sa lại chẳng chút nghi ngờ.
Dùng qua điểm tâm, Chúc Minh Lãng liền hướng về phía sườn bên kia của Hồ đảo sơn bước qua, trên đường có gặp phải một vài người, chỉ là bọn họ không ít người đã không nhận ra mình.
Đương nhiên, cũng có người Chúc Minh Lãng không nhận ra, mặc dù là trong Chúc môn nội đình, mấy năm nay nhân lực thay đổi cũng thực nhiều.
Xuyên qua Đúc Kiếm điện hùng vĩ, Chúc Minh Lãng đi đến một khe nước xanh ngát chảy vào hồ lớn, ở nơi này lại thấy một đám trẻ con tầm 7-8 tuổi, bọn chúng đang ngồi trên phiến băng, từng hàng từng hàng, ngồi nghiêm chỉnh, tựa như đang nghe đến đoạn đặc sắc nhất của một đoạn kịch.
Nhưng phía trước chúng lại không phải là vũ đài.
Chỉ có một khe nước cong cong màu xanh nhạt, mà ở phía trên khe nước ấy, si ngốc tiên sinh đang ở bên đó thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, kể lại một ít truyền thuyết huyền diệu xa xưa của thần long.
"Nói đến con rồng này, có được tổ mạch, cơn tức giận của nó có thể khiến cho cả vùng đại địa này đều chìm trong vùng biển dị thường mà nó triệu hồi ra, sóng của vùng biển đó có thể phá vỡ mấy trăm dặm diện tích đồi núi, lại nói, cổ thú trong biển, dễ dàng đem cả một tòa thành trì đồ sát sạch sẽ.
"Vậy các ngươi có biết con thần long dị không tổ mạch là thú sủng của ai không? Không sai chính là vị tiên sinh ở trước mặt mà các ngươi đang nhìn thấy đây, chính là ta."
"Ta chính là thủy tổ ở trên trời, sau khi trở lại nguyên trạng làm một phàm ngư nhỏ bé."
Nói xong câu đó, mấy đứa trẻ kia đã cười đến ngã trái ngã phải, dường như chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày, chính là ở đây ngồi thành từng hàng ngay ngắn, nghe si ngốc tiên sinh kể những chuyện trên trời dưới biển.
Nếu để người ngoài đi vào nơi đây, chứng kiến một đám con nít vây quanh một con cá chép có thể tùy ý hoạt động bơi lội, thấy con cá chép này vậy mà biết nói tiếng người, nhất định sẽ cảm thấy đây là một hình ảnh cực kỳ quỷ dị.
Nhưng ở Chúc môn, đứa bé ba bốn tuổi đều biết đến con cá biết nói chuyện này.
Tất cả mọi người đều gọi nó là si ngốc tiên sinh.
Trong Chúc môn không ai biết được lai lịch của con cá chép, chỉ là vì cá chép vẫn luôn đem đến vận may cho mọi, ngày lễ, ngày tết, từng nhà đều sẽ treo những bức họa cá chép vô cùng sinh động, mong chờ vận may tới.
Chúc môn cũng sẽ làm như vậy, nhưng Chúc môn chưa bao giờ treo tranh cá chép, cũng không truyền tặng họa lịch cá chép, bảo mấy đứa trẻ nhà mình đến khe suối này, bái lạy si ngốc tiên sinh là được rồi.
"Cho nên a, sóng trên biển lớn, có thể phá vỡ mấy trăm cây số diện tích núi, cổ thú trong biển..." tiểu cá chép tiếp tục mở miệng cá, còn có vài phần làm ra vẻ ông cụ non, nhưng thanh âm lại không già nua như vậy, thường thường mang vài phần khôi hài.
"Tiên sinh, ngài vừa mới kể qua đoạn này rồi." Một hài tử mập mạp nói.
"A? Ta đây không phải sợ các ngươi không nhớ được sao, ta lại kể cho các ngươi nghe thêm lần nữa." tiểu cá chép đung đưa đuôi, trên không trung bơi lội, bộ dáng kia thật có phần giống những tiên sinh trong trường học đứng chắp tay sau lưng, thong thả đi lại.
"Nhưng đoạn này hôm này đã kể bảy lần rồi." Bé gái với bím tóc tết lên cao nói.
"Vậy giờ học hôm nay chỉ đến đây thôi, đi chơi đi." tiểu cá chép bơi bơi nói.
Bọn nhỏ lập tức giải tán, đuổi theo mấy con bươm bướm ở gần đó, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Tiểu cá chép vòng lên khe suối phía trên bơi vài vòng.
Chúc Minh Lãng cũng theo hướng này mà bước tới, mới đi được tầm bảy bước, liền nghe được tiếng hô của tiểu cá chép.
"Đám nhóc con này, hôm nay vậy mà một đứa cũng không đến lớp, lát nữa ta nhất định phải đi từng nhà từng nhà phụ huynh phê bình mới được, tức chết ngư gia rồi, tức chết bản ngư gia ta rồi." Tiểu cá chép, tốc độ bơi lội càng lúc càng nhanh, râu cá vểnh lên, con ngươi trừng lớn!
Chúc Minh Lãng xém nữa là cười đến tắc tiếng.
Si ngốc tiên sinh, quả nhiên vẫn là si ngốc tiên sinh a.
Cái loại ký ức chỉ trong bảy bước chân này, cũng không biết cái bộ não cá vàng ấy làm sao chứa được nhiều câu chuyện ly kỳ cổ quái như vậy.
"Cá chép tiên sinh, Chúc Minh Lãng tới thăm ngươi." Chúc Minh Lãng đi đến bên khe núi, cao giọng nói.
"Chúc Minh Lãng???." cá chép tiên sinh nhảy vọt lên liền mấy lần, trong chớp mắt đã đến trước mặt Chúc Minh Lãng, một đôi mắt cá thật to ngơ ngác nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng.
"Ngươi cái tên tiểu oa nhi này, ăn hết thức ăn gia súc trong hồ này rồi sao, làm sao lớn nhanh như vậy?" khuôn mặt của cá chép tiên sinh rất đặc biệt, lại có thể giống như con người bày ra vẻ mặt giật mình.
"Cá chép tiên sinh, ta bây giờ là mục long sư rồi, có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi." Chúc Minh Lãng đã quen với việc cá chép tiên sinh toàn nói mấy câu chẳng đâu vào đâu rồi.
"Mục long sư?? Ngươi thành mục long sư rồi, ha ha ha ha!!." cá chép tiên sinh đột nhiên dùng đuôi đứng thẳng dậy, một cặp vây cá ngắn ngủn làm ra động tác chống nạnh, ngẩng đầu cá cười to:"Cái gì phá kiếm sư, cả đời cũng cả có tiền đồ gì, cuối cùng cũng chỉ là làm công cho mục long sư. Bây giờ nuôi rồng cũng không muộn, có cửu thiên ngư gia ta ở đây, cam đoan ngươi ung dung chế ngự cả tứ hải bát hoang!"
Chúc Minh Lãng không còn gì để nói, ngư gia quả nhiên vẫn là ngư gia.
"Hiện tại có bốn con rồng..."
"Bạch Thương Long đâu, Bạch Thương Long cùng ngươi lớn lên đã chết rồi sao?" cá chép tiên sinh dường như nghĩ đến cái gì, thất kinh hỏi.
"Bạch Khởi lúc đấy ngủ đông, nó bây giờ là Băng Thần Bạch Long." Chúc Minh Lãng nói.