"Tình hình là thế này, quyền tranh giành tứ đại thành bang trong Tổ Long thành bang sẽ được đặt trong Thi đấu Thế Lực lần này, thế nên quyền chấp chưởng lãnh địa của Tổ Long thành bang sẽ do chúng ta tự mình đoạt lấy." Chúc Minh Lãng nói với Nam Linh Sa nói.
Nam Linh Sa gật đầu, nói: "Cũng được."
"Còn một chuyện nửa vui nửa buồn nữa. Bây giờ hoàng triều chỉ cho Duệ quốc một tháng thời gian, nếu Duệ quốc không thể đoạt lại quyền thống trị toàn bộ Tổ Long thành bang trong vòng một tháng, hoàng triều sẽ cho phép Ly Xuyên tứ bang tự mình lập ra đất nước mới, trở thành một bộ phận của Cực Đình hoàng triều." Chúc Minh Lãng nói.
"Một tháng sao? Vậy trong vòng một tháng này, Duệ quốc nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng." Nam Linh Sa hơi lo lắng nói.
"Vòng thứ ba sẽ được tiến hành trong Cơ Quan thành, tất cả những đệ tử đã tiến vào vòng trong cũng sẽ đồng loạt tham gia. Trước mắt chúng ta phải nắm chắc thi đấu lần này, nếu không rất có thể Duệ quốc sẽ lợi dụng những thế lực ngầm khác để công phá phòng tuyến của Tổ Long thành bang." Chúc Minh Lãng nói.
Thời gian càng gấp rút, Duệ quốc càng bí quá hóa liều.
Bây giờ Chúc Minh Lãng hoàn toàn không lo lắng về việc binh mã Duệ quốc có thể công phá được eo sông trong vòng một tháng, điều làm hắn bận tâm chính là các thế lực hắc ám kia!
Chỉ có giành lại quyền trấn thủ trong thời gian ngắn nhất, Chấp chưởng giả của Duệ quốc mới chịu thu liễm lại!
"Cơ Quan thành?" Nam Linh Sa hỏi với vẻ khó hiểu.
"Cái này ta cũng không rõ lắm, nghe nói đó là một trong những hoàng thành cổ xưa, từ khi Trung Ương Hoàng Đô được dời đi, Cơ Quan thành đã bị hoang phế rất lâu, sau đó được một số thế lực cải tạo tu chỉnh, biến thành mộ cổ thành chiến trường bây giờ." Chúc Minh Lãng nói.
"Chúng ta phải đối mặt với nhiều địch nhân hơn."
"Đúng vậy, trong cuộc thi đấu này, những thế lực khác sẽ dốc hết toàn lực để đào thải chúng ta. Không ngoài dự đoán, hoàng thất, tứ đại Tông Lâm, lục đại tộc môn, Thương Long điện, Cổ Long Cung, Thần Phàm học viện và cả Thuần Long học viện đều muốn quyền tọa trấn Ly Xuyên đại địa, bọn họ đều sẽ đưa ra một lượng lớn tài nguyên ngang với cả một đại thành bang, làm cuộc cạnh tranh này trở nên càng huyết tính hơn." Chúc Minh Lãng gật đầu nói.
"Vậy thi đấu Thế Lực không hề ràng buộc sinh tử à?" Nam Linh Sa hỏi.
"Đúng vậy, đã là cạnh tranh, sống chết đều có số. Cho dù sẽ có vài trọng tài bay lượn trên không trung Cơ Quan thành, kịp thời ngăn cản có người sát sinh, nhưng không thể bảo đảm trăm phần trăm sẽ cản lại được những cuộc ngược sát được cố tình an bài trước." Chúc Minh Lãng nói.
Thấy Nam Linh Sa không trả lời, Chúc Minh Lãng nghiêm túc nói: "Cũng vì vậy mà Cơ Quan thành lần này cạnh tranh tranh đoạt, nguy cơ tứ phía, hơn nữa ta vốn có ân oán với đám người Hoàng thiếu, đến lúc đó hi vọng Linh Sa cô nương. . ."
"Biết rồi, ta sẽ che chở ngươi."
"???"
Có phải em dâu hiểu lầm gì mình không nhỉ.
Chúc Minh Lãng sờ mũi, nhớ tới chuyện của Đại Hắc Nha thì lên tiếng: "Đúng rồi, cảm ơn ngươi chữa thương giúp cho Hắc Nha của ta, không ngờ Linh Sa cô nương còn có long sủng hệ chữa trị, rất hiếm thấy."
Sở dĩ nói như vậy, là vì Chúc Minh Lãng nhớ đến long sủng vòng quanh người Nam Linh Sa như một tiểu u linh vào buổi sáng hôm đó.
Có lẽ là tiểu sinh linh đã giúp thương thế của Đại Hắc Nha khép lại nhanh chóng, có điều không biết rốt cuộc nó rốt cuộc là thuộc chủng loại gì.
Nam Linh Sa đứng ở đó, nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng với đôi mắt xinh đẹp mê người kia, khuôn mặt đã bị che giấu dưới nhan sa, không thấy rõ nàng đang có vẻ mặt gì.
"Ngươi muốn thử thăm dò cái gì?" Nam Linh Sa hỏi.
"Làm gì có, ta chỉ đang bày tỏ lòng cảm kích thôi." Chúc Minh Lãng hơi lúng túng giải thích.
"Nếu ngươi muốn hỏi, ta có thể nói thật cho ngươi nghe." Nam Linh Sa cười lên.
"Thực ra ta chỉ đang cân nhắc, qua mấy ngày nữa là cuộc cạnh tranh đã đến, đồng nghĩa với việc chúng ta sắp vào Tu La chiến trường, nếu có thể hiểu biết thêm về năng lực của Linh Sa cô nương thì sẽ tăng khả năng chúng ta giành thắng lợi hơn." Chúc Minh Lãng nói.
Lời của Chúc Minh Lãng cũng là thật, bây giờ Nam Linh Sa đã thể hiện ra hai loại năng lực bất đồng, không biết hai loại đó có thể sử dụng bất cứ lúc nào cũng được hay là còn tồn tại một ít hạn chế.
Họa Sư Thần Phàm của nàng thật sự quá cường đại, Chúc Minh Lãng không cần nghi ngờ gì nhiều. Nhưng còn loại năng lực kia, Kiếm Tôn lão thái công tin chắc nàng là Mục Long sư.
Chúc Minh Lãng cũng không mấy hiểu biết về thực lực của nàng khi nàng là Mục Long sư, nếu lúc đó bị cường địch vây khốn, Chúc Minh Lãng phải cân nhắc cả an nguy của nàng.
Nếu Nam Linh Sa có bất trắc trong cuộc cạnh tranh này, hắn cũng không thể trở về bàn giao với Lê Vân Tư.
"Làm sao ngươi biết ta có rồng?" Nam Linh Sa mở miệng hỏi.
"Vô tình thấy."
"Sau khi cuộc thi đấu kết thúc thì sẽ nói nhỏ cho ngươi vậy, không cần lo cho ta đâu." Nam Linh Sa khẽ thở dài một hơi.
Nam Linh Sa cũng biết mục đích khi dò hỏi của Chúc Minh Lãng, hắn đang lo lắng suy nghĩ cho nàng.
"Được." Chúc Minh Lãng không hỏi nhiều nữa.
. . .
Có thêm đặt cược cạnh tranh quyền tọa trấn, Thi đấu Thế Lực đã hoàn toàn thay đổi so với lúc ban đầu. Nếu dựa theo phương thức trong quá khứ, cơ bản là phần lớn quá trình đều diễn ra trong chiến trường cổ đồng, nhưng không phải sàng lọc từ trận hỗn chiến trăm người, mà là một đấu một đào thải.
Còn trong cuộc cạnh tranh này lại có rất nhiều thế lực tham dự, thậm chí bọn họ còn "đắp" thêm phần thưởng cho Thi đấu Thế Lực thành một chồng còn cao hơn núi, dưới tình huống đó thì đây đã không còn là cuộc so tài tỷ thí thuần túy giữa các đệ tử với nhau nữa.
Ngay cả phương thức thi đấu cũng hoàn toàn thay đổi.
Chiến trường được đặt tại Cơ Quan thành, tất cả các đệ tử tiến vào vòng thứ ba cũng sẽ đồng thời bước vào Cơ Quan thành, mấy trăm người kịch chiến với nhau, mỗi giây mỗi phút đều có thể phát sinh mười mấy trận sinh tử chiến.
Cảnh tượng này có thể nói là nguy nga chưa từng có, điều này vô tình khiến cho Thi đấu Thế Lực vốn đã vô cùng nóng hổi thu hút lập tức được nâng lên thành một tầm cao hoàn toàn khủng bố, toàn Hoàng Đô đều khao khát được xem tận mắt.
Sùng bái lực lượng, luôn là chân lý của Cực Đình hoàng triều.
Đối với các cuộc thịnh yến đấu võ giữa các thế lực đầy long trọng như vậy, bọn bọn tuyệt đối sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để cho dân thường cũng có thể xem.
Vì vậy việc lựa chọn Cơ Quan thành làm chiến trường hết sức quan trọng. Chỉ cần đi sớm, chọn một vị trí có tầm nhìn tốt trên mê tường ở Cơ Quan thành, là có thể tận mắt thấy được cuộc chém giết giữa các Thần Phàm giả và Mục Long sư như trong cổ đồng chiến trường.
. . .
Ngày tranh hùng tại Cơ Quan thành đã đến.
Trời còn chưa sáng mà đã thấy được từng dòng người trùng trùng điệp điệp di chuyển từ các đại hoàng thành đến Cơ Quan thành.
Cơ Quan thành là một hoang thành, bên trong mọc đầy cỏ hoang, cổ mộc cao chọc trời, còn có những nhà lầu bị nông dân bỏ lại, thành tường bị thủng ở phía cuối. Sau khi được chỉnh sửa một chút, nó dần dần phát triển thành một diễn luyện chi địa, nơi sự nguyên thủy và thành trì kết hợp với nhau.
Bản thân nơi này vốn đã được lên kế hoạch cải tạo chiến trường cho các long thú, vừa khéo Thi đấu Thế Lực lần này và thế lực cạnh tranh được đồng thời tiến hành, Hoàng Đô bèn chính thức bắt đầu sử dụng hoang thành đang được cải tạo không ngừng này làm nơi diễn ra cuộc đại chiến, khiến Cực Đình Hoàng Đô xuất hiện hoàng thành thứ bảy —— Chiến Trường thành!
Nơi Cơ Quan thành tọa lạc cũng không xa lắm, những người đi từ sáng sớm tầm lúc mặt trời lên là sẽ đến nơi.
Cơ Quan thành rất lớn, quy mô gần như bằng một tòa thành bang. Xung quanh thành được mê tường vây quanh, cao lớn mà vững chắc, dù là Cương Giáp Cổ Long cũng chưa chắc có thể đụng ngã!