Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 173: Đắc thủ một thành

Chương 173: Đắc thủ một thành




Dịch giả: Mi An

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng.

Lối đi rộng rãi trên mê tường chính là nơi mọi người ngồi để quan sát, những mê tường uốn lượn không chỉ vây quanh Cơ Quan thành, mà còn kéo dài vào tận trong Chiến Trường.

Đám đông dần dần "chiếm đóng" khắp mê tường, phân tán ở nhiều nơi khác nhau.

Bốn hướng của mê tường đều được xây dựng cổng thành vô cùng hoa lệ, phía trên những cổng thành này chính là nơi các quý nhân và thành viên thuộc các đại thế lực thưởng thức chiến trường tỷ thí.

Mỗi một khu vực phía trên cổng thành đều có tầm nhìn rất tốt, trên cơ bản có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh trong Cơ Quan thành.

Mặt trời dần lên cao, những đệ tử dự thi thuộc các đại thế lực cũng đã lục đục xuất hiện tụ tập tại các cổng thành của Cơ Quan thành.

Trước khi tỷ thí chính thức bắt đầu, những người tham dự lần cạnh tranh này đều vào Cơ Quan thành sớm để tránh trường hợp bốn trăm năm trăm đệ tử đông nghịt bị kẹt cứng gần mê tường.

Lúc Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa vừa bước vào cổng thành, người chủ trì chiến trường cao giọng nói với mỗi đệ tử đang vào thành: "Trước khi hỏa diễm cờ xí ở cổng thành được đốt lên, không ai được phép đánh nhau, kẻ nào dám không tuân theo quy định đều sẽ trực tiếp bị loại."

"Gần một nửa tài nguyên mà các đại thế lực cung cấp đều được đặt trong Cơ Quan thành, các đệ tử có thể tự tìm trong thành, chỉ cần lấy được, đồng thời đốt lên phong hỏa trúc đồng, rồi giao lại cho trọng tài, đồng nghĩa với việc đã đoạt được nó!"

"Bên trong Cơ Quan thành còn nuôi một đàn Cổ Long hung mãnh, chúng nó sẽ công kích mỗi người các ngươi, hi vọng lúc các vị đang tìm kiếm tài nguyên, hãy cố gắng hết sức để thoát khỏi những đám hung long này, tránh việc có bất trắc xảy ra."

"Cuối cùng, xin các vị hãy giữ lại cho mình một chút lý tính, đừng nổi sát tâm với với những người đã mất đi năng lực chiến đấu. Còn các đệ tử có thực lực xuất chúng, cũng hãy giao nộp tài nguyên mình giành được cho trọng tài ngay lập tức, để tránh đưa tới phiền toái không cần thiết!"

Trọng tài tuyên bố quy tắc xong, các đệ tử cũng sôi nổi đi vào Cơ Quan thành.

Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đi cùng nhau, hai người đi từ một con phố dài cổ kính trực tiếp dẫn vào Cơ Quan thành.

Đi chừng hơn một ngàn thước, khi Chúc Minh Lãng vừa xoay người, hắn đột nhiên phát hiện đường phố thật dài đã không thấy đâu, trên con đường mình đang đi xuất hiện một mảnh rừng cây rậm rạp, dường như trong rừng cây còn có một vài thôn trang cũ nát...

Khuôn mặt Chúc Minh Lãng đầy vẻ sửng sốt.

Chẳng lẽ thành trì này vẫn còn hoạt động? Mỗi một đoạn thời gian, cả tòa chiến trường cổ thành Cơ Quan thành này còn dịch chuyển để những người phía trong sẽ vô ý bị lạc trong thành trì ư??

Kết cấu thành trì thế này, có thể nói là khá kỳ lạ.

Chúc Minh Lãng tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên, mọi thứ được bố trí trong Cơ Quan thành đều đang bị thay đổi. Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa vốn muốn bước qua một đồng cỏ trống trải, chợt lại phát hiện có một loạt các lầu nham thạch mọc lên khỏi mặt đất, cả đại địa cũng đang không ngừng rung chuyển, từ bùn lầy hóa thành những khối nham thạch chặt chẽ đan vào nhau....

Một tòa thạch thành đã được hình thành ngay trước mắt hai người, có một lối đi như đường chính với những cửa hàng và nhà ở hai bên tập trung đông đúc, chỉ là chúng đều được làm từ nham thạch, bên trong không một bóng người, như thể đây chính là một tòa thành trì được mấy đứa trẻ dùng bùn nặn lên chơi đùa.

Địa thế lẫn bố cục vẫn đang thay đổi. Bản thân Cơ Quan thành chính là một mê cung chằng chịt cơ quan, những đệ tử vốn vào cùng nhau cũng nháy mắt bị phân tán đến những chỗ khác nhau.

Nói đi nói lại cũng có một điều rất kì lạ, rõ ràng Cơ Quan thành có mê tường vô cùng cao lớn và cổng thành rất hùng vĩ, lẽ ra khi đứng trong mê cung Cơ Quan thành này, sẽ luôn có thể dựa vào mê tường và cổng thành làm để phán đoán phương hướng.

Nhưng bọn họ không hề nhìn thấy bất kỳ một mê tường nào cả!

Dường như trong Cơ Quan thành không phải đơn giản chỉ là thay đổi địa hình bố cục, mà còn tồn tại sự súc triển càn khôn, tồn tại chướng nhãn chi pháp, khiến cho mọi thứ bên trong trở nên càng phức tạp hơn!

"Mặt trời cũng mọc ở hướng khác, trong Cơ Quan thành có vài huyễn cảnh." Nam Linh Sa lấy tay chỉ vào mặt trời, nói.

Chúc Minh Lãng cũng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mặt trời vốn phải mọc ở phía Đông lại xuất hiện phía sau mình. Vừa rồi rõ ràng họ luôn đi về hướng Đông, như vậy thì, bây giờ bọn họ đang ở hướng Tây à?

Phương hướng hoàn toàn hỗn loạn!

"Chúng ta không thể chỉ dựa vào mặt trời để phán đoán Đông Tây Nam Bắc, Cơ Quan thành này rất không đơn giản!" Chúc Minh Lãng ca ngợi.

Đột nhiên có ánh lửa nổi lên từ một nơi thật xa, quang huy diễm lệ ấy rất khó để người ta bỏ qua.

Là hỏa diễm cờ xí!

Cuộc chiến đã chính thức bắt đầu rồi!

Giờ đây, tất cả các đệ tử thuộc các đại thế lực chỉ cần gặp nhau là đã có thể tự do chém giết lẫn nhau.

Khi mới bước vào Cơ Quan thành, Chúc Minh Lãng đã bị hấp dẫn bởi mọi bố cục ở nơi này, hắn muốn thăm dò nguyên lý hoạt động của Cơ Quan thành là cái gì, dẫu sao biết lợi dụng địa hình sẽ là một lợi thế rất lớn. Nhưng không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.

Cuộc cạnh tranh đã bắt đầu mà hắn và Nam Linh Sa vẫn chưa thấy bất cứ một đệ tử nào xung quanh, Nham Thạch thành khổng lồ này hoàn toàn trống vắng.

"Một nửa tài nguyên của các đại thế lực đều phân tán trong Cơ Quan thành này, ta nghĩ chắc là bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm bảo vật rồi." Chúc Minh Lãng nói.

"Chúng ta đi xung quanh nhìn xem." Nam Linh Sa nói.

Từ khi hỏa diễm cờ xí bốc cháy, bố cục biến ảo trong Cơ Quan thành bố cục ngày càng chậm lại, có lẽ ngay từ đầu nó được bố trí truyền tống nhiều lần như vậy để các đệ tử bị phân tán đến nhiều chỗ khác nhau, như vậy sẽ gây hứng thú cho dân chúng Hoàng Đô hơn.

Thạch thành vắng vẻ buồn tẻ, Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đi trong vô định, cuối cùng nghe thấy tiếng đánh nhau truyền tới từ phía trước.

Vòng qua những nhà lầu làm bằng nham thạch kia, Chúc Minh Lãng thấy trên đường phố trống trải phía trước có một pho tượng, pho tượng đứng trên dòng suối, không cao lớn lắm, nhưng trên bàn tay của pho tượng lại đang nâng lên một hộp gấm tỏa ra hào quang.

Chắc chắn trong hộp gấm chứa đựng bảo vật bất phàm!

Hiển nhiên hai phe đệ tử kia cũng đã thấy hộp gấm, đều muốn chiếm nó chiếm làm của riêng.

Chúc Minh Lãng nhìn pho tượng kia, lại nhìn thoáng qua hộp gấm.

Linh tư được bày ra rất tùy ý, như thể cố ý để cho đệ tử các đại thế lực trông thấy.

Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu. Chúc Minh Lãng tiến về phía trước, không rõ mấy người kia thuộc thế lực nào lắm.

"Bạch Khởi, ngươi đi lấy về đây." Chúc Minh Lãng nói.

Tiểu Bạch Khởi nhảy từ vai Chúc Minh Lãng xuống đất, sau đó chạy băng băng tới đường phố phía trước như một con sóc nhỏ vô hại, như thể chỉ là muốn đi nhặt quả thông rơi tán loạn dưới đất mà thôi.

Mấy người kia không hề chú ý đến, bọn hắn vẫn đang đối chọi nhau gay gắt, thi triển ra Thần Phàm lực của riêng mình. Cho dù chỉ đang trong giai đoạn thăm dò, nhưng phe đối phương cũng không muốn chắp tay nhường nhịn.

Sau cùng, bóng dáng Tiểu Bạch Khởi chợt lóe, cái đuôi câu lên, lập tức kéo hộp gấm kia về, sau đó chạy về phía Chúc Minh Lãng nhanh như chớp.

Chúc Minh Lãng mở hộp gấm ra, phát hiện bên trong là một tờ khế thư.

"Địa khế của Nhuận Vũ thành??"

Khế thư của một tòa thành trì!

Giành được một tòa thành!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch