Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 170: Phi lễ chớ nhìn (1)

Chương 170: Phi lễ chớ nhìn (1)




Dịch giả: Mi An

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Vòng thứ hai đã kết thúc, cuộc khẩu chiến giằng co kịch liệt giữa Chúc Minh Lãng và Triệu Doãn Các đã khiến mọi người lập tức chuyển tâm điểm chú ý từ Thi đấu Thế Lực sang cái chết của Chúc Đồng.

Người xem không mù, trong chiến trường Cổ Đồng chỉ có rất ít người chết bất đắc kỳ tử, mà lúc đó còn có rất nhiều người tận mắt chứng kiến cảnh Chúc Đồng bị hành hạ đến chết.

Bọn người Hạo Dũng, Triệu Doãn Các và Triệu Cần phu nhân giả mù sa mưa chịu đòn nhận tội ở linh đường, nói mấy lời linh tinh như quyền cước không có mắt, nhưng những người tận mắt chứng kiến lúc đó lại vô cùng rõ ràng, Chúc Đồng là bị cố tình sát hại!

Vốn ai cũng cho rằng chuyện này sẽ dần dần bị chìm xuống, dẫu sao người chết chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại đình, hơn nữa còn mang thân phận gia nô của Chúc môn, mà hung thủ lại là đại đệ tử của Tử Tông Lâm, đồng thời cũng là thành viên của Hoàng Thiếu Bang, cơ bản là không có ai dám bàn cãi.

Nhưng hôm nay Chúc Minh Lãng lại dám công khai nói thẳng như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều xì xào bàn tán, cũng có không ít người tốt bụng lan truyền ra những lời Chúc Minh Lãng từng nói ở linh đường.

Lúc này, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.

Thảo nào Chúc Minh Lãng lại muốn chất vấn đầu lĩnh Triệu Doãn Các của Hoàng Thiếu Bang, hơn nữa còn ra tay tàn bạo với những kẻ đã vây khốn hắn như vậy!

Hoàng Thiếu Bang là một khối u ác tính, có thể không mấy ai trong các đại thế lực hay biết về chúng, thế nhưng những đệ tử trẻ tuổi trong Hoàng Đô, nhất là các công tử tiểu thư có bối cảnh không sâu, đều một mực kính sợ bọn họ.

Một đám hoàn khố đệ tử có bối cảnh sâu, một khi tập hợp với nhau thì sẽ càng phách lối làm đủ loại chuyện xấu.

Mấy năm qua đã có rất nhiều người bị hại, Chúc Đồng chỉ là một người nhỏ bé trong số đó.

Thế nên khi có một người dám đứng ra chỉ thẳng tay nhắm vào Triệu Doãn Các, kẻ cầm đầu Hoàng Thiếu bang, đương nhiên người ta sẽ cảm giác như được trút giận thay, nhất là khi người này còn là đại công tử Chúc môn, thế lực và bối cảnh đứng sau lưng không hề thua kém lũ vô liêm sỉ kia!

"Chúc Minh Lãng, đây không phải là thiên tài kiếm tu của Hoàng Đô đó sao?"

"Đúng vậy, nghe nói lúc hắn vừa xuất sơn, đã liền không cần đứng trong hàng ngũ đệ tử nữa..."

"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói hình như khi hắn còn nhỏ, từng có một vị Mục Long sư Quân Cấp muốn dạy dỗ Chúc Minh Lãng để xả giận cho đồ đệ mình, cuối cùng không những để Chúc Minh Lãng sống sót không thiếu cánh tay cánh chân nào, mà còn bị giết mất một đầu Long Quân!"

"Lúc ấy chuyện này còn gây náo động toàn bộ Hoàng Đô nữa là, phải biết rằng Chúc Minh Lãng xuống núi chỉ trong vòng một hai năm, mà lại chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi!"

"Từ đó trở đi không còn đệ tử nào dám xem nhẹ Chúc Minh Lãng nữa, rồi ngay tiếp đó, chính là sự kiện hắn chém tay chân của Thế tử Triệu Doãn Các, cuối cùng chỉ bị trục xuất khỏi Hoàng Đô!"

Dù đã qua mấy năm nhưng vẫn còn người biết những chuyện này.

Mọi người giật đầu cá, vá đầu tôm, cuối cùng sắp xếp lại được những chuyện liên quan tới Chúc Minh Lãng.

Thiên tài kiếm tu của cả một thế hệ, đã từng vứt bỏ đi thanh kiếm của mình, rồi trở thành Mục Long sư của ngày hôm nay...

Loại hành vi này, thật khiến người ta khó mà tin nổi!

Chuyển sang làm Mục Long sư, đồng nghĩa với việc bắt đầu lại từ đầu...

Cứ cho là người ta bắt đầu lại từ đầu đi, nhưng sao lại có thể cường hoành bá đạo đến như vậy, ngay cả đám đệ tử thuộc các đại thế lực khổ tu bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn bị Chúc Minh Lãng hành hạ đến thương tích đầy mình!

Chắc chỉ có thánh nhân mới làm được vậy!

Hắn ta chỉ cần tùy tiện tu luyện một chút, đã lên được tầng mây mà người bình thường khó với tới nổi!

. . .

. . .

Hoàng Đô hoàng cung.

Bên trong hoàng cung, kim mộc đứng sừng sững uy nghiêm thần thánh, các chấp chưởng giả của các đại thế lực đang ngồi trên vị trí của mình.

Mặc dù Cực Đình hoàng triều cũng được gọi là triều đình, cũng có Hoàng Đế nắm quyền, nhưng triều đình này lại không hề cũ kỹ cứng ngắc như vậy.

Dù là Tông Lâm, Tộc môn, Cung điện, giáo đình hay là học viện, nếu mọi thế lực cùng liên thủ lại với nhau, cũng sẽ có nền tảng đủ mạnh để so với hoàng tộc.

Hoàng tộc chỉ là thống trị giả, là đầu rồng, chứ không phải là chủ nhân thống nhất của các đại thế lực.

Mà thống trị giả muốn đứng vững gót chân, thì bắt buộc phải nhận được sự ủng hộ từ các đại thế lực.

"Nếu Chúc môn đã đồng ý đặt cuộc tranh đoạt lần này vào trong Thi đấu Thế Lực, vậy quyền sở hữu Ly Xuyên tân địa sẽ phụ thuộc vào kết quả thi đấu cuối cùng." Một nữ tử đội thải quan đứng cạnh Hoàng Đế nói.

Nữ tử này là hoàng phi, phụ trách giải quyết những chuyện liên quan đến luật pháp trong Hoàng triều.

Hoàng Đế nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất như ông ta không nghe cũng chẳng quan tâm đến những gì mọi người đang thảo luận, có lẽ ông ta cũng không hề hứng thú với mấy chuyện thế này.

"Hơn nữa, thủ phụ Duệ quốc à, chẳng qua chỉ là một Ly Xuyên nho nhỏ, vậy mà đến tận bây giờ các ngươi vẫn chưa thể giành được quyền chấp chưởng ở đó , thật là khiến người ta cười ra nước mắt." Quốc tướng của một hoàng triều cười nói.

Mặt Thủ phụ Duệ quốc đen xì, không nói một lời.

Muốn nắm được quyền chấp chưởng trong tay, đơn giản chỉ cần phát động chiến tranh là được, tiêu diệt hoặc đuổi đi toàn bộ những thế lực vũ trang, ép khu vực đó phải tuân theo sự thống trị của bọn hắn, phải chấp hành pháp luật do bọn hắn ban hành, nộp thuế bọn hắn yêu cầu…

Mấy ngày qua Duệ quốc luôn cử binh tấn công, nhưng số lượng dân cư trên Ly Xuyên đại địa không hề nhỏ, lực lượng võ trang thì càng khổng lồ vượt ngoài dự đoán.

Nhất là tại phía Đông eo sông, Tổ Long thành bang ở đó cầm đầu tứ đại thành bang chống lại bọn họ, quân đội ở đó có ý chí vô cùng kiên định, đoàn kết lại khó mà đánh tan.

Nếu không nhờ có vài thế lực nhỏ gây khó dễ từ bên trong, bọn hắn căn bản không hề có một tia hi vọng nào có thể thành công đánh hạ bất kỳ một tòa thành trì nào ở phía Đông eo sông Ly Xuyên.

"Có vài điều các vị không biết, nơi phía Đông của eo sông là một quốc thổ được thống trị bởi một vị Thần Phàm giả cực kỳ cường đại tên là Lê Vân Tư, thực lực của cô ta cực kỳ xuất chúng, hơn nữa quân vệ dưới tay lại được trang bị hoàn hảo, kiêu dũng thiện chiến, quân đội Duệ quốc bọn ta phải đi một chặng đường xa xôi, vốn đã mệt mỏi vô cùng, chưa kể ở eo sông kia còn có lũy cao thành dày, cứ điểm vững chắc... Cơ mà Ly Xuyên đại địa này cũng không hẳn là cằn cỗi hơn Duệ quốc bọn ta, thậm chí bọn ta còn nghe nói Vu Thổ dồi dào mỏ quặng, đủ để cung cấp một lượng lớn trang bị cho quân nhu..." Vị Thủ phụ Duệ quốc kia nói.

"Nếu đã không thể chinh phục, vậy chi bằng chiêu hàng cho rồi." Lúc này, hoàng phi thản nhiên nói.

"Tổ Long thành bang gồm tứ đại thành bang kia liên minh lại với nhau, vốn chính là một nước. Nếu chiêu hàng, chẳng phải là đã thừa nhận bọn chúng là một tân quốc sao, như vậy sao được!" Vị Thủ phụ Duệ quốc kia vội vàng nói.

Chiêu hàng mới là điều gây bất lợi cho Duệ quốc nhất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch