Ba người đã tới Cửu Quân Mộ, đây là một mảnh khu mộ nhấp nhô cao thấp, có thể nhìn thấy một bức rồi lại một bức pho tượng tướng quân nguy nga đứng sừng sững ở chân núi, mà mộ bia màu trắng thì nhiều lít nha lít nhít, tràn ngập cả vùng núi này.
Phía trước là một gò núi nghĩa địa, bầu không khí sôi trào, những tấm mộ bia nặng nề cũng lắc lư theo, hiển nhiên có người đang chém giết ở phía trước.
Đi lên đỉnh gò núi, rồi nhìn về phía trước, thì nhìn thấy có ba nữ nhân đang mặc thải y nghê thường, các nàng đang giằng co với một nhóm Thần Phàm giả.
Đám Thần Phàm giả kia, rõ ràng thuộc về phe thế lực khác.
Bọn họ cũng không phải cùng một phe với nhau, chỉ bởi vì ba nữ tử mặc thải y nghê thường kia có thực lực rất cao, nếu bọn họ không hợp tác với nhau, thì có lẽ sẽ bị đào thải ra khỏi đây.
"Miểu Sơn Kiếm Tông!" Tần Dương chỉ liếc mắt nhìn qua y phục liền nhận ra thân phận của ba nữ tử này.
"Vị ở giữa kia, thực lực rất mạnh." Ánh mắt của Nam Linh Sa đang nhìn chằm chằm vào người duy nhất không xuất thủ trong ba người nữ tử đó.
Nghê thường y của nữ nhân đó tuy là có chút mộc mạc hơn, nhưng ngược lại nàng có khí chất lãnh ngạo, vẻ mặt lạnh nhạt, đối mặt với đám Thần Phàm giả đang hợp lực chống cự này, nàng ta tựa như không thấy có bao nhiêu hứng thú.
Chỉ là, nàng vẫn rút bội kiếm ra.
Nàng chỉ kiếm về phía nhóm người Thần Phàm giả kia, trong miệng đang nói thầm lẩm bẩm cái gì đó.
"Đây không phải là Ôn Mộng Như của Miểu Sơn Kiếm Tông sao. . . Mau chạy, mau chạy thôi!" Lúc này, trên một dốc núi ở hướng khác, có mấy tên Mục Long Sư đến từ học viện Thuần Long lên tiếng nói.
Bọn chúng nhìn thấy ba nữ tử của Miểu Sơn Kiếm Tông kia tựa như đang gặp phải quỷ vậy, đám học viên của học viện Thuần Long này liền lập tức quay đầu bước đi, cũng không dám tiếp tục đi về phía trước nửa bước!
Phía trước chính là Cửu Quân sơn, là nơi mọi người luôn tìm kiếm ở trong Cơ Quan thành này, thông qua các loại tin tức chỉ dẫn ở trong Cơ Quan thành mà biết được, Cửu Quân Mộ chính là nơi thi đấu chung kết của cuộc thi đấu giữa các thế lực lần này.
Hơn nữa hộp gấm màu đỏ tím thứ năm, cũng chỉ có thể xuất hiện ở trong Cửu Quân Mộ!
Nhưng thật ra, lúc này Cơ Quan thành cũng đang trải qua những thay đổi lớn, những địa hình đặc biệt kia đang từ từ biến mất, những mê cung phức tạp, cũng dần thay đổi thành một con đường thẳng tắp.
Mà núi Cửu Quân vốn dĩ chỉ là một khu mộ nhỏ, lúc này lại đang từ từ dâng cao, rất nhiều mồ mả cũng lộ ra, những phần mộ này dính liền vào nhau, tạo thành một tòa ngôi mộ vô cùng to lớn, người ở trong Cơ Quan thành, gần như đều có thể trông thấy nó đứng sừng sững ở chính giữa thành.
Thời gian dần dần trôi qua, những hộp gấm nằm rải rác ở trong Cơ Quan thành đều bị thu vào, chỉ có trên Cửu Quân Mộ, một vài hộp gấm cứ như tảng đá trên mặt đất, tùy ý trưng bày ra ngoài.
Hoặc là trực tiếp rút lui, hoặc là tiến vào Cửu Quân Mộ, một vài đệ tử thích đục nước béo cò hầu như đều đã bị đào thải, còn nếu tiến về Cửu Quân Mộ, nếu không bị các đệ tử tinh anh của các đại thế lực lớn xử lý, thì cũng bị một vài cường giả chân chính có xuất thân kém cỏi nhưng lại có thực lực bất phàm tiêu diệt!
"Bạch! ! ! !"
Tựa như bạch hạc, dáng người thẳng tắp, nữ đệ tử Ôn Như Mộng của Miểu Sơn Kiếm Tông kia đột nhiên xuất kiếm, thanh kiếm tựa như tia nắng chiều tà chiếu vào phòng từ bên ngoài cửa sổ, đánh thẳng vào một vị Thần Phàm giả Chủ cấp đỉnh phong!
Đó là một gã tu sĩ cầm roi sắt, là người có thực lực không tệ, không ít người ở trên mê tường đều tận mắt nhìn thấy gã tu sĩ này đã đánh bại rất nhiều đệ tử nổi danh của các thế lực lớn khác.
Nhưng một kiếm này đánh xuống, gã tu sĩ cầm roi sắt kia trông như không còn sức chống trả, chỉ nhìn thấy roi sắt trong tay hắn rơi xuống mặt đất, mà gã tu sĩ cường hãn này cũng phun ra một ngụm máu, cơ thể bị ép ngã về sau, va đập vào một trong những bức tượng tướng quân to lớn kia!
Tượng tướng quân lay động một chút, gã tu sĩ cầm roi sắt kia đang run rẩy kịch liệt, xương khớp nối trên người hắn, gần như đều bởi vì lực lượng khủng khiếp từ một kiếm này mà sai lệch vị trí, cho dù hắn cực khổ chống đỡ thế nào, thì cuối cùng cũng khó có thể đứng thẳng người lại.
Cuối cùng, gã tu sĩ Chủ cấp đỉnh phong này té quỵ xuống đất, máu tươi bắn ra cùng với sắc mặt tái nhợt của hắn tạo thành sự chênh lệch rất rõ rệt.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào nữ tử Miểu Sơn Kiếm Tông này, trên mặt trần đầy sự khiếp sợ!
"Kiếm sư Quân cấp!" Hắn chật vật phun ra mấy chữ này.
Sợ hãi không chỉ có gã tu sĩ này, trưởng lão và đường chủ của các thế lực lớn đang đứng trên cổng thành, cũng mở to đôi mắt nhìn, ánh mắt của bọn họ không tự chủ được đều nhìn lên vị Kiếm Cô kia.
Nữ tử này mang mũ nhan sa, tựa như không muốn để người khác trông thấy dung mạo của mình.
Nàng không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú vào chiến trường Cửu Quân Mộ trong Cơ Quan thành, cũng không thèm quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của đám thế lực lớn ở trong hoàng đô này!
"Quân cấp, Ôn Mộng Như của Miểu Sơn Kiếm Tông, quả không hổ là kỳ nữ thiên tài, trong Cơ Quan thành này, chỉ e ngoại trừ Hoắc Thượng Quân ra, căn bản không có ai có thể ngăn cản được một kiếm của nàng ta nhỉ?" Trưởng lão của Thương Long điện trầm giọng nói.
"Trưởng lão, sao ngài lại quên đại ca của ta rồi, đại ca của ta cũng không yếu đâu!" Phó Cân Quắc có chút bất mãn nói.
"E là Phó Tu Mi vẫn còn kém một chút, rồng của hắn, cũng chỉ mới đột phá Quân cấp, so sánh với Ôn Mộng Như, sợ là vẫn còn kém một chút về độ trầm ổn." Trưởng lão của Thương Long điện nói.
"Những thế lực uy tín lâu năm này, mỗi một phái đều là nơi bồi dưỡng ra quái vật, còn tưởng rằng rồng của ca ca đã đột phá đến Quân cấp là có thể càn quét hết tất cả trong lần thi đấu lần này chứ. Nhắc tới mới để ý, ca ca đi đâu rồi, sao nãy giờ vẫn không nhìn thấy hắn?" Phó Cân Quắc nhìn xung quanh.
Phó Tu Mi.
Đệ tử mạnh nhất của Thương Long điện!
Giờ phút này hắn cũng thuận theo dốc núi đi vào trong Cửu Quân Mộ, vừa vặn trông thấy ba người Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa và Tần Dương đang đứng yên ở trên sườn núi.
"Chúc Minh Lãng?" Phó Tu Mi vừa liếc mắt là nhận ra Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt cũng xem như là quen biết, không khỏi cười nói: "Là ngươi sao. . . à đúng, ta quên mất rồi, ngươi tên là gì nhỉ?"