Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 168: Ăn miếng trả miếng (2)

Chương 168: Ăn miếng trả miếng (2)




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

"Hoặc là rồng chết, hoặc là người chết, tự ngươi chọn đi." Chúc Minh Lãng lạnh lùng nói.

Đây là một vị Mục Long sư chủ cấp không biết của thế lực nào, hắn có một đầu Liệt Thiên long là hạ vị chủ cấp chân chính, thực lực trong chiến trường vòng thứ hai cũng coi như mạnh.

Cùng Ngân Sam Cự Ma triền đấu một khoảng thời gian dài, cuối cùng nó vẫn không chịu nổi cảnh càng ngày càng nhiều Ngân Sam Ma Vệ gia nhập vây công mà thất bại.

Người kia muốn đem Liệt Thiên long thu hồi vào trong Linh Vực, muốn thoát khỏi mảnh rừng rậm do Thần Mộc Thanh Thánh Long bện nên này, nhưng Chúc Minh Lãng cũng sẽ không để hắn toàn thân trở ra!

"Ngươi đừng khinh người quá đáng! !" Thanh niên kia trợn mắt nhìn Chúc Minh Lãng.

"Thì ra là ta khinh người sao. . ." Chúc Minh Lãng cười lạnh.

Không phân phải trái, đối với loại rác rưởi này, chỉ có để bọn chúng cảm nhận thống khổ trước khi chết thì bọn chúng mới tỉnh ngộ được.

Hay là đem rồng của bọn chúng giết hết, sau đó lại đem người đánh cho tàn phế, chịu sự nhục nhã đến sinh hoạt cơ bản cũng không thể tự làm, bọn chúng mới có thể nhận thức rõ ràng hành vi tai hại của mình hôm nay!

Đương nhiên, biến thành tàn phế thân bại danh liệt sẽ không chỉ một mình hắn, hôm nay ở đây có tận mười tên, về sau bọn chúng đều có thể cùng nhau sống trong một viện dưỡng lão, ngày ngày trao đổi bệnh tình với nhau, nửa đời sau sẽ không tịch mịch.

Đến lúc đó tất cả nghĩ thông suốt mọi chuyện, có thể cùng những người khác ôm nhau khóc ròng ròng, biết hối tiếc quá khứ, như vậy xem như không uổng phí một phen khổ tâm của Chúc Minh Lãng ngày hôm nay lưu lại cho bọn chúng một mạng!

"Bạch Khởi, đi dạo bốn phía một vòng xem còn có cá lọt lưới không, một tên cũng không để lại!" Chúc Minh Lãng nói với Tiểu Bạch Khởi.

Tiểu Bạch Khởi nhảy xuống từ trên bờ vai Chúc Minh Lãng.

Tốc độ thu hoạch sinh mệnh đám Long Thú này của nó ngày càng nhanh, đối với nó mà nói, tất cả Long Thú bị vây ở trong khu rừng rậm này chẳng qua đều là con mồi cho nó tùy ý chà đạp.

Thân mình nó chui vào trong rừng rậm rạp tán cây che khuất bầu trời, Băng Thần Bạch Long tàn sát vô cùng gọn gàng, những nơi đi qua đều phát ra tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết. . .

Bên ngoài chiến trường Cổ đồng, chiến đấu vẫn đang kéo dài.

Đa số những Mục Long sư và Thần Phàm giả thi đấu đều đến điểm là dừng, nếu phát hiện mình không địch nổi đối thủ, đều sẽ chủ động thoát ly chiến trường, thối lui đến giới hạn bên ngoài.

Không giống như khu vực rừng rậm do Thần Mộc Thanh Thánh Long gọi lên, nơi này quả thực đã biến thành một tràng giết chóc thuần túy.

Ngân Sam Ma Vệ càng ngày càng nhiều, lần lượt đem những Long Thú kia càn quét giết sạch.

Thần Mộc Thanh Thánh Long quan sát ở trên không, trận chiến trên không trung của nó cũng đã kết thúc, sáu con Phi Long, kể cả chủ cấp Phong Sát Long, đều đã bị nó giết chết.

Những Long thú còn phân tán rải rác trong khu rừng Linh giới thì không khác gì mấy chú gà con, chờ đợi chủ nhân của bọn chúng tìm kiếm đường thoát khỏi rừng rậm mê cung, nhưng chúng nào ngờ được nghênh đón bọn chúng chỉ có nỗi sợ hãi ngày càng tới gần.

. . .

Bên ngoài lĩnh vực Thịnh Vượng Phồn Vinh, Thương Long điện Lư Bân kinh ngạc không thôi.

Hắn vốn cho rằng Chúc Minh Lãng sẽ rơi vào cảnh lành ít dữ nhiều, trong lòng luôn luôn giãy dụa, đến tột cùng có nên can thiệp loại hành vi giết người ác liệt tàn độc vô cùng này hay không.

Nhưng còn chưa đợi hắn ra quyết định, Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng đã đại hiển thần uy.

Kẻ dữ nhiều lành ít, đột nhiên chuyển thành đám người Kỳ Tông cùng những tên Mục Long sư thông đồng làm bậy.

"Cái tên Chúc Minh Lãng này thật quá hung tàn, đem Long Thú của những người kia giết sạch, may mà ngày đó ta sớm rời sân." Phó Cân Quắc vẫn còn sợ hãi trong lòng nói.

"Cân Quắc, ngươi nói sai rồi. Ngày đó hắn điều khiển Hắc Thương Bạo Long, vô luận hung ác đến trình độ nào, hắn đều không hạ sát thủ với bất luận một con Long Thú nào trong chiến đấu. Nhưng hôm nay, hắn lại đại khai sát giới... trong mắt ta, đây là do những tử đệ kia gieo gió gặt bão. Không ngoan ngoãn thi đấu đúng luật, mỗi người tự chiến, bọn chúng lại dùng hành vi ti tiện cấu kết nhau lại cùng một chỗ, đối phó một người trong trận!" Trưởng lão Thương Long điện nói.

"Nguyên lai là vậy, ăn miếng trả miếng, còn may sư huynh không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không thì cũng phải chịu tội một hồi rồi." Phó Cân Quắc nói.

"Hừ, đám hỗn trướng đó, chết cũng đáng đời." Trưởng lão Thương Long điện nói.

. . .

Rừng rậm từ từ rút đi, chỉ để lại đầy mặt đất cỏ rêu màu huyết hồng.

Chúc Minh Lãng từ trong đám thi thể rồng đi ra, tất cả Ngân Sam Ma Vệ đứng ở phía sau hắn, như những vệ binh già cỗi trung thành.

Bọn chúng cao lớn nguy nga, đứng sừng sững ở đó cũng làm cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Thần Mộc Thanh Thánh Long đứng ở trên vai Ngân Sam Cự Ma vệ nhìn xuống chiến trường Cổ Đồng.

Một thân tỏa ra ánh sáng xanh, thần thánh mà uy nghiêm, chỉ cần nó ra lệnh một tiếng, tất cả Ngân Sam ma vệ sẽ có thể tùy ý chà đạp tất cả những kẻ tranh đấu trong chiến trường Cổ Đồng.

Chỉ là, lúc này có khác biệt với vòng thứ nhất, Chúc Minh Lãng chỉ đứng tại chỗ, không tiếp tục tìm đến nơi khác trong chiến trường.

Điều này làm cho đám tử đệ của các thế lực trong Cổ Đồng chiến trường đều thở phào một hơi.

Nếu hôm nay Chúc Minh Lãng còn tiếp tục thanh tẩy càn quét như vậy, mấy người bọn họ giãy giụa thế nào đi nữa cũng không có cơ hội tiến vào vòng tiếp theo.

Khu vực xung quanh Chúc Minh Lãng trên cơ bản đã trống trải. . .

Đã không có người bước nửa bước về phía hắn, tới gần nơi đó đoán chừng so với bị đào thải còn đáng sợ hơn.

Dù sao Chúc Minh Lãng chỉ chiếm một cái danh ngạch, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Chúc Minh Lãng đã tiến vào vòng tiếp theo, tôn Đại Phật này không có ý khác đối với nhóm bọn họ đã là vạn hạnh!

Trong mái đình lộng lẫy.

Lụa trắng che phủ xung quanh, Triệu Doãn Các như một tòa băng sơn ngồi ở đấy, trong mắt hắn ngăn không được lửa giận đang thiêu đốt!

Vì sao gia hỏa này đã không còn là kiếm tu lại vẫn khó chơi như vậy.

"Này, tiểu thế tử, tay chân ngươi đã không lành lặn, lẽ ra nên ở nhà ăn chơi tĩnh dưỡng chứ, vẫn không quên đến chiến trường xem Chúc Minh Lãng ta sinh long hoạt hổ biểu diễn sao." Thanh âm Chúc Minh Lãng đột nhiên truyền đến từ trong chiến trường.

Màn lụa trắng mỏng manh, tựa hồ không ngăn cản được ánh mắt Chúc Minh Lãng.

Cặp mắt kia của Chúc Minh Lãng đang nhìn chằm chằm về phía người bên trong cái đình lộng lẫy này.

Triệu Doãn Các nghe được câu này, cả người càng lạnh đến đáng sợ.

"Nhìn tình trạng tiểu thế tử, e là có cơ quan sư xuất sắc thay tiểu thế tử chế tạo một đôi chi giả linh hoạt thoải mái dễ chịu đi, không biết có dùng quen như đồ thật không?" Chúc Minh Lãng hỏi tiếp.

Nghe được lời nói này, lửa giận của Triệu Doãn Các khiến hắn như muốn từ bên trong đình lụa trắng lộng lẫy lao ra ngoài!

Những người khác đứng ở bên cạnh đều cảm thấy trên người Triệu Doãn Các tản mát ra khí tức đáng sợ!

Chi giả? ?

Hoàng tộc tiểu thế tử, Triệu Doãn Các phải dùng đến chi giả? ?

Khó trách ngày hôm nay nắng to như thế, hắn cũng mặc cẩm bào dầy rộng, đây là không muốn để người khác nhìn ra tay chân của hắn khác biệt với người bình thường đi? ?

"Chúc Minh Lãng! ! !" Gương mặt Triệu Doãn Các vặn vẹo dữ tợn.

"Mạng của đệ đệ ta, một tên Hạo Thiếu Thông căn bản không đủ hoàn trả. Tiểu thế tử, tốt nhất đừng để cho ta biết được ngươi và chuyện này có liên quan, nếu không lần này Chúc Minh Lãng ta chém sẽ không chỉ là tay chân của ngươi! !"

Ngay giữa trước mặt tất cả mọi người, Chúc Minh Lãng ngang ngược cười nói với vị Hoàng tộc tiểu thế tử thân phận tôn quý này!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch