Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 180: Vẽ tranh, đánh nhau

Chương 180: Vẽ tranh, đánh nhau




Dịch giả: Mi An

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Thu hồi Kiếm Linh Long, ra khỏi đại đường, Chúc Minh Lãng phóng mắt nhìn về phía cổng thành ở đằng xa.

Cho dù những người đang đứng trên cổng thành và mê tường rất muốn biết trong đại đường đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ lại không thể thấy rõ, bởi bên trong cỏ dại mọc um tùm che phủ.

Bọn họ chỉ thấy Chúc Minh Lãng đi ra từ bên trong, toàn thân không dính một hạt bụi, còn Hạo Thiếu Thông vốn lúc đầu trốn vào trong đại đường lại không thấy có chút động tĩnh nào.

Không lâu sau, đám người Triệu Hi và Hứa Mậu không biết nhận được tin từ đâu mà chạy tới, khi bọn hắn đi vào đại đường, sắc mặt liền trở nên trắng bệch. Bởi vì đám Dung Phong kia đã cắt Hạo Thiếu Thông ra không còn hình người!

Cả người Triệu Hi lạnh ngắt, hắn không ngờ Hạo Thiếu Thông lại chết nhanh như vậy, dẫu sao bọn hắn bị Dung Phong đuổi theo, tách khỏi nhau chưa được bao lâu.

Hứa Mậu của Tử Tông Lâm thì nhìn chăm chú vào Dương Ma Tử Long bị chặt đầu.

"Tên Chúc Minh Lãng này đúng là gan lớn bằng trời, ban ngày ban mặt mà giết người!" Triệu Hi vô cùng phẫn nộ la lên.

"Hừ, chỉ dám thừa dịp ta không có ở đây mà hạ độc thủ với sư đệ ta, đúng là một con chuột nhắt! Đừng để ta gặp được hắn, nếu không nhất định phải khiến hắn đền mạng!" Hứa Mậu lạnh lùng nói.

"Hứa Mậu sư huynh, tên nghiệt chủng Chúc Minh Lãng này điên rồi, ngay cả Thế tử Triệu Doãn Các mà hắn cũng không coi vào đâu, sao có thể để ý đến Tử Tông Lâm chứ. Hắn biết rõ Hạo Thiểu Thông là đại đệ tử của Tử Tông Lâm các ngươi mà vẫn dám ra tay độc ác đến vậy!" Triệu Hi nói.

"Chúc môn à, ha ha, không lâu nữa Chúc môn bọn hắn cũng chỉ như những thế lực khác thôi, với thế lực nhỏ thì cực kỳ oai phong ngang ngược, nhưng trước mặt Tử Tông Lâm ta là cũng chỉ có thể quỳ lạy liếm chân. Thật sự cho rằng mấy năm qua đám nghiệt chủng bọn chúng có thay đổi đôi chút liền có gan diễu võ giương oai trước mặt chúng ta à?" Hứa Mậu khinh thường nói.

"Hạo Thiểu Thông đã chết, chúng ta đi xem xem có thể lấy địa khế Ấu Long Cốc vào tay không." Triệu Hi thở dài một hơi.

"Được, sư phụ ta đã cố ý dặn dò ta." Hứa Mậu nói.

Bọn hắn chờ bầy Dung Phong không còn điên cuồng nữa mới dám từ từ lần mò vào dưới gốc cây đa, trong đội ngũ bọn họ xuất hiện thêm một người.

Dường như người này biết tiềm độn chi pháp, hắn thoăn thoắt leo lên trên cây đa, ngay cả bầy Dung Phong Ma Yêu cũng không hề phát hiện ra hắn.

Qua rất lâu sau, Thần Phàm nam tử biết tiềm độn chi pháp này mới nhảy xuống từ trên cao, đồng thời còn ôm theo một chiếc hộp gấm. Hộp gấm mở ra, bên trong lại trống rỗng.

"Địa khế đâu, Địa khế Ấu Long Cốc đâu!" Hứa Mậu lớn tiếng chất vấn.

Giọng của hắn suýt nữa làm bầy Dung Phong Ma Yêu thức tỉnh.

"Khả năng cao là đã bị lấy đi rồi." Thần Phàm giả kia nói.

"Chết tiệt, nhất định là chính là kẻ đã làm Dung Phong Ma Yêu thức tỉnh! Đối phương lợi dụng chúng ta làm con mồi cho Dung Phong để ngư ông đắc lợi, không chỉ phân tán chúng ta ra mà còn thuận tiện lấy đi địa khế Ấu Long Cốc. Khốn kiếp, Địa khế này giá trị liên thành, sư phụ còn mấy trăm lần dặn dò ta lần nhất định phải lấy về tay!" Hứa Mậu tức đến mức mặt đỏ lên.

"Nhất định là Chúc Minh Lãng rồi, bên cạnh hắn còn nhiều người khác." Triệu Hi nói một cách chắc nịch.

"Rốt cuộc đám các ngươi đã điều tra rõ ràng tên Chúc Minh Lãng này chưa vậy, vì sao đối phó với hắn mà lại lóng nga lóng ngóng không hiểu biết gì vậy hả!" Hứa Mậu tức giận nói.

"Bọn ta đã điều tra, nhưng dù sao Chúc Minh Lãng hắn cũng rời khỏi trong Hoàng Đô đã mấy năm... Bây giờ bọn ta chỉ biết có một nữ tử đi cùng hắn, hình như cô ta cũng có tham dự Thi đấu Thế Lực." Triệu Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân cây.

Trên thân cây đa có một vết đen, Triệu Hi nhìn chằm chằm một lúc, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta biết rồi, họa sư, chính là cô ta!"

"Họa sư?" Hứa Mậu nhíu mày.

"Chính là nữ nử cùng vào trận tỷ thí với Chúc Minh Lãng, cô ta là một Thần Phàm họa sư, mặc dù dựa vào thực lực cô ta triển lộ, khó mà phán đoán được thực lực cô ta sâu cạn thế nào, nhưng trước đây khi bọn ta bị Dung Phong công kích, đã từng có một đầu Mặc Họa Chi Long công kích về phía cây đa!" Triệu Hi vô cùng khẳng định nói.

"Tìm chúng cho ta, lập tức đi tìm bọn chúng cho ta!" Hứa Mậu cả giận nói.

. . .

Tại cổng thành.

Một vị trọng tài điều khiển Dực Long đáp xuống một nơi rộng rãi tại cổng thành, bên dưới móng vuốt Dực Long của hắn còn treo một vật được bọc kỹ bởi một miếng vải đen thật lớn.

Hạo Dũng thất hồn lạc phách chạy ra, gần như là khóc tức tưởi, ông ta run run tháo miếng vải đen, thi thể đang nằm bên trong chính là Hạo Thiểu Thông, gương mặt đó sưng phù lên như một con heo mới bị làm thịt.

"Nhi tử của ngài bị Dung Phong Ma Yêu giết chết, xin hãy nén bi thương." Trọng tài kia bình thản nói.

"Tại sao ngươi không đến sớm hơn, tại sao ngươi không đi cứu nó, ta nói với các ngươi rồi mà, rõ ràng ta đã nói với các ngươi rồi mà!" Hạo Dũng điên cuồng hét lên, có phần mất kiểm soát.

"Hạo đại nhân, sống chết có số, Thi đấu Thế Lực đã trở thành một cuộc cạnh tranh khốc liệt, nếu ngài không chuẩn bị tinh thần sẽ có hôm nay, vậy vì sao ban đầu không để nhi tử của ngài ở nhà chơi bùn, còn chạy đến đây khóc tang chứ?" Trọng tài kia không hề cho Hạo Dũng chút sĩ diện nào, đẩy Hạo Dũng đang càn quấy không biết nói lý ra.

"Ngươi... Ngươi..." Hạo Dũng chỉ vào trọng tài đang nói mát, lắp bắp thật lâu cũng không biết nên đáp lại thế nào.

"Hạo Dũng lão đệ, tên đệ tử Chúc môn này quả nhiên là quá ngông cuồng, e rằng qua mấy năm nữa, người của Chúc môn ngay cả đầu Tử Tông Lâm chúng ta cũng sẽ dám cưỡi lên. Mối thù này, lão phu nhất định sẽ thay ngươi trả đủ, bây giờ ta lập tức báo cho các đệ tử Tử Tông Lâm, một khi nhìn thấy Chúc Minh Lãng, lập tức phải phế hắn!" Hộ pháp Nhiếp Sùng cũng phẫn nộ không thôi.

Dù gì Hạo thiếu Thông cũng là đệ tử Tử Tông Lâm, lại còn là tiểu đồ đệ của Nhiếp Sùng hộ pháp lão ta, thế mà Chúc môn này không hề cho lão ta một chút mặt mũi nào.

Vậy đừng trách lão ta không khách khí!

Lý nào Tử Tông Lâm bọn hắn còn sợ một Chúc môn nho nhỏ.

Bàn về nội tình và thực lực, loại tộc môn hết thịnh lại suy như Chúc môn căn bản không có khả năng đứng ngang hàng với Tử Tông Lâm - lãnh tụ dẫn đầu các Tông Lâm.

"Nhiếp hộ pháp, Nhiếp hộ pháp, ngài nhất định phải làm chủ cho con ta!" Hạo Dũng vừa khóc vừa nói.

"Ngươi cứ yên tâm, cho dù thi đấu lần này đã kết thúc, Chúc Minh Lãng này còn bình yên vô sự, Tử Tông Lâm ta cũng tuyệt đối không để yên!" Nhiếp Sùng hộ pháp tàn nhẫn nói.

"Hạo Thiếu Thông chết là do Dung Phong Ma Yêu, vì sao các ngươi lại giận cá chém thớt với đệ tử Chúc môn?" Trọng tài trung niên kia hỏi ngược lại.

Hạo Dũng cùng Nhiếp Sùng đều không trả lời.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, Chúc Minh Lãng tám phần là kẻ đã gây ra chuyện này, cần gì phải đi xoắn xuýt điều tra rốt cuộc cuối cùng Hạo Thiểu Thông đã chết thế nào!

Huống chi, lúc còn sống Hạo Thiểu Thông cũng đã rất thê thảm!

"Vị trọng tài này nói đúng, đến tỷ thí cũng có lúc quyền cước không có mắt, huống gì là cuộc cạnh tranh liên quan đến lợi ích tương lai của các đại thế lực khốc liệt như vậy chứ. Hạo Dũng lão đệ, xin nén bi thương... Nhiếp hộ pháp à, ông cũng đừng nóng nảy như vậy, nhớ năm đó lúc ta mang tiểu sư đệ Chúc Minh Lãng của ta đến Tử Tông Lâm các ngươi bái sơn môn, còn chưa biết Hứa Mậu của ngươi là người phương nào." Một kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông nói.

"Ta thừa nhận trước đây hắn rất mạnh, nhưng đó chẳng qua chỉ là chói lọi nhất thời thôi, những năm qua, e là Diêu Sơn Kiếm Tông các ngươi ngay cả Miểu Sơn Kiếm Tông cũng không bằng. Ta nghe nói nữ đệ tử kia của Miểu Sơn Kiếm Tông nữ tài nghệ trấn áp quần hùng, kiếm cảnh rất lợi hại, không biết đại đệ tử thủ tịch Vân Trung Hà của ngươi có thể đấu lại Ôn Mộng Như không?" Nhiếp Sùng châm chọc nói.

Vị kiếm sư đến từ Diêu Sơn Kiếm Tông bật cười, nói: "Xin nén bi thương."

Nhiếp Sùng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, còn Hạo Dũng đang đứng bên cạnh, mặt cũng xanh lè!

. . .

. . .

Rời khỏi Hoang Thảo Thành, ba người Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa và Tần Dương tiến về phía Cửu Quân Mộ.

"Công tử chớ gấp rút, có lẽ Cửu Quân Mộ sẽ không hiện ra ngay đâu, dẫu sao nơi đó mới là trọng điểm của đại bỉ và cạnh tranh lần này." Tần Dương nói một cách vô cùng chắc nịch.

"Tần Dương, có phải ngươi cũng biết tọa trấn khế thư của Ly Xuyên đại địa được đặt trong Cơ Quan thành không?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Tần Dương do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Lão gia đã căn dặn ta, nước trong Hoàng Đô quá sâu, công tử mới vừa về, chưa kịp nói kĩ càng cho ngài. Nhưng lão gia cân nhắc lại, thấy Ly Xuyên đại địa thật sự rất quan trọng với ngài, cho nên lão gia mới phái ta đến đây chỉ dẫn cho ngài."

"Vậy thì tốt, ông ấy đã biết, hơn nữa còn kịp chuẩn bị, ta đây yên tâm rồi." Chúc Minh Lãng gật đầu.

Hắn còn tưởng Chúc Thiên Quan chẳng hay biết gì, xem ra Chúc Thiên Quan cũng có môn đạo riêng của mình, đã biết là ai đã cố ý nhằm vào Chúc môn.

"Vâng, công tử cũng biết tính tình lão gia, nếu thật sự gặp phải hiểm cảnh không thể hóa giải, lão gia nhất định sẽ sớm thông báo cho mọi người, tranh thủ rút lui khỏi Hoàng Đô. Nếu lão gia đã không nói với ngài, chứng tỏ rằng lão gia đã an bài mọi chuyện đâu vào đấy." Tần Dương thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu nàng còn lo lắng Chúc Minh Lãng sẽ vì bị giấu chuyện này mà trong lòng có oán niệm.

Trên thực tế, Chúc Thiên Quan cũng vừa mới biết tọa trấn khế thư của Ly Xuyên đại địa bị mấy kẻ có mưu đồ bí mật sắp đặt vào trong Cơ Quan thành. Sau đó lão gia lập tức cho Tần Dương tiến vào lần cạnh tranh này, vừa giúp đỡ vừa chỉ dẫn Chúc Minh Lãng đi lấy tọa trấn khế thư của Ly Xuyên. Không những thế, Chúc Thiên Quan còn phải chuẩn bị cho bước tiếp theo, nếu đã có người coi thường dám Chúc môn, thậm chí còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để khiêu khích, chứng tỏ bọn chúng sẽ có động thái lớn, Chúc Thiên Quan phải vừa chuẩn bị ứng đối, vừa cho bọn chúng biết tay...

Còn Chúc Minh Lãng, hắn có thể lấy được tọa trấn quyền thư của Ly Xuyên đại địa, tất nhiên là chuyện tốt. Nếu Chúc Minh Lãng không lấy được, Chúc Thiên Quan cũng sẽ dùng mọi cách để giành vật này về từ tay các đại thế lực.

"Lão gia bảo ta lựa thời cơ để nói cho công tử, thuộc hạ lo lắng công tử và tiểu thư sẽ vì chuyện này mà loạn đầu tuyến nên mới tạm thời giấu giếm." Tần Dương cúi đầu, vừa giữ tư thế hành lễ vừa nói.

Cửu Quân Mộ sẽ chưa xuất hiện sớm, Tần Dương rất rõ điều này, nên nàng mới chỉ dẫn Chúc Minh Lãng nên đi xử lý Hạo Thiểu Thông trước, rồi đến Cửu Quân Mộ sau cũng không muộn. Bất quá, Tần Dương cũng không ngờ Chúc Minh Lãng đã biết được tin này từ Hạo Thiểu Thông.

"Không sao, so với việc trước mắt chúng ta phải giải quyết, tranh đấu giữa Chúc môn và các đại thế lực còn phức tạp gấp trăm lần, chuyện này rất khó để xử lý thích đáng, còn phải để một lão đầu góa vợ như phụ thân phí tâm lo nghĩ cho chuyện của Ly Xuyên đại địa." Chúc Minh Lãng cũng thông cảm.

Chúc môn đang ở trong kỳ biến động, chuyện nào càng dễ dàng, càng bị các đại thế lực cản trở.

Nếu có thể lấy được tọa trấn quyền thư của Ly Xuyên đại địa được đặt trong Cơ Quan thành, đây cũng là một chuyện tốt cho Chúc Minh Lãng.

Ít nhất có thể đoạt được dựa vào bản lĩnh của chính mình!

"Vèo ~~~~~~~~~!"

Đột nhiên, một tiếng phá không vang dội truyền đến từ Loạn Thạch Cương cách đó không xa. Ba người ngẩng đầu lên nhìn, thấy có vài ngọn lửa khói dày đặc đang bốc lên từ bên trong...

Phong hỏa trúc đồng!

Có người đốt phong hỏa trúc đồng!

Chứng tỏ đối phương đã đạt được bảo vật gì, vội vã muốn "chứng nhận"!

"Khụ khụ, nếu Cửu Quân Mộ còn chưa xuất hiện, chúng ta đi dạo một vòng đã nhé?" Chúc Minh Lãng nhướng mày, hỏi ý kiến hai người kia.

"Nghe theo quyết định của công tử." Tần Dương không có dị nghị gì.

Nam Linh Sa thì nhìn thoáng qua tầng khói lửa ngày càng bốc lên cao, nhẹ nhàng rút mặc bút ra từ trong không khí, trên nét mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói: "Mong là Thần Phàm cường giả."

Chúc Minh Lãng rất hiếm khi thấy vị họa sư tâm lặng như nước này có hứng thú, tiếc là khuôn mặt đã bị nhan sa che mất, chỉ có thể biết nàng đang cười qua khóe mắt của nàng.

Chúc Minh Lãng cũng phát hiện, hình như cô em dâu họa sư này chỉ đặc biệt cảm thấy hứng thú với hai chuyện.

Vẽ tranh.

Đánh nhau!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch