Một khi đoạt được những bảo vật giá trị, đốt trúc đồng chính là lựa chọn rõ ràng nhất, nhưng cũng là lựa chọn không sáng suốt nhất.
Pháo hiệu này không chỉ sẽ kinh động đến những trọng tài trong Cơ Quan thành, mà còn làm tất cả những người trong phạm vi mấy cây số xung quanh đều biết được đã có bảo vật xuất hiện.
Nhưng không phải trong tay ai cũng đều có bảo vật. Thậm chí còn có một số người không hề vội vàng đi tìm những vật báu rải rác trong Cơ Quan thành, mà chỉ âm thầm chờ những người đã đốt pháo hiệu kia.
Trước khi giao lại cho trọng tài, mọi vật phẩm đều được phép cướp đoạt.
Hoàng Đô vốn cố ý an bài như vậy, dù gì đây cũng là một buổi "thịnh yến" quyết đấu dành cho đệ tử các đại thế lực cạnh tranh lẫn nhau, sao có thể để nó trở thành một trò chơi truy tìm kho báu chứ.
Phải có chém giết, phải có hỗn chiến, phải có đấu pháp, như vậy mới không phí công con dân Hoàng Đô đã đến mê tường chiếm chỗ thật sớm.
Pháo hiệu cuồn cuộn bốc lên, chỉ cần đó là người không thu hoạch được gì, bọn họ sẽ lập tức âm thầm quan sát chờ đợi cơ hội cướp đoạt.
...
Trong Loạn Thạch Cương, một đám long thú sừng sững đứng đấy, chúng nó đang không ngừng giằng co với nhau. Ngoài ra cũng có vài vị Thần Phàm giả, họ đứng trên vai, sống lưng, trên đầu, long thú của mình, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lộ ra địch ý vô cùng rõ ràng.
"Vân Trung Hà là thủ tịch đại đệ tử của Diêu Sơn Kiếm Tông." Tần Dương nhìn vào một nam tử buộc tóc mặc đạo bào màu xanh lam, có phần kinh ngạc nói.
Nam tử buộc tóc mặc áo lam kia chỉ lẳng lặng đứng đơn độc trong Loạn Thạch Cương, có vẻ người đã đốt trúc đồng chính là hắn, chỉ là lúc này hắn đang bị một đám người Mục Long sư và Thần Phàm giả bao vây.
Ước chừng có năm sáu tên Mục Long sư và bảy tám tên Thần Phàm giả. Long thú cũng không ít, hơn nữa còn có mấy con đều có thực lực đạt tới Chủ Cấp.
Trong đám người này đã có kẻ đang thương lượng nên phân chia bảo vật trên người nam tử buộc tóc áo lam thế nào, thế nhưng nam tử kia lại không có ý định muốn chạy trốn, cứ thế mà đứng trong Loạn Thạch Cương đầy phong ba.
"Diêu Sơn Kiếm Tông?" Nam Linh Sa quan sát Vân Trung Hà một lúc rồi nói: "Người này còn mạnh hơn Tử Mộng Trúc rất nhiều."
"Chắc hẳn công tử rất quen thuộc với hắn." Tần Dương nói.
"Cũng thường thôi, ta thấy tên này lúc nào cũng thấy toàn là tự phụ và nhàm chán." Chúc Minh Lãng bĩu môi.
Vừa dứt lời, Vân Trung Hà buộc tóc mặc áo lam kia chợt xuất thủ, lúc hắn rút bàn tay phải luôn đặt sau lưng ra, tay kết ấn, đột nhiên một thanh kiếm phía sau phát ra quầng sáng chói mắt!
Dưới ánh mặt trời gay gắt, quang mang phát ra từ thanh kiếm chói mắt đến mức làm những Mục Long sư và Thần Phàm giả kia khó lòng mở mắt ra nổi.
Đồng thời ngay lúc đó, thân hình Vân Trung Hà hóa thành mấy đạo, phảng phất như có tận ba người cầm kiếm đồng loạt lướt về phía đám long thú!
Thân pháp của hắn biến hóa rất đa dạng, đến mức tàn ảnh và kiếm ngân còn lưu lại trong không khí một đoạn thời gian ngắn, nhưng trong lúc đó mũi kiếm của hắn lại lập tức đâm vào khải giáp dày nặng của long thú!
