Haiz, bản thân mình hiện tại cũng chỉ là một nông dân nuôi tằm.
Dựa vào việc bán tơ tằm trang trải cuộc sống gia đình, nếu như không có gì bất ngờ thì sang năm sẽ làm một yến hội nhỏ, cưới cô nương của tiệm bán tơ tằm phía đối diện, cuộc sống bình đạm dân dã, nước chảy bèo trôi theo dòng thời gian.
Mấy năm nay Chúc Minh Lãng đã sớm mất hết nhuệ khí, hắn cũng không hề hy vọng xa vời như quay lại thời huy hoàng như trước đây, chỉ muốn giữ khuôn phép, tìm một nơi không ai biết đến mình, vừa nuôi tằm, vừa sống hết quảng đời còn lại……
Ai nào có biết được đột nhiên hắn lại có thể cùng với một người thống trị cả Vĩnh Thành, ngủ một đêm với một nữ nhân lóa mắt như Nữ Võ Thần ở trong địa lao. Thật là muốn sinh sống an phận cũng không được.
Nhắm mắt lại, Chúc Minh Lãng cũng bắt đầu mê mang khốn đốn.
Không bao lâu, cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
……
“Xèo xèo xèo ~”
Thơm quá a, nhà kế bên đang làm bánh rán sao?
Chúc Minh Lãng tỉnh lại, rất nhanh mùi dầu chiên xông vào mũi .
Dùng nước lạnh rửa mặt, Chúc Minh Lãng mới phát hiện mùi hương đến từ phòng bếp trong nhà mình.
Nữ võ thần đâu?
Chẳng lẻ nàng đang ở trong bếp??
Đến nấu ăn mà nàng cũng biết nữa hả?!
Thật là đảm đang, xuống được địa lao, ngồi trên thính đường, giờ đến phòng bếp cũng đi vào được!
Đi vào căn phòng bếp đơn sơ, Chúc Minh Lãng nhìn thấy một cái bồn trúc đặt ở bên cạnh một cái nồi to, trong bồn trúc từng chiếc bánh cuốn được chiên đến vàng cả phần da bên ngoài, thoạt nhìn rất giòn, chắc chắn ăn rất ngon!
Nhưng rất nhanh sau đó, Chúc Minh Lãng lại nhìn thấy một cảnh làm người ta đau lòng muốn chết!
Nữ võ thần cầm chiếc đũa dài gắp một đám đại nhục tằm lên trên bàn, lăn lăn với bột mì một cách thành thạo, sau đó trực tiếp ném vào trong chảo dầu, một đợt mùi dầu chiên lại lập tức bay lên.
“Mấy con đại nhục tằm của ta!!” Chúc Minh Lãng kêu rên một tiếng.
“Ta đói bụng, trong nhà ngươi không có nguyên liệu nấu ăn nào khác ngoài tằm.”
Tằm tằm đáng yêu như vậy, tại sao ngươi lại nỡ ăn tằm tằm!
Chúc Minh Lãng cực cực khổ khổ, nuôi dưỡng hơn một tháng mới béo tốt được như vậy, một con có thể đổi thành một tấm bạc sa, muốn cưới được nương tử ở trên thị trấn, thì phải dựa vào những con đại nhục tằm quý giá này đó……
“Thấy ngươi dung mạo như thiên tiên, khí chất bất phàm, sao lại chiên tằm thơm như vậy…. không đúng, phải là sao lại tàn nhẫn như vậy!” Chúc Minh Lãng khóc không ra nước mắt nói. (DG: Đoạn này là nhìn tằm chiên vừa nhiễu nước miếng, vừa đau lòng, haha)
“Những con đại nhục tằm được nuôi dưỡng thế này ta đã thấy qua rồi, thuộc hạ của ta chính là dùng nó để chiên thế này. Ta đã ăn qua vài lần, nhưng quá dầu mỡ, không thích lắm.” Nữ võ thần chiên hết những con tằm béo tròn rồi để hết lên những chiếc lá xanh non, cuốn lại, tiếp đến cắn một miếng, sau đó liền hơi chau mày xuống.
Ăn người ta xong, ngươi còn chê người ta dầu mỡ, quá đáng hơn nữa là lại còn tỏ ra vẻ thống khổ, khó nuốt……
Rõ ràng ăn rất ngon mà!
Chúc Minh Lãng cuối cùng cũng gắp một miếng, cuộn cùng với rau, cho vào miệng mình.
“Tiểu gia hỏa, đừng có sợ, ta sẽ không ăn ngươi đâu, vốn dĩ nuôi đám đại nhục tằm này là để ăn mà.” Chúc Minh Lãng vừa ăn vừa an ủi tiểu băng trùng đang nằm trên vai của mình.
“Mấy tháng gần đây có lời đồn đãi, ấu long thích ăn đại nhục tằm, nếu có ấu linh ăn đại nhục tằm xuất hiện thì nhất định phải bắt giữ, hóa rồng xác suất sẽ rất lớn.” Nữ võ thần nói.
“Khó trách gần đây đại nhục tằm bán rất chạy, cung không đủ cầu, vậy mà ta còn tưởng là có tiểu thư nhà nào đó chuẩn bị gả đi nên cần số lượng tằm lớn để nhả tơ dệt y phục chứ, đáng giận, rõ ràng là nhả tơ làm y phục, bây giờ lại trở thành thức ăn, mấy con đại nhục tằm nhất định không cam lòng.”
“Nếu ăn tằm có thể hóa rồng, vậy thì có chết một vạn con tằm cũng là đáng giá.” Nữ võ thần nói.
“Long, tôn quý lắm sao?”
“Tôn quý.”
“So với ngươi thì sao?”
“Ta không bằng một con rồng.”
Ở trên đại lục này, có một loại lực lượng kì diệu, nó làm cho bất cứ sinh linh nào cũng có thể có tỷ lệ hóa thành rồng.
Chỉ là Long tộc rất tôn quý, hiếm thấy, cường đại vô cùng, xác xuất để hóa Long trong hàng tỷ sinh linh cũng là rất nhỏ.
Truyền thuyết, vạn vật, sinh linh đều có Long Môn của chính mình.
Chỉ cần có thể bước qua được thì sẽ thành công hóa rồng.
Long tựa nhật nguyệt tinh thần, cao cao tại thượng, huy hoàng vô cùng.
Đám dã thú tranh nhau đoạt đồ ăn, giành địa bàn, những sinh linh này ở trong mắt của nhưng sinh vật đã thành công hóa rồng thì chẳng khác gì tôm tép nhãi nhép.
“Nếu rồng cường đại như vậy, giữa người và người với nhau cứ thích ganh đua, chém giết để làm gì?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Người là có trí tuệ, hóa rồng lại tồn tài rất nhiều nhân tố không xác định, yêu cầu nhất định phải có thiên vận, càng cần trả giá vô số gian khổ. Có một nhóm người, bọn họ muốn tìm ra quy luật hóa rồng, luôn đi tìm những ấu linh có khả năng tiến hóa thành rồng, hoặc là những ấu linh thiếu khuyết một vài điều kiện gì đó để hóa rồng, từ đó bổ xung, trợ giúp cho nó vượt qua Long Môn!”
“Mục long sư?”
“Ừm, người có thể trở thành —— mục long sư.”
“Ngươi cảm thấy ta thế nào?” Chúc Minh Lãng hứng thú bừng bừng hỏi.
“Ngươi nuôi tằm cũng không tồi, con nào cũng béo tốt.”
Ặc, dáng vẻ lúc nữ võ thần nói dối cũng thật xinh đẹp.
……
Vĩnh Thành.
Rõ ràng chỉ là sáng sớm, mặt trời mới mọc chưa lên cao, không trung lại sáng lạn đầy những xích hà, từng đoàn từng đoàn giống như là những ngọn lửa, chiếu rọi ở toàn bộ đường phố thành trì, góc tối nhất cũng trở nên sáng rực!
“Chạy mau a, chạy mau!!”
“Có cháy, có cháy!!”
Đột nhiên có một trận ồn ào được truyền tới từ bên ngoài phố, từ xa tới gần, có thể nhìn thấy một đám người chật vật bất kham đang bỏ chạy ra khỏi thành, nhìn phía sau tựa như có thứ gì đó đuổi theo như là một con mãnh thú Hồng Hoang.
“Ầm ầm ầm ầm!!!!!!!”
Đột nhiên, một ngọn lửa lớn quét ngang lại đây, tập kích vào những căn nhà cao lớn, chỉ thấy trên đường phố những căn phòng nhà cửa bị sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc, hóa thành vô số gạch ngói rồi bị thổi quét về phía mặt đường.
Một đám người trên phố bị ngọn lửa kèm gạch ngói này đánh xuyên qua thân thể, cả người bốc cháy lên, thê thảm vô cùng!
Quan binh chấp chưởng khu phố chấn động, vội vội vàng vàng rút trường đao ra, cho rằng có cường đạo vào thành, khai hỏa giết người cướp của.
“Rống ô ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Phía sau là đám quan chức quyền quý đang ngồi ở trên lầu cao, liền ngay tại bên trên nóc nhà, một cái đầu to không thua căn nhà chầm chậm bay lên không trung, mang theo là một thân hình thô tráng dài lê thê, hỏa lân quanh thân không ngừng tràn ra ngọn lửa nóng bỏng……
“Rồng!!!!”
Quan binh vô cùng chấn động hét to lên, nhìn về phía bên kia có một con rồng đang dần dần hiện lên, toàn thân màu vàng không ngừng phun lửa, cho dù xung quanh vô cùng nóng bức, nhưng bọn họ lại cảm thấy sợ hãi và lạnh run cả người!
Một con Lưu Kim Hỏa Long!!
Ở trên đường phố Vĩnh Thành nó không ngừng phun lửa vào đám người.
Một lần ngẩng đầu, một lần phun lửa thì sẽ có một lượng lớn người sống bị thiêu rụi thành tro tàn!
Những nơi đuôi nó đảo qua, tường thành lầu cao, quán xá cửa hàng tất cả đều sập đổ!
Về phần những căn nhà dân, dính vào hỏa lân của nó là lập tức bén lửa, không tới nửa khắc ở đây sẽ biến thành một mảnh phế tích bị thiêu cháy!
Ngắn ngủn chỉ trong nửa phút, đường phố trở nên hỗn độn.
Cũng có một ít binh lính, bọn họ cầm lưỡi dao trong tay, ăn mặc khôi giáp, nhìn qua thì đã được huấn luyện rất kỹ càng, không hề sợ hãi.
Nhưng Lưu Kim Hỏa Long rít gào một hơi, màng nhĩ của đám quan binh liền tan vỡ, còn chưa giao thủ thì đã gặp phải thống khổ vô cùng, hai tay che lấy lỗ tai lăn lộn trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
Lưu Kim Hỏa Long một trảo chụp được, những quan binh đó tuy có một thân vũ lực nhưng lại không hề có cơ hội thi triển ra, toàn bộ biến thành một đống thịt nát!
Quan binh mà còn không thể chống lại con Lưu Tinh Hỏa Long này, những bình dân bá tánh càng không cần phải bàn đến.
Thành trì biến thành biển lửa, lực lượng của một thành trì phồn hoa như Vĩnh Thành càng không chịu nổi một kích, chẳng bao lâu thì đám binh lính ăn mặc khôi giáp cũng như bình dân, đều chạy loạn khắp nơi.