Đã từng nghe nói Chúc Minh Lãng chặt đứt tay chân của một người trong hoàng thất.
Thế mà lại là thật!
Hơn nữa người này lại chính là tiểu thế tử Triệu Doãn Các!
Ngay cả thế tử hắn cũng dám xuống tay nặng như vậy! !
Hai người Hạo Thiếu Thông và Triệu Hi đều hoảng sợ nhìn chăm chú vào Triệu Doãn Các, phát hiện hơi thở phát ra trên người Triệu Doãn Các không còn rét lạnh nữa.
Mà Triệu Doãn Các bây giờ lại như một con quỷ, oán hận, thù giận, khuất nhục đan xen vào nhau, khiến cho gương mặt của hắn giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành mặt xanh nanh vàng!
Khó trách lúc bình thường, khi Triệu Doãn Các ngồi, hay là lúc đi lại đều lộ ra dáng vẻ có chút cứng ngắt quái dị, thì ra tay chân của hắn đều là giả...
Hai người Hạo Thiếu Thông và Triệu Hi cũng xem như khá thân cận với Triệu Doãn Các, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết về chuyện này, bọn họ cũng chỉ mới qua lại với Triệu Doãn Các được mấy năm!
"Chúc Minh Lãng, tu vi của ngươi đã bị phế, tự biết an bài cho ổn thỏa đi! !" Cuối cùng Triệu Doãn Các vẫn nuốt xuống oán giận đang dâng trào, lạnh như băng nói.
"Cho nên, cái chết của đệ đệ ta Chúc Đồng, có liên quan đến ngươi sao?" Chúc Minh Lãng lớn mật dò hỏi.
Trên chiến trường Cổ Đồng, các mãnh long dị thú đang chém giết lẫn nhau, các Thần Phàm giả khác cũng đều trổ ra hết tài năng, chỉ là không biết vì sao, sự chú ý của tất cả mọi người đều rơi vào cuộc nói chuyện của hai người này.
Một người là công tử của Chúc Môn, một vị là thế tử trong hoàng tộc.
Hiển nhiên mâu thuẫn giữa hai người này không thể hòa giải!
Chuyện này so với chiến trường chém giết còn kích thích hơn nhiều, dù sao cũng liên quan đến sự phân tranh giữa tộc môn lớn nhất và hoàng thất, cho dù chỉ là hai thế hệ trẻ tuổi. . . Nhưng cũng chỉ có thế hệ trẻ tuổi, mới có thể tùy ý càn rỡ như vậy, mới khiên cho mọi người ở hoàng đô thấy rõ ràng bộ mặt phách lối ương ngạnh như vậy, còn mấy loại ám đấu giữa các thế lực lớn kia, những lão bách tính, cô nương và các tiểu thư đều không thấy hứng thú!
"Đệ đệ Chúc Đồng nhà ngươi, chết trong thi đấu, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ bây giờ Chúc Môn các ngươi đã hoành hành bá đạo đến mức ngay cả một gã người hầu trong nhà chết, cũng phải đi vấn trách người khắp thiên hạ sao?" Triệu Doãn Các nói.
"Đúng là thứ hèn nhát." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi nói cái gì! !" Triệu Doãn Các vỗ bàn đứng dậy, cái bàn trực tiếp vỡ nát, rượu trái cây trên đó cũng rơi bừa bộn nằm đầy trên đất.
"Ngươi không còn như trước kia nữa, khoe khoang ngang ngược, dám làm dám chịu, ngươi làm chuyện ác, từ trước đến nay ngươi chưa từng giá họa cho người khác. . . Trước kia ta thật sự cho rằng ngươi chỉ là một tên vô liêm sỉ, nên chỉ chặt tay chân của ngươi, nào biết được hiện tại ngươi lại thành một tên vô lại hèn hạ, chỉ biết núp ở phía sau thao túng thị phi." Chúc Minh Lãng nói tiếp.
"Trong mắt ngươi có còn hoàng thất hay không, ta đường đường là thế tử của Cực Đình hoàng triều, Triệu Doãn Các!" Triệu Doãn Các nổi giận nói.
"Cho nên, ngoại trừ thân phận hoàng thất hiển hách này, Triệu Doãn Các ngươi có cái thá gì? Chúc Minh Lãng ta cũng làm việc có chút hoành hành bá đạo, ví dụ như kẻ nào giết đệ đệ ta, ta nhất định sẽ bắt hắn đền mạng, nhưng ta chưa từng lấy Chúc Môn ra để hống hách nói chuyện chèn ép người khác, Chúc Minh Lãng ta làm việc một mình, không cần trưởng bối làm chỗ dựa, không cần lấy bối cảnh của mình ra để nói chuyện. Mấy năm qua, ngươi đúng là một chút tiến bộ cũng không có." Chúc Minh Lãng tiếp tục nói châm chọc.
Triệu Doãn Các trầm mặc.
Hắn im lặng cũng không phải để bình tĩnh trở lại.
Mà là hắn bị mấy lời nói này của Chúc Minh Lãng làm hít thở không thông! !
Khinh người quá đáng!
Chúc Minh Lãng khinh người quá đáng! ! !
Ai mau bước lên giết chết hắn đi.
Bản thế tử sẽ truyền lại vị trí hoàng tộc này cho hắn! ! !
Cái chết của Chúc Đồng, đương nhiên là có một tay của Triệu Doãn Các trong đó.
Trận đánh cược kia, chính là Triệu Doãn Các nói ra.
Hơn nữa mỗi người bọn họ đều đặt không ít ngân lượng vào cái chết của Chúc Đồng.
Hạo Thiếu Thông làm trợ thủ đắc lực cho Triệu Doãn Các, nghe Triệu Doãn Các nói Chúc Đồng chỉ là đệ tử ngoại đình của Chúc Môn, đã từng là gia nô, thân phận hèn mọn, thế là lúc gặp nhau trên chiến trường, hắn càng ra sức chém giết!
Lúc này, Hạo Thiếu Thông ở bên cạnh, tự nhiên cũng nghe được toàn bộ đối thoại của Chúc Minh Lãng và Triệu Doãn Các.
Hôm nay hắn mới biết, Chúc Minh Lãng và Triệu Doãn Các lại có ân oán như vậy.
Lại nhớ tới tất cả các sự kiện, mặc dù Triệu Doãn Các chưa bao giờ xúi giục hắn làm những chuyện như vậy, nhưng lúc nâng cốc vui vẻ nói chuyện với đám người Hoàng Thiếu bang thì lại có rất nhiều ý ám chỉ.
Lại thêm Triệu Hi vốn có đụng chạm với Chúc Đồng!
Thế là cuối cùng chính mình lại thành kẻ thủ ác, bị ma đầu Chúc Minh Lãng này bám theo đến tận hoàng đô!
Thế nhưng là...
Hạo Thiếu Thông hắn nên làm gì đây.
Chúc Minh Lãng đã tiến vào vòng thứ ba rồi.
Trận tiếp theo, chính là một mình Hạo Thiếu Thông phải đối mặt với Chúc Minh Lãng.
Tên Chúc Minh Lãng này, ngay cả Triệu Doãn Các mà cũng dám chặt đứt tay chân, dựa vào gì mà không dám giết hắn chứ.
Huống chi ở trong trận thi đấu này, hắn hoàn toàn có thể lấy lý do mà bọn họ đã dùng để giết chết Chúc Đồng trước đó để thoát tội, Tử Tông ở sau lưng hắn e là cũng không làm được gì với Chúc Minh Lãng!
"Hoảng cái gì, đến vòng thứ ba, chúng ta có thể triệu tập nhiều cường giả, lại có thêm ta và Hạo Thiếu Thông ngươi, chẳng lẽ còn không bắt được một tên Chúc Minh Lãng nhỏ bé này? ?" Lúc này, Triệu Hi mở miệng nói.
"Đúng vậy, tu vi của hắn đã bị phế, dựa vào một con Thần Mộc Thanh Thánh Long cùng với Lôi Thương Bạo Long, thì làm sao có thể chống lại chúng ta? ?" Hạo Thiếu Thông cố gắng trấn định nói.
Đúng vậy, không có gì phải sợ cả.
Thực lực của hắn, ở trong vòng thứ hai rất xuất chúng.
Nhưng trong vòng thứ ba, tất cả đều là đệ tử xuất sắc nhất của các thế lực lớn, không phải là đệ tử xuất sắc nhất, cũng là đệ tử đứng đầu, thậm chí có không ít đệ tử nổi danh ở bên ngoài.
Với sự giao thiệp của Hoàng Thiếu bang bọn họ, còn lo lắng không tập hợp được mấy cường giả đỉnh cấp hay sao.
Hôm nay Chúc Minh Lãng càn rỡ như vậy, hơn nữa còn nói ra cái gì mà tự mình làm việc, tuyệt đối sẽ không lấy bối cảnh ra chèn ép.
Vậy nếu hắn chết trong chiến trường Cổ Đồng này, Chúc Môn còn có mặt mũi nào mà đi truy cứu các thế lực khác? ?
"Hắn tiến vào vòng thứ ba, lập tức kết liễu hắn đi, từ nay về sau ta không muốn lại nhìn thấy người này xuất hiện ở trước mặt ta! !" Triệu Doãn Các lộ ra sát ý nồng nặc, nói với một tên thanh niên chất phác ở phía sau lưng hắn.
Thanh niên chất phác đó khẽ gật đầu, không nói một lời, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng, tựa như hắn muốn nhớ kỹ dáng vẻ của Chúc Minh Lãng.
"Chúc Minh Lãng làm thế này là đang tự tìm đường chết. Ta nghe nói, chuyện tranh giành Ly Xuyên đại địa sẽ dựa vào kết quả của lần thi đấu này, Chúc Môn bọn họ là người phát động tuyên thệ. Chúc Môn vốn là mục tiêu mà các đại thế lực tranh giành đều nhằm vào, thế mà Chúc Minh Lãng còn dám ngông cuồng như vậy!" Triệu Hi nói tiếp.
"Tranh giành hay không tranh giành ta không thèm để ý, ta chỉ cần hắn chết! !" Triệu Doãn Các nói.
. ..
Hoàng Thiếu bang.
Từ lúc Chúc Minh Lãng biết Hoàng Thiếu bang chơi với ai, là hắn đã biết Triệu Doãn Các này tuyệt đối không sạch sẽ!
Nên một kiếm chém chết hắn.
Cùng lắm thì cả đời này mình sẽ không quay trở về Cực Đình hoàng đô nữa.
Lúc trước chính là vì chặt đứt tay chân của tên này, mà hắn bị hoàng đô trục xuất ra ngoài, trong vòng ba năm không được phép trở lại hoàng đô...
Đó cũng đơn giản chỉ là ra ngoài du lịch ba năm, Chúc Minh Lãng hoàn toàn không để ý.
Nếu có thể giết chết Triệu Doãn Các, giết đám rác rưởi Hoàng Thiếu bang này, thì cả một đời không trở về hoàng đô, Chúc Minh Lãng cũng có thể chấp nhận.
Tóm lại đến vòng thứ ba.
Chúc Minh Lãng không chỉ đánh người thành kẻ tê liệt tàn phế đơn giản như vậy đâu!