Nó lộ ra mấy phần dấu vết của năm tháng, nhưng căn bản không hề làm ảnh hưởng đến vẻ hào quang của nó một chút nào!
Kiếm này, giống như là vật sống.
Nó cứ như thế bay lơ lửng ở trước mặt Chúc Minh Lãng, không cần Chúc Minh Lãng cầm lấy, cũng không cần Chúc Minh Lãng dùng đến ý niệm để điều khiển, thanh kiếm này tản ra khí tức khiến cho người ta rùng mình!
Dương Ma Tử Long của mình...
Thượng vị Chủ cấp, cường đại đến nỗi có thể quét ngang đám thiên kiêu đệ tử xuất chúng của các thế lực lớn!
Mà dựa theo sự phân tích của bọn họ, thực lực của Chúc Minh Lãng cũng chỉ ở cấp bậc này mà thôi!
Tại sao lại xuất hiện một thanh kiếm thế này, dễ dàng một kích giết chết một đầu Long thú cấp bậc thượng vị Chủ cấp, chẳng khác gì đang giết heo, dê cúng tế vậy!
"Kiếm tu của ngươi, kiếm tu của ngươi. . ." Hạo Thiếu Thông nói năng lộn xộn, hắn chỉ tay về phía Chúc Minh Lãng, tựa như hắn đã nhìn thấy âm ti đang gọi hồn.
Hắn không ngừng lui về sau, muốn thoát khỏi ngôi đền tràn ngập mùi máu tươi này.
Nhưng Hạo Thiếu Thông không động đậy được.
Hai chân của hắn, giờ chỉ còn biết run rẩy.
"Thứ các ngươi nên sợ hãi, đáng lẽ phải là Chúc Minh Lãng ta mới đúng, chứ không phải là tu vi của ta." Chúc Minh Lãng bước lên phía trước, đứng trước mặt thanh niên cả người đều là máu này.
"Ta. . . Ta chỉ là một thủ hạ, ta chỉ là một tên nô tài. Là Triệu Doãn Các, là Triệu Doãn Các ép ta, ai giết chết Chúc Đồng, người đó có thể độc chiếm hồn châu mà mọi người đã bỏ tiền ra để mua, ta và Chúc Đồng không thù không oán, người muốn Chúc Đồng phải chết, là Triệu Hi và Triệu Doãn Các!" Cuối cùng Hạo Thiếu Thông cũng đứng không vững, té quỵ xuống đất.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ không biết những chuyện này sao?" Chúc Minh Lãng cười lạnh nói.
"Chúc. . . Chúc Minh Lãng, ta có thể nói cho ngươi một bí mật, ngươi tha cho ta một mạng. Tay chân, ngươi chém đứt tay chân của ta, là ta bị trừng phạt đúng tội, nhưng dù thế nào thì cũng xin tha cho ta một mạng!" Hạo Thiếu Thông quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Ngày đó ở trước linh đường, đối mặt với người chết, hắn cũng không chân thành như giờ phút này, có thể nghe thấy rất rõ âm thanh trán hắn va chạm vào mặt đất.
"Nói nghe một chút." Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
"Ly Xuyên đại địa, lãnh thổ mà Chúc Môn các ngươi muốn trấn giữ, địa khế quyền sở hữu nó, cũng ở trong Kỳ Quan thành này!" Hạo Thiếu Thông vội vội vàng vàng nói, hắn rất sợ thanh kiếm kia cũng sẽ lướt qua đầu mình.
"Ngươi đang đùa với ta sao?" Ánh mắt Chúc Minh Lãng lạnh xuống.
Lần phân tranh này chủ yếu là vì tranh giành lãnh thổ Ly Xuyên đại địa, nên nó được xem là phần thưởng cho thế lực chiến thắng cuối cùng.
Điểm này, phụ thân đã nói rất rõ ràng với mình.
"Ta nào dám a. Trong hoàng tộc, có một vị đại nhân liên hợp với mấy thế lực lớn khác, muốn chèn ép phụ thân ngươi, bức ông ấy chủ động gây chuyện. Ta cũng chỉ biết được trong một lần Triệu Doãn Các lỡ miệng nói ra khi uống say." Hạo Thiếu Thông nói.
Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Nếu quyền trấn giữ Ly Xuyên đại địa ở trong Kỳ Quan thành này, mà ngay từ đầu bọn họ lại không nói cho Chúc Thiên Quan biết.
Đây chính là đang sỉ nhục coi thường Chúc Môn bọn họ.
Nếu như Chúc Môn có địa vị như lúc trước, là tộc môn yếu kém nhất trong lục đại tộc môn.
Thì nhìn thấy hành vi ngang ngược này của hoàng tộc và các thế lực lớn khác, có lẽ bọn họ chỉ có thể nén giận dương mắt mà nhìn.
Nhưng hiện tại địa vị của Chúc Môn đã gần như được xếp đứng đầu trong các tộc môn, gặp phải chuyện như vậy, nhất định Chúc Thiên Quan sẽ không bỏ qua!
Bọn họ đang cố ý chọc giận Chúc Thiên Quan sao? ?
Muốn bố trí thiên la địa võng, để Chúc Thiên Quan chui vào tròng?
Chúc Minh Lãng nhớ ngày đó hắn vừa trở về Chúc Môn, Chúc Thiên Quan liền nói với mình, bọn hắn giết chết Chúc Đồng, hơn phân nửa là đang cố ý chọc giận ông, ép ông làm trái quy củ.
""Địa khế quyền trấn thủ Ly Xuyên đại địa đang ở đâu?" Chúc Minh Lãng chất vấn.
"Ngươi không giết ta, ta liền nói cho ngươi biết. Lời ta nói đều là sự thật!" Hạo Thiếu Thông nói.
"Theo như ngươi nói, ta chỉ chặt đứt tay chân của ngươi là được." Chúc Minh Lãng nói.
Hạo Thiếu Thông nhìn Chúc Minh Lãng, do dự một hồi, tựa như hắn còn muốn nói thêm điều kiện.
Nhưng rất nhanh Hạo Thiếu Thông liền bỏ qua suy nghĩ này.
Có thể sống là được.
"Ở Cửu Quân mộ. Tử Tông Lâm, Võ Tông Lâm, Kiếm Tông Lâm, hoàng tộc, Bồ Tộc, Lệ Môn, Cổ Long cung, Thương Long điện. . . Vài món linh vật quý giá cũng đều được đặt ở xung quanh khu vực Cửu Quân mộ, hơn nữa dù ít hay nhiều thì bọn họ đều biết đến chuyện này, mấy vị đại nhân kia cố ý tiết lộ cho bọn họ." Hạo Thiếu Thông nói tiếp.
Giữa các đại thế lực, rõ ràng có tồn tại một mạng lưới thông tin để trao đổi qua lại với nhau, hơn phân nữa các đệ tử của bọn họ đều biết một vài nơi ở Ky Quan thành có cất giấu bảo vật, bọn họ cũng đã căn dặn với các đệ tử nhất định phải đi đến những nơi đó.
Đồng dạng, Tần Dương cũng biết một chút tin tức.
Nhưng nàng lại không biết địa khế quyền trấn giữ Ly Xuyên đại địa, cũng ở trong Kỳ Quan thành này.
Nếu lời Hạo Thiếu Thông nói đều là sự thật.
Chúc Môn từ tộc môn từ vị trí đứng cuối lập tức quật khởi bay vọt đến đứng đầu, vẫn như cũ có quá nhiều thế lực không cam tâm, muốn hung hăng giẫm Chúc Môn trở về vị trí cũ!
Gót chân cũng chưa đứng vững.
Ngay cả hoàng tộc cũng không muốn nhìn thấy Chúc Môn càng ngày càng cường thịnh...
Đến cùng có âm mưu bẫy rập gì đang chờ Chúc Thiên Quan, Chúc Minh Lãng không thể nào biết được.
Nhưng trước mắt, quyền trấn giữ Ly Xuyên đại địa cho dù thế nào đi nữa cũng không thể rơi vào trong tay của các thế lực khác!
...
Chúc Minh Lãng đi ra khỏi ngôi đền.
Áo trắng trên người hắn, không có dính một chút vết máu nào.
Trong ngôi đền, truyền ra tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết của Hạo Thiếu Thông.
Hơn nữa, hắn hét liên tiếp bốn lần!
Có thể la hét, chứng tỏ hắn vẫn còn sống.
Chỉ là Chúc Minh Lãng đã đáp ứng với hắn, nên chỉ chém đứt tay chân hắn...
Nhưng những Dung Phong Ma Yêu ở xung quanh, thì không có đáp ứng với hắn.
Về phần người không tay không chân ở trong ngôi đền kia, lúc hắn ta nhìn thấy một đám Dung Phong Ma Yêu ngửi được mùi máu bay tới, thì trên mặt hắn sẽ có biểu tình gì, Chúc Minh Lãng không hề muốn quan tâm.