Trước mắt, tất cả đám thiên kiêu một phương này đều đang ở trong Cửu Quân Mộ Sơn, nói thẳng ra, chính là đều ở trong tầm mắt của Chúc Minh Lãng.
Chẳng lẽ hắn muốn tất cả tuyệt thế thiên tài đang tụ tập ở Hoàng Đô đều một mạch biến đi hết sao!
Đây không còn là ngông cuồng nữa...
Ngạo khí này của hắn căn bản không phải nhân loại!
"Không phải thật sự cho rằng mình đã đạp đổ một thế tử hoàng tộc là liền có thể một tay trấn áp tất cả bọn ta đấy chứ?" Bồ Hàn Dung của Bồ tộc nói với vẻ miệt thị.
"Chúc Minh Lãng, ha ha, mấy năm trước có nghe nói qua, hiện tại gặp mặt, thì ra chỉ là hạng người thích ba hoa chích choè. Nói thật chứ mãi đến bây giờ mà ta vẫn không hiểu, một kẻ ngay cả tu vi kiếm tu của mình còn giữ không nổi, vậy mà còn có người trong Hoàng Đô muốn truyền bá đại danh của hắn? Đúng là trò cười cho thiên hạ mà." Hoắc Thượng Quân của Tử Tông Lâm lên tiếng.
Hoắc Thượng Quân được đệ tử các đại thế lực công nhận là một thiên tài. Thân là một Mục Long sư, Tử Long Long Quân và Kim Long Long Quân quang mang vạn trượng của hắn đã chứng tỏ thực lực đáng sợ của hắn.
Xưa kia có hai người hay bị nhắc đến, một là Chúc Minh Lãng của Diêu Sơn Kiếm Tông, hai là Hoắc Thượng Quân của Tử Tông Lâm.
Hiện tại Hoắc Thượng Quân là một thiên tài chí cường danh xứng với thực, đôi Long Quân lại có thực lực cường hoành quét ngang các đại tông môn, có lẽ nếu không phải vì cuộc cạnh tranh cho tông môn, hắn cũng không them xuất hiện trong cuộc tỷ thí giữa các đệ tử đầy nhàm chán này.
"Ta nhớ Chúc Minh Lãng ngươi từng khiêu chiến Tử Tông Lâm, tiếc là lúc ấy ta không có trong Tông... Vừa lúc, hôm nay có thể đền bù tiếc nuối năm đó." Hoắc Thượng Quân là người đầu tiên tiến về phía nơi cao nhất của Lăng Mộ Sơn.
Hắn không sợ hãi, cho dù Chúc Minh Lãng đang ba hoa chích chòe dùng quỷ kế hay là Chúc Minh Lãng thật sự có thực lực đó.
Tuy là thủ tịch đại đệ tử của Tử Tông Lâm - thế lực đứng đầu Tông Lâm ở Hoàng Đô, nhưng hắn cảm thấy ngay cả bản thân cũng không dám nói ra những lời cuồng vọng như vậy ngay trước mắt đám thiên kiêu ở Hoàng Đô này!
Bàn về trình độ điên cuồng, Hoắc Thượng Quân thật sự tự than thở mình không bằng Chúc Minh Lãng, cam bái hạ phong.
Nhưng bàn về thực lực, Hoắc Thượng Quân không cho rằng có bất cứ kẻ nào trong Cơ Quan thành này có thể đơn đả độc đấu chống lại hắn!
"Xin lỗi, ta sống tới tuổi này rồi mà chưa gặp kẻ nào gợi tình... à không gợi đòn như tên này, đây là ba bích, làm phiền cho ta lên trước." Diệp Quảng đến từ Thần Phàm học viện cũng tiến về phía Lăng Mộ Sơn, trên mặt mang theo mấy phần kiệt ngạo bất tuần!
Khoan nói đến thiên tài của các đại thế lực, ngay cả Nam Linh Sa cùng phe với Chúc Minh Lãng nghe những lời này của hắn cũng muốn đi lên lãnh giáo!
Nam Linh Sa nhìn Chúc Minh Lãng, quan sát một lúc thật lâu, cuối cùng cho ra một kết luận: Hôm nay tên đần này hình như hút nhiều cần Tàu quá rồi.
"Không cần tranh giành, Chúc Minh Lãng ta không thích lãng phí thời gian nhất, cùng lên cả đi." Chúc Minh Lãng mở miệng nói với Diệp Quảng và Hoắc Thượng Quân.
Nói xong, Chúc Minh Lãng cũng thuận thế đưa mắt về phía Ôn Mộng Như, nói: "Cả ngươi nữa, ta không nhớ ngươi tên gì, nhưng ta lại không thích thấy nữ nhân nào cầm kiếm ngoài nương tử của ta ra."
Ôn Mộng Như hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội, tức giận đến nỗi phổi cũng sắp nổ tung!
Vừa rồi nàng đã nể tình Chúc Minh Lãng bị phế kiếm tu mà không so đo với con chó sa sút này, ai lại biết cái tên vô liêm sỉ này lại huênh hoang đến như vậy!
"Ngươi muốn chết sao!" Ôn Mộng Như cầm kiếm lên núi, dù thế nào cũng quyết phải để lại mấy vết kiếm hoa lệ trên người Chúc Minh Lãng!
"Còn đám phế vật của Hoàng Thiếu Bang thì nữa, ta cũng nhìn thấy được các ngươi đấy, sao còn chưa cút đi?" Tầm mắt của Chúc Minh Lãng lại chuyển sang đôi huynh đệ Triệu Thần và Triệu Ngọ của hoàng tộc.
Đám người Triệu Hi, Triệu Thần và Triệu Ngọ của Hoàng Thiếu Bang đều há hốc mồm. Rốt cuộc Chúc Minh Lãng này có ý gì vậy?
Chán sống rồi đúng không!
Nếu chán sống thì tự đi vào thạch quan không phải đã xong rồi sao, tội gì phải la lối om sòm với toàn bộ cao thủ trên Cửu Quân Mộ Sơn chứ?
. . .
Trên cổng thành, Vân Trung Hà của Diêu Sơn Kiếm Tông quay đầu lại, nhìn thoáng qua sư thúc Ngô Phong của mình.
Ngô Phong cũng nhíu mày.
Ngô Phong xem như khá hiểu biết Chúc Minh Lãng, hành động hôm nay của hắn quả thực rất phù hợp với tính cách hắn, nhưng nó chỉ phù hợp khi tu vi kiếm tu của hắn vẫn còn.
Sự ngông cuồng của Chúc Minh Lãng không chỉ nhằm vào những người cùng lứa tuổi, đến những người có bối phận cao cũng bị hắn chà đạp không ít.
Thực ra lúc chứng kiến sự ngông cuồng của Chúc Minh Lãng, từ các trưởng lão, Đường chủ đến Chấp chưởng giả của các đại thế lực đều từng cho rằng kiếm tu của Chúc Minh Lãng bị phế chỉ là tin đồn, thủ đoạn lúc này của hắn cực kì giống với lúc xông vào khiêu chiến các đại Tông Lâm của trước kia.
Nhưng mọi người đều nhìn thấy hắn triệu hoán Long thú, có Linh Vực thật đến mức không thể thật hơn, quả thực là một Mục Long sư chính thống đến mức không thể nào chính thống hơn nữa.
Thế thì, rốt cuộc hắn dựa vào cái gì mà cuồng vọng đến vậy!
Chẳng lẽ hắn cho rằng một kẻ mới tu hành Mục Long thuật mấy năm thật sự có thể lực áp quần hùng như lúc còn là kiếm tu sao?
"Chắc là do kiếm tu bị phế rồi nên tinh thần hơi bất thường."
"Đúng vậy, đúng vậy, thật là một đứa trẻ đáng thương, hắn cũng từng có thời kì huy hoàng."
"Thực ra Mục Long chi thuật của hắn cũng xem như xuất sắc, sao lại không trầm ổn tu luyện thêm mấy năm nữa chứ, nói không chừng còn có thể tái tạo huy hoàng năm xưa, ai lại làm vậy ngay lức này, quá ngu xuẩn!"
. . .
Trên đỉnh Lăng Mộ Sơn, Chúc Minh Lãng đang nhìn chằm chằm vào mấy người Hoắc Thượng Quân, Diệp Quảng và Ôn Mộng Như đã đi lên.
Đại Hắc Nha đang nghỉ ngơi trong Linh Vực của Chúc Minh Lãng ngẩng đầu lên. Lúc này Đại Hắc Nha mới nhận ra được tại sao mình lại có được năng lực gợi đòn trời sinh rồi.
Trăm phần trăm là do sau khi ký kết linh ước, có một vài thứ sẽ ngầm ngầm ảnh hưởng đến tính cách của long thú.
Bản lĩnh châm ngòi thuốc nổ của chủ nhân còn ghê gớm hơn Hắc bảo nhiều!