Những kẻ đang vây công Vân Trung Hà rõ ràng là một đám đệ tử tộc môn, bọn hắn cũng có quen biết nhau nên liền tụ tập lại với nhau, vốn thấy Vân Trung Hà chỉ có một mình nên sinh ra ác ý.
Chỉ tiếc, có vẻ bọn hắn đã chọn sai đối thủ để đánh cướp rồi.
Thực lực của Vân Trung Hà mạnh hơn những người kia không chỉ một cấp bậc, hắn bị một đám Thần Phàm giả và long thú có thực lực đều đạt tới Chủ Cấp bao vây, nhưng vẫn ung dung tùy ý như đang đi dạo trong sân vắng.
Đường kiếm của hắn hết sức lộng lẫy hoa lệ. Dù là những người đang đứng trên cổng thành hay mê tường, hầu như đều có thể thấy kiếm quang chiếu đến của hắn.
Lúc đám đệ tử tộc môn vây công bị thương nặng hết người này đến người khác, khán giả đang đứng xem trên mê tường đều rối rít thán phục.
Nam tử áo lam này rốt cuộc là cao thủ phương nào, vậy mà có thể đơn thương độc mã đánh bại một đám đệ tử tông môn vây công! Phải biết rằng, trong vòng thứ ba này, đều là những đệ tử xuất sắc đến từ các đại thế lực, hoàn toàn khác xa những kẻ trong vòng loại!
"Hình như là Hoàng môn và Tề tộc, lúc đầu ta có thấy bọn hắn tụ họp một đám long thú đặc biệt lại." Đã có một người trên mê tường nhận ra đám Mục Long sư và Thần Phàm giả kia.
"Chẳng lẽ kiếm sư mặc áo lam là Vân Trung Hà của Diêu Sơn Kiếm Tông sao?"
"Nghe nói năm nay Diêu Sơn Kiếm Tông chỉ có một người tham gia thi đấu, chính là Vân Trung Hà."
"Vân Trung Hà này đúng là quá mạnh, người của Hoàng môn và Tề tộc trước mặt hắn cứ như một đám hài tử múa máy vậy, ngay mấy đầu Long thú Chủ cấp trông hung mãnh thế kia cũng chẳng khác gì gà đất chó sành!"
Nhưng nơi xảy ra xung đột đều rất dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Có thể nói, cảnh tượng Vân Trung Hà một mình đánh bại toàn bộ đám đệ tử của Hoàng môn và Tề tộc đã khiến rất nhiều con dân Hoàng Đô thán phục không thôi, thậm chí còn khiến phần lớn Thần Phàm giả xấu hổ cực kì!
...
Trong Loạn Thạch Cương, Vân Trung Hà vẫn đứng trong chiến hỏa. Hắn giơ hộp gấm trong tay lên, giao địa khế khoáng sơn mình vừa lấy được cho trọng tài.
Mà xung quanh Loạn Thạch Cương thì ngã đầy long thú, mặc dù mấy tên Mục Long sư kia không bị thương nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ sợ hãi, bọn hắn đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu!
"Một lũ ô hợp." Giọng nói của Vân Trung Hà mang theo mấy phần khinh thường, hắn tra lam kiếm đang cầm trong tay vào vỏ.
Các đệ tử Hoàng môn cùng Tề tộc đều đỏ mặt lên, bọn chúng không thể nào tin nổi, phe mình có nhiều người đánh hội đồng như vậy mà vẫn không cách nào để lại một vết xước cho người ta, mấy long thú mà bọn hắn hao phí lượng lớn tinh lực để nuôi dưỡng thì lại càng thêm vụng về vô dụng khi đứng trước mặt hắn.
Đây chính là thực lực của Diêu Sơn Kiếm Tông sao??
Quá đáng sợ!
"Khoan đã." Đột nhiên một giọng nói vang lên, dường như Vân Trung Hà đã chú ý tới gì đó, lấy hộp gấm vốn đã sắp được đưa vào tay trọng tài về.
Trên mặt trọng tài đầy vẻ nghi hoặc.
Rõ ràng cần giao cho hắn mà, vật này thuộc về Diêu Sơn Kiếm Tông, thuộc về Vân Trung Hà hắn ta, vì sao lại rút về?
"Có phải cần giải quyết mọi mối uy hiếp xung quanh thì vật này mới thuộc về ta không?" Vân Trung Hà hỏi dò trọng tài.
"Nếu trong vòng trăm thước không còn ai có thể ứng chiến." Trọng tài gật đầu.
"Ồ..." Vân Trung Hà gật đầu, cầm hộp gấm đi về một phía.
Những người đang đứng trên mê tường đều vô cùng nghi hoặc, kể cả vị trưởng bối kiếm sư Diêu Sơn Kiếm Tông đang đứng trên cổng thành cũng cau mày lại, không biết đệ tử của mình đang muốn làm gì.
Bước chân của Vân Trung Hà càng lúc càng nhanh, nhìn như đang đi bộ rất bình thường nhưng lại nhanh hơn ngựa phi.
Hắn đến dưới Loạn Thạch Cương, tiếp cận ba người Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa và Tần Dương.
Khi gần đến trước mặt Chúc Minh Lãng, Vân Trung Hà mới ngẩng đầu lên, nói với trọng tài đang cưỡi Thương Long: "Bây giờ thì sao, trong phạm vi trăm thước quanh ta còn mối uy hiếp."
Trọng tài há hốc mồm, không hiểu đệ tử Kiếm Tông này đang nghĩ gì.
Người trên mê tường thì sôi trào hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc đệ tử của Diêu Sơn Kiếm Tông này tự tin cỡ nào vậy? Vừa rồi cứ việc giao địa khế khoáng sơn cho trọng tài, mỗi tháng kiếm chừng mấy vạn không phải là xong rồi sao!
Đám đệ tử của các đại gia tộc và cả mấy đệ tử của Hoàng môn, Tề tộc vẫn chưa hoàn hồn còn thèm thuồng nó đến phát khóc!
"Tiểu sư thúc, vẫn khỏe chứ." Vân Trung Hà chĩa kiếm trong tay xuống dưới, sau đó hành lễ với Chúc Minh Lãng một cách vô cùng qua loa, nụ cười dần dần trở nên xán lạn.
"Cũng được." Chúc Minh Lãng nói.
"Khoáng sơn này có giá trị không nhỏ, hẳn là tiểu sư thúc cũng rất muốn tranh đoạt, nhưng lại không tiện xuất thủ vì giao tình giữa Chúc môn và Diêu Sơn Kiếm Tông ... Thực ra thì ta cũng rất muốn cho ngươi, nhưng lại không biết bây giờ ngươi có bản lĩnh đó không, Chúc Minh Lãng!" Vân Trung Hà hành lễ xong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích!
Hành lễ, chẳng qua chỉ là quy củ, thế nhưng Vân Trung Hà không hề có bộ dáng của một người đang hành lễ nên có. Hắn thậm chí còn đang cầm kiếm trong tay, ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích và đùa cợt!
Về bối phận, Chúc Minh Lãng cao hơn Vân Trung Hà một bậc. Nhưng Chúc Minh Lãng và Vân Trung Hà xấp xỉ tuổi nhau, lúc ở Diêu Sơn Kiếm Tông, có rất nhiều trưởng bối còn xem hai người này ngang hàng với nhau.
"Ngươi muốn gây sự sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Phải thì sao, trước đây không lâu ta nghe người của Kiếm Tông nói ngươi đã về núi, lấy khí kiếm trong Khí Kiếm Lâm đi như mấy kẻ lang thang chuyên thu phế phẩm." Vân Trung Hà tiếp tục nói.
"Thực ra, trừ cái não tàn ra thì tiểu tử ngươi vẫn ra hình ra dáng lắm." Chúc Minh Lãng thở dài một hơi.
"Hừ, khế thư khoáng sơn này ta có thể đưa cho ngươi, nhưng phải xem ngươi có dám cầm không!" Dứt lời, Vân Trung Hà lấy khế thư ra khỏi hộp gấm.
Đưa khế thư về phía Chúc Minh Lãng, trông như hảo ý trao tặng, nhưng Vân Trung Hà lại không dùng tay đưa, mà là dùng kiếm!
Khế thư làm bằng da trâu lặng lẽ nằm trên sống kiếm của Vân Trung Hà, không chút nhúc nhích.
Khế thư đưa tới ngay tại trước mặt Chúc Minh Lãng, thế nhưng mũi kiếm cũng chỉ về phía Chúc Minh Lãng.
"Vân Trung Hà, ngươi đây là có ý gì, nếu ngươi tâm cao khí ngạo, không muốn trợ giúp công tử chiến thắng thì có thể đường ai nấy đi, tại sao còn dám cầm kiếm chỉ thẳng vào công tử!" Tần Dương tức giận nói.
"Ta đâu có động kiếm, nếu hắn muốn lấy thì cứ việc đưa tay ra là được, sao ta có thể đâm kiếm về một kẻ tay không tấc sắt chứ?" Vân Trung Hà cười lên, nụ cười trông rất quái dị.
Chúc Minh Lãng sẽ không đưa tay ra.
Thật ra mà nói, nếu không phải do lo lắng con bài tẩy Kiếm Linh Long bị bại lộ quá sớm, Chúc Minh Lãng đã sớm chém một kiếm lên mặt hắn, để hắn biết thân biết phận, hiểu rõ tiểu sư thúc vĩnh viễn là tiểu sư thúc của hắn rồi!
Trên thực tế, lúc thấy Vân Trung Hà đốt trúc đồng, Chúc Minh Lãng đã nghĩ ra một cách có thể tụ tập nhiều bảo vật đến tay chỉ trong thời gian rất ngắn khá thú vị, thế nên hắn mới định rời khỏi đây để thử thực hiện thủ đoạn này.
Nào ngờ tên não tàn Vân Trung Hà lại tự động đi khiêu chiến.
Vân Trung Hà này, Chúc Minh Lãng rất không thích. Cũng không phải là giữa bọn họ có mối thù không đội trời chung gì, mà là cái tên não tàn này luôn muốn thắng Chúc Minh Lãng một lần.
Chắc là do thấy Chúc Minh Lãng thành Mục Long sư.
Đời này Vân Trung hà không thể thắng Chúc Minh Lãng về kiếm pháp nữa, cho nên hắn mới tức giận làm ra hành động não tàn đến vậy.
Nhưng người ta đã chỉ thanh kiếm luôn vào mặt mình, còn nhịn nữa thì hắn không phải Chúc Minh Lãng!
Lúc này, toàn bộ những người trong Hoàng Đô đều cho rằng hắn không cầm kiếm nổi. Nhưng sự tồn tại của Kiếm Linh Long, chính là vốn liếng để Chúc Minh Lãng hắn cuồng vọng nhất bây giờ!
"Nhiều năm không trị ngươi, ngươi lại cảm thấy mình ngon lắm đúng không, tưởng mình đủ lông đủ cánh liền có thể leo lên đầu tiểu sư thúc này sao, Vân Trung Hà?" Chúc Minh Lãng chìa tay ra.
Kiếm văn lan ra từng chút một trong lòng bàn tay hắn. Nhưng ngay khi Chúc Minh Lãng muốn triệu hồi Kiếm Linh Long ra, một bàn tay ôn nhu như ngọc lại đè lên cổ tay Chúc Minh Lãng.
Là Nam Linh Sa.
Nàng lắc đầu với Chúc Minh Lãng.
"Thần Phàm giả, giao cho ta." Nam Linh Sa ép xuống động tác triệu hoán kiếm của Chúc Minh Lãng, thấp giọng nói.
Chúc Minh Lãng nhìn nàng.
Không biết là nàng muốn đánh một trận với đệ tử mạnh nhất Diêu Sơn Kiếm Tông, hay là chỉ hi vọng mình không bại lộ thực lực trước cửu quân mộ.
"Vậy cũng được." Chúc Minh Lãng gật đầu.
"Trước đây không lâu, ta mới lãnh giáo kiếm pháp của Diêu Sơn Kiếm Tông các ngươi." Nam Linh Sa tiến về phía trước mấy bước, đồng thời lấy khế thư trên lưng kiếm xuống, thản nhiên nói: