Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 186: Miểu Sơn Kiếm Tông Ôn Mộng Như (1)

Chương 186: Miểu Sơn Kiếm Tông Ôn Mộng Như (1)




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

"Tuổi còn trẻ mà đã âm hiểm xảo trá như vậy!" Nhiếp Sùng khịt mũi, tỏ vẻ coi thường đối với thủ đoạn của Chúc Minh Lãng.

Ngô Phong lại cười, phản bác lại lời nói của Nhiếp Sùng: "Có lẽ đám đệ tử ngây thơ của Tử Tông Lâm các ngươi chỉ nên sống trong thế giới của lũ hài tử, đây gọi là sự kết hợp giữa thực lực và trí tuệ."

"Đúng vậy a, có mấy người có được quyết đoán như Chúc Minh Lãng, dám nhóm lửa đốt trúc đồng, không quan tâm đối thủ có bao nhiêu người, càng không quan tâm người đến đây có thực lực gì, thế này sao lại gọi là âm hiểm xảo trá chứ, mà phải gọi là tự tin!"

...

Chúc Minh Lãng cướp sạch một đám người, nhất là những đệ tử Phù Tông kia, còn có thêm một Chung gia gia tộc, trong tay bọn hắn cũng có không ít hộp gấm màu lam.

Những hộp gấm này còn chưa cầm nóng tay thì đã bị nhóm người Chúc Minh Lãng cướp đi, trong lúc nhất thời cảm thấy hối hận không thôi, cứ tùy tiện lấy vài cái là được rồi, cần gì phải tham lam chứ?

Chúc Minh Lãng quả thực chính là Ác ma chốn nhân gian mà.

Sau khi hắn cướp sạch của đám người này, lại lập tức chạy tới một nơi khác ở Cơ Quan thành, sau đó tiếp tục lặp lại y chang như vậy!

Trong Cơ Quan thành có rất nhiều bẫy rập, lại thêm địa hình biến ảo, những đệ tử ở bên trong vốn không biết có người đang sử dụng đám khói màu đỏ tím này để dụ địch.

Cho nên khi Chúc Minh Lãng lại châm lên làn khói màu đỏ tím một lần nữa, vị trọng tài có mái tóc dài màu nâu kia đã giận đến mức sợi râu cũng vểnh lên, về phần đám người ở trên mê tường kia, thì đều quan sát rất rõ hành vi giảo hoạt này của Chúc Minh Lãng.

Trên cổng thành, quả thực có rất nhiều trưởng lão và đường chủ của các thế lực khác, khi bọn họ nhìn thấy đệ tử của phái mình chạy tới một cách ngu ngốc như vậy, thì càng nhíu chặt mày hơn, vẫn chưa hề giãn ra.

Xong, xong hết rồi, thật vất vả mới đoạt được hộp gấm vào tay, thì liền bị tiểu tử bên Chúc Môn kia một tay cướp sạch hết!

. ..

Trên Bách Sơn, nụ cười trên mặt Chúc Minh Lãng vẫn chưa hề thay đổi.

Chuyện này phải cảm ơn mấy tên ác đồ ở Tội Ác Chi Thành lúc trước, để Chúc Minh Lãng ý thức được làm một tên ác đồ thật ra cũng cần phải động não rất nhiều, ăn cướp cũng là nghệ thuật mà, cũng phải cần có năng khiếu.

Làm thịt xong đám người thứ ba, Chúc Minh Lãng đã kiếm được đầy bồn đầy bát, nếu không phải cân nhắc thấy long sủng của mình cần được điều tức nghỉ ngơi, thì Chúc Minh Lãng còn định cứ như vậy mà cướp sạch hết, đáp trả đám người Cửu Quân Mộ một phen!

Đã lâu rồi hắn không có loại cảm giác giàu lên nhanh như vậy chỉ trong một ngày, ở trong cái thế đạo hỗn loạn rung chuyển này, cũng chỉ có túi vàng đầy ấp mới có thể đem đến cho người ta một chút cảm giác an toàn.

Cũng không biết vị đại nhân nào đã đề nghị đặt kết quả tranh giành vào lần thi đấu giữa các thế lực lần này, thật đúng là không sáng suốt.

Trước kia sao hắn không cảm thấy đánh nhau hành hạ đám đệ tử của mấy đại thế lực khác lại là một chuyện vô cùng thú vị nhỉ?

Lúc trước vừa xuống núi, hắn đã thoát khỏi thân phận đệ tử, điều này cũng vô tình khiến cho Chúc Minh Lãng bỏ lỡ cơ hội so tài với những đệ tử đồng lứa lúc còn trẻ.

Lần cướp đoạt này, cũng xem như đền bù những tiếc nuối hồi còn trẻ của Chúc Minh Lãng.

Cho dù là hoàng đô thì vẫn còn có rất nhiều đệ tử đơn thuần như giấy trắng, không biết đến mấy việc ám đấu như lũ Hoàng Thiếu Bang kia, đùa giỡn một chút với bọn họ, vẫn thấy tâm trạng rất vui vẻ!

"Công tử, lần này chúng ta có thể giao hộp gấm mà chúng ta lấy được cho trọng tài." Tần Dương nói với Chúc Minh Lãng.

"Ừ, xem ra chúng ta cũng nên đến Cửu Quân Mộ thôi." Chúc Minh Lãng khẽ gật đầu.

Thu hoạch được nhiều hộp gấm như vậy, có lẽ mấy đệ tử của các thế lực khác sẽ không có mấy ai có đoạt được vật tư nhiều hơn mình.

Tiếp theo chính là Cửu Quân Mộ.

Xuất hiện ở gần khu vực Cửu Quân Mộ, trên cơ bản đều là các đệ tử hạch tâm của các thế lực lớn, cũng có không ít thiên kiêu các loại, không phải đệ tử đứng đầu, thì cũng là thiếu chủ tộc môn, những người này cũng không dùng phong hỏa đến đây như mình.

Vì thế, Tần Dương cố ý nhắc nhở Chúc Minh Lãng, đến Cửu Quân Mộ thì đừng dùng lại cách này.

Dù sao theo thời gian trôi đi, những kẻ còn ở lại trong Cơ Quan thành này, cho dù không phải là đệ tử của thế lực lớn, thì trên cơ bản cũng là những đệ tử nổi bật trong thế hệ trẻ ở hoàng đô, trong đó có không ít người là tán tu tự học thành tài, cũng đi ma luyện ở bên ngoài, đạt được kỳ ngộ từ các cường giả đỉnh cao.

Tại lần cướp thứ ba, Tần Dương chạm mặt với một kẻ thù rất khó chơi, nếu không phải Nam Linh Sa có thực lực hơn người, thì rất có khả năng bọn họ đã bị lật thuyền, dù sao đối thủ cũng càng ngày càng mạnh!

"Bây giờ còn đang ở trong Cơ Quan thành, hầu hết những người ở đây đều có tu vi thượng vị Chủ cấp. Đến Cửu Quân Mộ, công tử phải hành sự cẩn thận hơn." Tần Dương nói.

"Có người nào đặc biệt xuất chúng không?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Tần Dương khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Đại đệ tử đứng đầu của Tử Tông Lâm, Hoắc Thượng Quân, đây là người mà công tử nên cẩn thận nhất."

"Người này tu vi thế nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Nghe nói hắn có song long, Tử Vân Long và Kim Khung Long, cả hai đều có thực lực là Quân cấp." Tần Dương nói.

"Quân cấp sao?" Chúc Minh Lãng hơi kinh ngạc nói.

Lần này đệ tử thủ tịch của các đại thế lực cũng thật không tệ a, nhớ ngày đó lúc mình xuất sơn, thực lực cũng chỉ vừa mới đột phá Quân cấp thôi.

Có thực lực như vậy, trên cơ bản đã có thể càn quét qua những đệ tử đồng trang lứa của các đại thế lực khác.

"Tử Tông Lâm là đối thủ mạnh, bọn họ cũng tranh đoạt quyền tọa trấn Ly Xuyên đại địa với chúng ta, nếu bọn họ nhìn thấy chúng ta, thì nhất định sẽ cố hết sức lực loại bỏ chúng ta ra khỏi đây." Tần Dương nói.

"Phía trước có cường giả." Lúc này, Nam Linh Sa nhỏ giọng nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch