Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 150: Luân hồi trập biến

Chương 150: Luân hồi trập biến




DG: VƯƠNG LINH

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Linh Hoàng

Chúc Minh Lãng đến đây tìm cá chép tiên sinh, kỳ thực cũng là vì việc của bạch Khởi.

Hơn nữa về long kiếp, Chúc Minh Lãng mơ hồ nhớ kỹ cùng là từ chỗ cá chép tiên sinh nghe được.

Cá chép tiên sinh quay tới quay lui cũng chỉ có bảy bước ký ức (đi 7 bước là quên sạch những gì vừa nói), nhưng nó đối với sự hiểu biết về một con rồng lại vượt xa các bậc học giả, hơn nữa nó từ đầu đến cuối đối với việc thế giới bị hư hải cùng mây mù bao phủ tựa hồ có một chút nhận thức.

Trước đây Chúc Minh Lãng cảm thấy những điều cá chép tiên sinh nói đều là viển vông, nhưng đã từng trải qua lần lưu lạc này, cũng đến qua vùng đất giáp ranh kia, Chúc Minh Lãng mới phát giác ra rằng cá chép tiên sinh là một thiên tài bác học chân chính.

Nếu không phải trí nhớ của nó hỗn loạn như vậy, nhất định sẽ là một sư phụ tuyệt vời.

Ngay sau đó, Chúc Minh Lãng cũng đem tình huống của Bạch khởi nói một cách tỉ mỉ với cá chép tiên sinh.

Từ việc thoái hóa thành băng trùng, sau lại biến hóa thành băng nhộng, rồi lại lột xác thành Băng Thần Bạch Long, Chúc Minh Lãng hiện tại cũng không thể xác định tiểu Bạch Khởi thoái hóa có phải là vì độ qua long kiếp hay không.

Tiểu Bạch Khởi ngủ vô cùng say, cho dù có triệu hoán nó từ linh vực ra, nó vẫn như cũ không không mở mắt, chỉ là dùng đuôi quấn quanh người Chúc Minh Lãng, ghé đầu vào vai Chúc Minh lãng trầm lặng ngủ mất.

Cá chép tiên sinh cũng rất kinh ngạc.

Bởi vì nó đã thấy qua Bạch Khởi, rõ ràng chính là một con Bạch Thương Long.

Cho dù có trải qua tiến giai, lột xác, hoặc là vượt qua lông môn cùng long kiếp, huyết mạch nguyên bản của Bạch Thương Long cũng không có khả năng biến mất hoàn toàn như vậy, biến thành huyết mạch kết hợp của Ngân Nguyệt Ứng Long và tinh phong băng long!

Điều này không phù hợp với bất kì phương thức tiến giai của loại rồng nào cả.

"Như thế nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Không phải độ long kiếp, loại thoái hóa rồi biến chất về năng lực, hẳn là luân hồi trập biến. Giống như là trập long mạch điệp và hoàng long niết bàn hồi sinh, nhưng lại nhiều thêm một đạo luân hồi. Ta có thể thực rõ ràng nói cho ngươi biết, tiểu Bạch Khởi có được loại năng lực này, căn bản không cần độ thêm long kiếp gì nữa, lại thêm một lần luân hồi, nó có thể nhẹ nhàng nhảy đến cảnh giới càng cao hơn." cá chép tiên sinh nói.

"Lại luân hồi???" Chúc Minh Lãng đều nghe đến ngu rồi.

Cái gì gọi là lại luân hồi!!

"Chính là vẫn còn tồn tại khả năng thoái hóa lần nữa. Loại năng lực này cực kỳ đặc biệt. Hẳn là luân hồi một lần lại một lần, phi thăng một lần lại một lần phi thăng, cho dù không có mục long sư, số tuổi của chính nó càng tăng nó sẽ hướng cấp bậc huyết mạch Long Tộc càng cao mà không ngừng trập biến." cá chép tiên sinh nói.

"Tiểu Bạch Khởi quả thực không cần tài nguyên hay huấn luyện gì cả vẫn luôn mạnh dần lên, nhưng mà, vẫn còn thoái hóa, việc này cũng thực..." Chúc Minh Lãng nói.

"Lẽ nào ngươi thực ngây thơ cho rằng, lúc ngươi gặp được tiểu Bạch Khởi, nó chưa từng trải qua lần luân hồi nào sao, ta có thể nói cho ngươi biết, lúc còn là Bạch Thương Long, tuyệt đối không phải là hình thái của lần luân hồi đầu tiên." cá chép tiên sinh nói.

Chúc Minh Lãng há hốc mồm, có chút không dám tin, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.

Tại thời điểm bản thân bắt đầu có trí nhớ, Bạch Long Thương đã bồi bên cạnh mình, khi đó tiểu Bạch Khởi cũng mới chỉ là một ấu linh tiểu Bạch Thương Long, dù cho không có linh ước, nó cũng luôn cùng mình sinh sống, cùng nhau trưởng thành.

Còn về việc tiểu Bạch Khởi từ đâu mà đến, lúc trước là gì, Chúc Minh Lãng thực sự chưa từng ngẫm nghĩ qua.

Chẳng lẽ lần đầu tiên lúc mình gặp tiểu Bạch Khởi, nó vừa qua một lần luân hồi, hóa thân thành Bạch Thương Long?

Thọ mệnh của Bạch Thương Long dài, hơn nữa tốc độ phát triển của nó cũng vì không có linh ước cùng mục long sư mà vẫn luôn chậm, vì vậy nó mới có thể cùng mình từ từ lớn lên?

"Tiểu Bạch Khởi trước đây là hình thái gì?" Chúc Minh Lãng có chút không dám tin tưởng hỏi.

"Cái này chỉ có trời mới biết, có thể ngay lúc ban đầu, nó chính là một con tiểu băng trùng, loại sinh linh nhỏ bé tầm thường nhất trên thế gian này, ngay cả một con chim sẻ cũng có thể ăn tươi nuốt sống nó."

"Trải qua một lần luân hồi trập biến, nó trở thành điệp linh hoặc là bạch giao linh, từ từ thoát khỏi cấp bậc nhỏ bé không đáng kể đến ấy, nhưng vẫn như cũ ở trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này vùng vẫy sinh tồn.

Chúc Minh Lãng ngoái đầu lại, nhìn đến tiểu Bạch Khởi đang nằm úp lên vai mình ngủ cực kỳ an ổn, cực kỳ yên tĩnh, trong lòng liền bị mấy câu nói ấy làm cho rối loạn.

Lúc mình cùng Bạch Khởi gặp nhau, nó đã là Bạch Thương Long rồi.

Bạch Khởi trước khi gặp được mình, đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi??

Làm thế nào mà nó có thể sóng sót được trong thế giới hung ác nguy hiểm này?

Phải biết rằng lúc nó thoái hóa, nó yếu ớt đến mức ngay cả tìm vài miếng lá dâu lấp bụng cũng không thể.

Chỉ cần mình không lưu ý một chút, nó thậm chí có thể bị một con chim sẻ tha đi mất!

"Loại năng lực này của nó, có nghĩa là trong thế giới này giới hạn sinh mệnh, các loại cấp bậc huyết mạnh đều không thể ràng buộc được nó, nó sẽ một lần lại một lần trở nên mạnh hơn, càng cường đại hơn Long vương, cường đại đến mức sánh ngang với thủy tổ, cường đại đến mức trong vũ trụ từ xưa đến nay, trong cả hàng tỉ dải ngân hà cũng không thể tìm thấy sinh vật nào có thể mạnh hơn nó." cá chép tiên sinh kích động nói.

Chúc Minh Lãng nhìn cá chép tiên sinh, lại liếc sang Bạch Khởi đang nằm úp sấp trên vai mình như một con mèo lông xù nhỏ.

Không biết vì sao, mặc dù cá chép tiên sinh bình thường hay kể mấy chuyện viển vông đâu đâu, ngay cả những lời này cũng có phần thái quá, nhưng chúc Minh Lãng lại có vài phần tin tưởng đó là sự thật.

Hắn cùng lớn lên với tiểu Bạch Khởi.

Nhìn thấy qua dáng vẻ mạnh mẽ của Bạch Thương Long, cũng gặp qua hình thái khi nó hóa thành băng trùng yếu ớt đến độ bụng mình cũng không lấp cho đầy được.

Cho nên khi Bạch Khởi hóa thành Băng Thần Bạch Long, cho dù không cần tu hành bất cứ cái gì cũng trở nên cường đại như vậy, Chúc Minh Lãng cũng không cảm thấy có điều gì không hợp lý.

Bởi vì chính mắt hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình thoái hóa của tiểu Bạch Khởi, thấy được nó để có thể sinh tồn phải chịu bao nhiêu gian khổ.

"Cá chép tiên sinh, ta chẳng phải quá may mắn, sinh linh trên thế gian này đều có gông cùng xiềng xích, cho dù có cường đại đến cỡ nào cũng không thể đánh bại trời cao, cho dù cường đại cũng không thể không có thế giới, nhưng theo những gì cá chép tiên sinh nói, tiểu Bạch Khởi muốn trở thành long vương độc nhất vô nhị hiện thời, cũng chỉ cần trải qua thêm một hai vòng luân hồi trập biến?" nội tâm cuộn sóng của Chúc Minh Lãng khó mà có thể bình phục lại.

"Theo ý của ta, tiểu gia hỏa kia mới thực may mắn."

"Sợ rằng trên thế giới này sẽ không có đứa ngốc nào giống như Chúc Minh Lãng ngươi nữa, bỏ đi một thân tu vi độc nhất vô nhị kiếm sư, chỉ để cứu sóng một con bạch long bình thường, đương lúc gặp kiếp nạn, lại cùng một con trùng nhỏ bé yếu ớt lang bạt trong thế giới dữ tợn hung tàn này.”Cá chép tiên sinh nặng nề nói.

Chúc Minh Lãng nhìn cá chép tiên sinh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cuối cùng nhịn không được cười khổ.

"Thì ra cá chép tiên sinh đã nhìn ra, xin ngươi đừng nói cho người khác biết, đặc biệt là Tuyết Ngân cô cô." Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ nói, hướng về phía cá chép tiên sinh hành lễ.

"Ngươi có được nó, nó cũng có được ngươi. Cái gì mà thần phàm giả, cái gì mà kiếm tu, chẳng qua chỉ là những hạt bụi nhỏ bé. chẳng cần bao lâu, thành tựu khi ngươi là mục long sư đem lại sẽ còn nhiều hơn kiếm sư, đừng nói là cái Cực Đình đại lục này, cho dù là thần giới thiên hạ rộng lớn hơn gấp mười gấp trăm gấp ngàn lần cũng không ngăn cản được bước chân ngươi. Kiếm tu có mạnh hơn nữa cũng chỉ là vương, còn ta muốn ngươi thành thần." cá chép tiên sinh nói, lời lẽ hăng hái, sôi sục.

Từ trước đến nay, Chúc Minh Lãng đều cho rằng cá chép tiên sinh từng là đầu lĩnh có chút tà giáo, chuyên truyền thụ ý niệm thống trị hồng hoang cực lớn.

Nhưng hôm nay nghe cá chép tiên sinh nói những lời này, trong lòng Chúc Minh Lãng cũng nhiệt huyết dâng trào.

Chúc Minh Lãng không nhịn được nhìn tiểu Bạch Khởi, đoán chừng nó cũng không biết nó đã từng trải qua luân hồi, bởi vì có linh hồn liên kết với mục long sư, mới có thể sau khi hóa thân thành Băng Thần Bạch Long từ từ hồi tưởng lại những việc khi còn là bạch thương long.

Cá chép tiên sinh cũng sáp tới, con mắt nhìn chằm chằm tiểu Bạch Khởi đang ngủ say.

Nó ghé vào trên vai Chúc Minh Lãng, phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ, tư thế ngủ có chút lười biếng, tựa như một vị công chúa bé nhỏ được che chở cực tốt, căn bản không cần lo lắng đến thế gian có bao nhiêu hung hiểm tàn khốc.

Cá chép tiên sinh thở dài một tiếng.

Quả thực, đối với Chúc Minh Lãng và Bạch Khởi mà nói, đối phương vừa hay là may mắn của bản thân.

Cá chép tiên sinh biết, mặc dù tiểu Bạch Khởi lại thái hóa lần nữa, lại trở nên nhỏ bé yếu ớt, Chúc Minh Lãng cũng sẽ chăm sóc tốt cho nó.

"Chúc Minh Lãng, thực ra bất kể là phượng hoàng niết bàn hay là điệp linh trập biến, đều có thể thông qua một vài phương pháp làm cho giai đoạn này qua nhanh hơn, không cần giống ngươi lưu lạc nhiều năm như vậy." cá chép tiên sinh nói.

"Phải làm như thế nào, cũng xin cá chép tiên sinh giảng giải." Chúc Minh Lãng cung kính nói.

"Ta không nhớ rõ." cá chép tiên sinh vô cùng thẳng thắn nói.

Sao lại phát bệnh ngay lúc này a!

Mặt Chúc Minh Lãng hiện lên biểu tình thập phần khổ não.

"Ta sẽ cố nhớ lại, dù sao trong thời gian ngắn Bạch Khởi cũng sẽ không nhập luân hồi, luân hồi trập biến chỉ diễn ra khi hình thái hiện tại của nó đạt đến cực điểm, thực lực không còn khả năng đột phá nữa, hoặc là tiến triển rất chậm mới có thể tiến vào vòng luân hồi kế tiếp." cá chép tiên sinh nói.

"Ta lại không thể thời thời khắc khắc đều ở trong chúc môn, cá chép tiên sinh nếu có nhớ lại mà ta lại không ở trong môn thì quả thật rất đau đầu." Chúc Minh Lãng nói.

"Nghe lời ngươi nói kìa, Chúc Minh Lãng a Chúc Minh Lãng, sao ngay cả bổng lộc hằng tháng một chút ngươi cũng không muốn cho tiểu ngư gia ta à, trước đây tiểu ngư gia tận tình khuyên bảo ngươi chọn làm mục long sư, vốn muốn thuận lý thành chương cùng ngươi đi khắp nơi tiêu sái. Lẽ nào ngươi cho rằng chí hướng của tiểu ngư gia ta chỉ là con linh vật nho nhỏ mặc cho người ta vẽ lại rồi đem truyền sao!!." cá chép tiên sinh đau lòng nhức óc nói, lời vừa nói đến đây, hai cái vây cá ngắn ngủn ấy làm ra động tác lấy tay che ngực.

"Ngạch..."

Chúc Minh Lãng thực cũng chưa từng nghĩ đến điều này.

Nhưng mà, đây cũng là chuyện tốt a!

Chúc Minh Lãng có rất nhiều điều không hiểu, hiện giờ cũng có người để hỏi.

Hơn nữa dưới sự chỉ đạo của nó, con đường nuôi rồng của mình cũng không phải đi quanh co nữa, ngay cả việc cực cực khổ khổ đọc mấy cuốn điển tịch cũng không cần nữa, bởi tiểu cá chép có ngay một kho tàng bí tịch trong bụng rồi, không có việc nó không biết, ngay cả nếu không biết nó cũng có thể tùy tiện bịa ra.

Chỉ có điều, nó bình thường hay quên.

Hơn nữa có khi chỉ có ký ức trong bảy bước chân.

Cho nên bọn nhỏ mới gọi nó là si ngốc tiên sinh

Cẩn thận suy nghĩ lại, kỳ thực đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ, sau này nó đi cùng với đoàn mục long sư của mình, nếu ngày nào nghĩ ra liền có thể lập tức nói với mình, cũng tốt hơn là tự mình mơ mơ hồ hồ tìm kiếm trong mấy cuốn bí tịch lạ lẫm ấy.

Huống hồ mồi câu cũng mất bao nhiêu tiền đâu?

Thế gian dễ nuôi nhất không gì bằng cá a.

Cho nó ăn, lại đổi nước thế là hết việc....

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua cá chép tiên sinh đang trên không trung đung đưa cái đuôi, dương dương tự đắc bơi qua bơi lại....

Ah, ngay cả nước cũng không cần thay!

. . .

Ps: Văn phong của lão Loạn đọc nó cứ chuối chuối, hài hài, buồn cười vê lù…






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch