Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 190: Khôi lỗi sư

Chương 190: Khôi lỗi sư




Dịch giả: Mi An

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Trong mộ bia,từng tòa thạch quan to lớn dựng lên sừng sững, đột nhiên có gió thổi mạnh lên, từng hòn sỏi cát vụn bay múa trên Cửu Quân Mộ Sơn.

Một cỗ sát ý cường đại phát tới từ đám người Hoàng Thiếu Bang, nhất là người thanh niên nhìn bề ngoài trông vô cùng đờ đẫn, thiếu sức sống kia, đôi mắt của hắn để lộ sát ý cực kì đáng sợ!

Trừ mấy người bọn hắn ra, còn có hai người mặc y phục hoàng tộc đang nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng với ánh mắt như thể mang thâm cừu đại hận gì với hắn. Đó là cặp huynh đệ Triệu Thần và Triệu Ngọ!

"Địa khế của Ấu Long Cốc đang ở trong tay hắn, hơn nữa hắn còn giết Hạo Thiểu Thông!" Triệu Hi chỉ tay vào Chúc Minh Lãng, cao giọng nói.

"Thứ ung nhọt này, cứ để Hứa Mậu ta thay trời hành đạo đi." Hứa Mậu tiến về phía trước.

Hắn đưa lòng bàn tay ra, đồ ấn trong đó phát ra hoa quang tử sắc vô cùng diễm lệ, sau đó một đầu Tử Hỏa Thương Long từ trong Linh Vực của hắn bay ra.

Thân thể của Thương Long này dài ngoằng, lúc bay lượn trên không trung, người nó uốn lượn thành sóng, những lân phiến của nó bùng cháy hỏa diễm tử sắc rất chói mắt, khiến Thương Long như đang hừng hực đốt cháy mọi thứ xung quanh!

Hứa Mậu nghênh ngang nhảy lên đầu Tử Hỏa Thương Long, khoanh tay đứng trên cao nhìn xuống Chúc Minh Lãng ở dưới đất.

"Tử Hỏa Thương Long này của Hứa Mậu thực lực hẳn ít nhất là đỉnh vị Chủ Cấp."

"Chắc là Chúc Minh Lãng phải triệu hồi Băng Thần Bạch Long kia ra mới có vốn liếng đấu với Hứa Mậu của Tử Tông Lâm một trận nhỉ?"

"Chúc Minh Lãng dây vào người của Hoàng Thiếu Bang, giờ thì toàn bộ người của Hoàng Thiếu Bang tụ tập kéo nhau đi đánh hội đồng hắn, lần này e rằng lành ít dữ nhiều!"

Cuối cùng mối ân oán này cũng sắp được chấm dứt.

Chúc Minh Lãng đứng tại chỗ, Tử hỏa sôi sục giữa không trung không ngừng phả hơi nóng vào mặt, nhưng thứ khiến người ta thấy áp lực nhất vẫn là Tử Hỏa Thương Long với thân hình dài ngoằn kia.

Cái đuôi của Tử Hỏa Thương Long vũ động, một loạt những hỏa quyển tử sắc rơi xuống từ trên cao, đánh về nơi Chúc Minh Lãng đang đứng.

"Du~~"

Băng Thần Bạch Long đập cánh, khi vũ dực trải rộng thì băng sương chi nhung ngân sắc cũng lan ra xung quanh, hình thành một mảng băng hoa chi hải cực kì lớn.

Tử sắc hỏa quyển mới chỉ đến gần mặt đất mà băng hoa đã phi vũ, cuốn những ngân tuyết kết tinh rực rỡ nhất lên, hàng ngàn hàng vạn ngân sương như bồ công anh yếu ớt bị gió lớn thổi đi, có bay thấp, có bay cao, phủ đầy tòa mộ sơn.

Hỏa quyển tử sắc bị băng tuyết hòa tan, Băng Thần Bạch Long và Chúc Minh Lãng cứ thế mà đứng trong tuyết nhung băng hoa, không hề bị thương!

Phó dực nhẹ nhàng huy động như điệp, càng ngày càng nhiều băng hoa kết xuất rồi nhanh chóng tản ra khắp nơi trong tòa mộ sơn, mỗi lần Băng Thần Bạch Long xòe rộng cánh ra vỗ, chúng nó sẽ theo gió bay lên, bay múa giữa không trung.

Lúc bay về phía Tử Hỏa Thương Long kia, Băng Thần Bạch Long cũng như Thánh linh được Băng Tuyết Tinh Linh vây quanh, ngoài cho thấy một vẻ đẹp hoa lệ, nó còn khiến người ta có cảm giác như bị thứ gì áp bách!

Hứa Mậu đang đứng trên đầu Tử Hỏa Thương Long, trên mặt có đôi phần kinh ngạc.

Hắn ta dựa vào Băng Thần Bạch Long này để giết chết Hạo Thiểu Thông đấy à?

Thật lòng mà nói, thực lực của Hạo Thiểu Thông không yếu, Dương Ma Tử Long của hắn đã đạt tới thực lực thượng vị Chủ Cấp, vậy mà Chúc Minh Lãng có thể giải quyết hắn chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, chứng tỏ rằng Chúc Minh Lãng sở hữu long thú có thực lực cao hơn một bậc.

Băng Thần Bạch Long!

Đây đúng là một đầu Bạch Long vừa cường hãn vừa có thiên phú trác tuyệt, chỉ cần dùng mỗi Ngân Nguyệt Băng Sương chi pháp mà đã dập tắt được hỏa quyển của Tử Hỏa Thương Long.

Lúc này, Băng Thần Bạch Long bay lên trời không giữa hàng vạn băng nhung, phát động thế công hoa lệ về phía Tử Hỏa Thương Long. Sương hoa biến ảo không ngừng, khi thì mềm mại dính vào nhau ngưng tụ, có thể khiến cho mọi sinh vật tiếp xúc tê cóng chỉ trong một thời gian ngắn, khi thì trở nên cứng rắn sắc bén, hóa thành một thứ còn sắc bén đáng sợ hơn cả binh khí, đâm tới theo hướng của cuồng phong.

Tử Hỏa Thương Long đang giao thủ với Băng Thần Bạch Long giữa không trung cũng rất khó để chiếm thế thượng phong, đối mặt với vô số loại thần thông năng lực cứ xuất ra liên miên bất tuyệt của Băng Thần Bạch Long, nó chỉ có thể tạm thời chống đỡ ứng đối.

Hỏa diễm sáng chói.

Sương hoa rực rỡ.

Hai loại lực lượng tử sắc và bạch sắc va chạm vào nhau, lóe lên những tia lửa trên Cửu Quân Mộ Sơn, những người đang đứng xem trên mê tường sôi nổi thán phục.

Không thể không nói, Tử Hỏa Thương Long và Băng Thần Bạch Long đều đứng ở vị trí đỉnh phong trong số những long thú có thực lực Chủ Cấp, cường đại hơn những long thú của các Mục Long sư trong Cơ Quan thành rất nhiều!

.......

"Độc Cưu, giải quyết Chúc Minh Lãng, ngay bây giờ." Triệu Hi tàn bạo nói.

Người thanh niên mang vẻ mặt đờ đẫn kia tiến về phía trước, độ sải chân của hắn dần lớn hơn, bước đi cũng dần nhanh hơn. Khi đi trên đất bùn, ban đầu hắn chỉ để lại những dấu chân rất mờ nhạt, nhưng dần dần bước chân của hắn ngày càng nặng, thậm chí khi chân giẫm lên thạch bản, chúng nó cũng bị đạp vỡ!

Làn da của hắn đang nhanh chóng biến thành màu đồng kiên cố. Trong lúc dần tăng tốc, toàn thân hắn cũng đang dần thay đổi, trông hắn như được chế tạo từ đồng thiết, toát lên một loại lực lượng cực kỳ đáng sợ!

"Công tử cẩn thận, hắn là khôi lỗi, có khôi lỗi sư đang thao túng hắn!" Tần Dương thấy cảnh này, vội vàng tiến lên nói cho Chúc Minh Lãng.

Khôi lỗi sư...

Rất hiển nhiên, Độc Cưu này không phải khôi lỗi sư, hắn chỉ là một khôi lỗi bị thao túng!

Đây là một khôi lỗi được chế tạo từ tinh đồng, lúc cố ý ẩn tàng không để lộ dáng vẻ chân thực, nhìn bề ngoài hắn không hề khác gì người bình thường. Lúc này, toàn thân hắn đều là đồng thiết, kết cấu hết sức tinh vi, được đắp nặn một cách hoàn mỹ, thể lực cực kì lớn, tốc độ càng khủng khiếp hơn nữa!

Trên cổng thành, Triệu Doãn Các đang ngồi trên ghế nở một nụ cười quỷ dị, đôi mắt của hắn đen hun hút đến đáng sợ. Người thanh niên được gọi là Độc Cưu trên Cửu Quân Mộ Sơn cũng có đôi mắt giống Triệu Doãn Các như đúc, thậm chí nếu để ý nhìn sâu hơn chút nữa, có thể thấy một đạo ấn ký y hệt như trong con ngươi của Triệu Doãn Các!

Độc Cưu chính là khôi lỗi của Triệu Doãn Các, mà Triệu Doãn Các chính là khôi lỗi sư! Cho dù không bước vào Cơ Quan thành, hắn vẫn có thể tự tay giết chết Chúc Minh Lãng!

Đồng thiết khôi lỗi xông về phía Chúc Minh Lãng, mắt của hắn cộng hưởng với Triệu Doãn Các, ý thức của hắn do Triệu Doãn Các thao túng.

Nếu muốn tạo ra một khôi lỗi hoàn mỹ chân chính thì cần một người sống, cải tạo người sống này thành người máy, sau đó khống chế mọi hành động của hắn!

Chi giả?

Nực cười!

Sao Triệu Doãn Các hắn phải đeo chi giả chứ!

Hắn hoàn toàn có thể lợi dụng khôi lỗi thuật này để có được một cuộc đời mới. Độc Cưu chính là Triệu Doãn Các!

Triệu Doãn Các hận Chúc Minh Lãng thấu xương, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này!

"Công tử, xin hãy ra sau ta." Tần Dương thấy khôi lỗi Độc Cưu kia thế tới ào ạt, vội vàng lắc mình tới trước mặt Chúc Minh Lãng.

Nàng đánh ra mấy chưởng về phía khôi lỗi Độc Cưu, thế nhưng chưởng ngân chỉ đánh trúng bia đá và thạch bản. Khôi lỗi Độc Cưu linh hoạt hơn nàng nghĩ, nó dễ dàng tránh khỏi chưởng kích của nàng cũng.

Khôi lỗi Độc Cưu đã áp sát rất gần, như Triệu Doãn Các, hắn cũng nở một nụ cười cổ quái mà tàn nhẫn.

Lúc huy động quyền thủ như đồng thiết, khí thế của hắn như có thể đánh nát cả nham thạch to bằng một tòa nhà.

Khôi lỗi tung quyền vào Tần Dương, nàng lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Xét về mặt lực lượng, khôi lỗi này còn khủng bố hơn cả những võ tu Thần Phàm giả, đã hoàn toàn siêu việt bọn họ, thậm chí phỏng chừng đến Đại Hắc Nha đã mặc khôi giáp cũng chưa chắc ngăn cản được một quyền của nó!

"Triệu Doãn Các, ngươi ẩn tàng cũng sâu thật đấy!" Vừa nhìn vào con ngươi của khôi lỗi, Chúc Minh Lãng đã biết kẻ đang đứng sau lưng điều khiển khôi lỗi này nhất định là tên Thế tử nọ.

Hắn ta đã bị hắn chém gãy tay chân, trở thành một phế nhân, thế mà lại tập được khôi lỗi thuật này, đồng thời luôn che giấu thực lực của mình...

Chắc là đang âm thầm đợi một ngày trong tương lai có thể báo thù rửa hận!

Cả năm giác quan của Triệu Doãn Các đều cộng hưởng với khôi lỗi, đương nhiên hắn có thể nghe thấy những lời của Chúc Minh Lãng.

Thù hận cùng với sát ý của hắn lập tức bộc phát trên người khôi lỗi Độc Cưu.

"Ngươi chết rồi thì ta mới có thể cười sảng khoái được. Mấy năm qua, ngày nào ta cũng vắt trán suy nghĩ phải làm gì mới có thể giết được ngươi!" Khôi lỗi Độc Cưu lên tiếng, giọng nói nó khá cứng nhắc, nhưng lại có thể cảm nhận được Triệu Duẫn Các oán hận Chúc Minh Lãng đến nhường nào.

"Khôi lỗi này ngươi chắc cũng tốn không ít thời gian mới tìm được nhỉ, nhìn qua có vẻ cũng không vô dụng lắm, chắc cũng giúp ngươi được không ít chuyện đấy, chẳng hạn như nối dõi tông đường gì đó?" Chúc Minh Lãng lại cười lên.

Câu hỏi này của Chúc Minh Lãng liền đâm thẳng vào chỗ đau nhất của Triệu Duẫn Các!

Trên cổng thành, Triệu Doãn Các tay chân tàn phế đang ngồi một chỗ liền run lẩy bẩy, suýt nữa tức điên đến mức khạc ra một búng máu.

"Thế vậy nếu có con nối dõi thật thì nó là của Triệu Doãn Các ngươi, hay là của khôi lỗi này thế, hay lại sinh ra một đứa bé khôi lỗi?" Chúc Minh Lãng hỏi tiếp.

"Ngươi lập tức đi chết đi cho ta!" Trên cổng thành, Triệu Duẫn Các gào rống lên.

Vốn phải thao túng khôi lỗi để nói chuyện, nhưng Triệu Doãn Các đã bị Chúc Minh Lãng khịa tức đến mức đầu cũng sắp nổ tung, điên cuồng thần trí bất minh, thậm chí còn không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người bên cạnh!

Khôi lỗi Độc Cưu nhảy ra sau lưng Chúc Minh Lãng, không biết từ lúc nào, cánh tay hắn đã biến thành đồng thiết đao nhận, thừa dịp bên cạnh Chúc Minh Lãng không có ai bảo vệ mà chém mạnh xuống đầu hắn, muốn một chiêu chẻ cắt Chúc Minh Lãng ra làm hai nửa.

"Xẹt!"

Một đạo kiếm mang lướt nhanh qua, khi khôi lỗi Độc Cưu kia đánh xuống, nó trực tiếp chém đứt cánh tay đồng thiết của hắn.

Đồng thiết đao nhận xoay tròn trên không trung, cuối cùng cắm vào lưng một thạch quan, vết chém sắc bén đến mức gần như khiến thạch quan này đứt lìa.

Khôi lỗi Độc Cưu bị phá thế công, theo quán tính lui về phía sau mấy bước, muốn thấy rõ là người phương nào đã xuất thủ ngăn cản hắn giết chết Chúc Minh Lãng.

Song, khôi lỗi Độc Cưu không hề thấy gì cả.

"Xẹt!"

Lại là một tiếng kêu xé gió vút lên, cánh tay đồng thiết còn lại của khôi lỗi Độc Cưu lại bị cắt qua. Nhưng lần này khôi lỗi Độc Cưu phản ứng lại khá nhanh, lập tức dùng cánh tay đao nhận kia chặn lại!

"Keng!"

Lại một đồng thiết đao nhận bị cắt đứt, cánh tay của khôi lỗi Độc Cưu chỉ còn lại nửa đoạn!

Rõ ràng đều là đao nhận, nhưng đao nhận được biến hóa từ cánh tay của khôi lỗi lại có độ sắc bén không hề thua kém những thanh danh kiếm đỉnh phong. Đối với cơ quan khôi lỗi này, Triệu Doãn Các bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đã hao phí không biết bao nhiêu vàng bạc để thu thập các loại tài liệu phù hợp nhất, hoàn mỹ nhất cho nó.

"Keng!!!"

Lại một kiếm chém qua, lần này là hướng về chân của khôi lỗi.

Đôi chân của khôi lỗi hoàn toàn được đúc từ tinh đồng, vốn là đao thương bất nhập, một chân có thể đá đi sơn thạch rất dễ dàng, thế nhưng lưỡi kiếm không biết từ đâu đến kia lại có thể trực tiếp chém đứt chân hắn như chém bùn.

Một cỗ đồng thiết khôi lỗi vốn cứng rắn đến mức răng của long thú cũng chưa chắc gặm được, bây giờ lại chẳng khác gì một bức tượng bùn để thanh kiếm kỳ lạ kia tùy ý nhào nặn!

. . .

Trên cổng thành, trên ghế gỗ, gương mặt của Triệu Doãn Các tím tái như gan heo, mặt mũi bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.

Tay chân lại bị chém đứt!

Cho dù đó chỉ là một cỗ khôi lỗi, không cảm giác được đau đớn, thế nhưng sự khuất nhục lần này mà hắn phải chịu đựng còn mãnh liệt hơn lúc trước!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch