“Ta không phải ăn mày, ta chỉ là bị cướp, tiền bạc mất sạch, vô tình lưu lạc rồi ăn nhầm cháo bị bỏ độc...” Chúc Minh Lãng vội vàng giải thích.
“Có gì khác nhau sao, cô ta cũng đã đạt được mục đích rồi.” Nữ thành chủ lạnh lùng nói.
“Mục đích của cô ta là gì?”
Chúc Minh Lãng vừa dứt lời, hắn chợt nhận ra mình mới hỏi một câu rất thừa.
Còn có thể mục đích gì được nữa.
Nếu nữ thành chủ bị người ta lật đổ, vậy có rất nhiều biện pháp khiến nàng phải chịu khuất nhục, mà tình cảnh hiện tại là một trong số đó, để một vị Cửu Ngũ Chí Tôn như nàng phát sinh quan hệ, ăn nằm với một tên lang thang ở dưới đáy xã hội, loại quan hệ này sẽ khiến một người vốn cao ngạo thánh khiết không ai bì nổi như nàng bỗng chốc trở thành “Thấp hèn”, “Dơ bẩn”.
Ngay cả thứ dơ bẩn hèn mọn nhất lăn lộn trên đường phố như hắn cũng có thể dây dưa, triền miên thỏa thích với thần thánh Nữ Võ Thần, như vậy thì nàng có khác gì kỹ nữ, à không, ít ra kỹ nữ còn được xem là lấy lỗ làm lãi.
Sau khi nghĩ rõ ràng những điều này, Chúc Minh Lãng dở khóc dở cười:
Hóa ra mình bị xem như công cụ làm nhục nữ nhân, quả nhiên thế giới này không có bát cháo nào miễn phí.
“Đúng rồi, còn có không ít nạn dân bị hạ độc giống ta, chẳng lẽ bọn hắn cũng…” Chúc Minh Lãng đột nhiên nhớ ra. (DG: Thằng này chán sống mới hỏi ra câu này….)
“Ngươi muốn chết phải không, vậy ta thành toàn cho ngươi.” Nữ Võ Thần cắn chặt hàm răng, đôi mắt tỏa ra sát khí.
Nếu không phải hiện tại nàng mềm yếu vô lực, nàng chắc chắn đã xé Chúc Minh Lãng ra làm đôi.
“Khụ khụ.” Chúc Minh Lãng đỏ mặt xấu hổ, tự nhủ bản thân đúng là đần, tự dưng hỏi ra câu ngu xuẩn như vậy.
Bộ dạng Nữ Võ Thần như người thất hồn lạc phách, gương mặt trắng bệch, nhưng chốc lát trong mắt nàng lại lộ vẻ lo âu, chăm chú nhìn chiếc cửa sổ nho nhỏ, có thể thấy nàng đang tìm cách trốn ra khỏi đây.
Mặc dù rất muốn giết người nam nhân này, nhưng từ hắn nàng lại moi ra được một tin tức, đó chính là ngoài Chúc Minh Lãng ra vẫn còn rất nhiều nạn dân khác.
Nếu như mỗi ngày lại có một nam nhân khác nhau tiến vào đây, nàng thà cắn lưỡi tự vẫn cũng không muốn chịu nhục nhã như vậy.
Nhất định phải tìm biện pháp rời khỏi chỗ này, chuyện đêm qua nàng không muốn lại tiếp tục xảy ra, huống chi đây mới là bắt đầu.
“Chúng ta nghĩ cách rời khỏi đây.” Chúc Minh Lãng rất nghiêm túc nói.
Nữ Võ Thần căn bản không thèm nghe lời Chúc Minh Lãng nói, nàng cũng không phải vì chuyện này mà triệt để mất đi lý trí, nổi điên, phát cuồng hay khóc lóc, có lẽ nàng chỉ đang giấu trong nội tâm, vì nàng phải tỉnh táo giải quyết khốn cảnh trước mắt, rồi hoàn thành báo thù, sau đó mới có thể triệt để thể hiện ra sự tuyệt vọng và thống khổ mà nàng phải chịu đựng lúc này.
Chúc Minh Lãng cảm thấy mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm, dù cho tối qua nàng là người nhấp hông trước…
Nói tóm lại bây giờ phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây.
“Quá tốt rồi, nhóc con cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh.” Chúc Minh Lãng bỗng nhiên kích động nói.
Hắn mở bàn tay phải ra, như làm ảo thuật hô biến ra một con Tiểu Băng Trùng trắng như ngà sữa.
Thân thể tròn vo mũm mĩm của Tiểu Băng Trùng thỉnh thoảng lại bập bềnh một vòng mỡ óng ánh trắng noãn, khi nó ngọ ngoạy lộ ra vẻ đáng yêu phúc hậu, đôi mắt to tròn chớp chớp trông rất bất phàm.
Đúng là lạc quan đến ngu xuẩn, lúc này lại có tâm trạng đi chơi côn trùng.
“Đi, mau phá khóa đi, ta biết ngươi có thể mà.” Chúc Minh Lãng nói với Tiểu Băng Trùng.
Tiểu Băng Trùng men theo vách đá bò lên, rất nhanh bò đến chỗ song sắt.
“Keng ~ ~ ~ ~ ~”
Lát sau, tiếng song sắt đứt gãy truyền đến.
Thấy cảnh này, cặp mắt đẹp của Nữ thành chủ sáng lên, khó giấu vẻ mừng rỡ.
“Hắc hắc, Tiểu Băng Trùng của ta không gì không làm được.” Chúc Minh Lãng nở một nụ cười nói với Nữ Thành Chủ.
“Ngươi dìu ta lên.” Nữ Thành Chủ toàn thân vô lực, hiển nhiên nàng đã trúng phải loại xuân dược có dược lực kéo dài nào đó.
Đôi chân trần của nàng giẫm lên bờ vai của Chúc Minh Lãng.
Cố gắng trèo ra khỏi địa lao, Nữ Thành Chủ quay đầu lại, do dự nhìn Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng đứng trong địa lao, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Quả nhiên Nữ Thành Chủ quay người bỏ đi, một mình rời khỏi địa lao, bỏ rơi Chúc Mình Lãng lại.
Vách đá địa lao cực kỳ trơn trượt và dốc đứng, không có người kéo là không thể tự leo lên được.
“Đúng là nữ nhân, càng xinh đẹp lại càng không thể tin tưởng.” Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, đang định để Tiểu Băng Trùng phun ra vài tia nối với song sắt để mình leo lên, bỗng dưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng như mèo vang lên trên đầu:
“Mặc vào, ta kéo ngươi lên.” Nữ Thành Chủ không biết từ chỗ nào trong địa lao kiếm được hai cái bao tải to, miễn cưỡng xé bảo tải để làm quần áo che thân.
Chúc Minh Lãng lập tức tươi cười, nhanh chóng khoác bao tải che người, nắm lấy tay ngọc của Nữ Thành Chủ trèo lên.
…..
Sau khi kéo Chúc Minh Lãng lên, Nữ Thành Chủ thở hồng hộc, bộ ngực phập phồng kịch liệt, xem ra độc tố luôn ở trong cơ thể nàng, khiến một Nữ Võ Thần thực lực cường đại như nàng cũng trở nên không khác gì một tiểu cô nương yếu đuối.
“Đi theo ta, đừng phát ra tiếng động gì.” Nữ Thành Chủ nhỏ giọng nói.
“Ngươi rất quen thuộc địa lao này sao?” Chúc Minh Lãng cũng nhỏ giọng nói.
“Trước kia nơi này được ta dùng để giam giữ chính ta.”
Chúc Minh Lãng nghi hoặc đầy đầu.
Giam giữ chính mình??
Chẳng lẽ nàng bị ngáo?
….
Nữ Võ Thần như hết sức quen thuộc với địa lao này, Chúc Minh Lãng nghĩ nếu hắn một mình ở trong này, dù cho không có tên thủ vệ nào thì hắn cũng không thoát ra được, nơi này vừa to lớn lại phức tạp như một mê cung.
Cuối cùng, bọn họ thông qua một mật đạo thành công thoát khỏi thành trì.
Ra đến ngoài thành, Chúc Minh Lãng dùng bùn đất bẩn thỉu trên đường bôi trét lên trên mặt, tiện tay quẹt hai đạo lên gương mặt trắng nõn của Nữ Võ Thần.
“Tới chỗ của ta tránh một lát trước đi.” Chúc Minh Lãng nói.
Nữ Võ Thần không trả lời, xem như ngầm đồng ý.
Đi bộ theo hướng ra khỏi thành, không bao lâu sau họ liền bắt gặp một hai tốp vệ binh lao vùn vụt trên đường, hiển nhiên tin tức Nữ Võ Thần trốn thoát đã bị truyền ra.
….
Đi bộ ba ngày ba đêm, Chúc Minh Lãng và Nữ Võ Thần cuối cùng cũng trốn về đến Tiểu Tang trấn
Tiểu Tang trấn là nơi tụ tập một đám nông dân chăn nuôi tằm, rất nhiều thương nhân ngoại thành đến nơi này để mua sắm nguyên tằm, hoặc là mua vật liệu từ tơ tằm, lâu dần nhân khẩu ngày càng nhiều, cuối cùng trở thành một nơi ngư long hỗn tạp.
Người bên ngoài càng nhiều, càng thuận tiện cho việc ẩn núp, Chúc Minh Lãng và Nữ Võ Thần đã đi đường suốt cả đêm, ban ngày cũng không dám nghỉ ngơi, có thể nói là sức cùng lực kiệt.
Vừa bước vào phòng nhỏ trong tiểu viện của mình, Chúc Minh Lãng liền lăn ra giường, mau chóng thiếp đi.
Nữ Võ Thần tìm hai cái ghế ghép lại, rồi im lặng nằm lên đó.
Nàng cũng mệt rã rời, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, nội tâm nàng bị đả kích nặng nề. Nhưng nàng chưa ngủ ngay, ngẫm lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua, khóe mắt nàng không khỏi có chút cay cay.
Chúc Minh Lãng đang ngủ say không lâu, bỗng dưng ngừng ngáy, hắn giật mình mở mắt, nhìn chăm chú thân thể co ro của Nữ Võ Thần, thấy khóe mi nàng có vài giọt nước mắt lăn xuống…. Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Dù cho sự thật là hai người chỉ tiếp xúc chân thứ ba chứ không phải tình cảm, nhưng nhìn nàng như vậy Chúc Minh Lãng có chút thương sót.
Đối với mình mà nói, chẳng qua chỉ là đi bộ mấy ngày đường, ăn chút cháo độc, rồi ngủ một đêm trong địa lao.
Nhưng với nàng thì sao?
Nàng vốn là thành chủ Vĩnh Thành, lại bị cướp đoạt quyền vị, trinh tiết cũng mất, tinh thần sa sút trốn vào một căn phòng nhỏ toàn mùi phân tằm, nhiều ngày qua, lúc thì nàng tỏ vẻ lạnh lùng bình tĩnh, lúc lại lo lắng thất hồn lạc phách, sự nhục nhã này cũng không phải nàng quên đi dễ dàng như vậy, chỉ là nàng dồn toàn bộ lửa giận, khuất nhục cùng đau đớn ở trong lòng, chuyển hóa thành quyết tâm báo thù.