Đã từng có lúc, Bồ Hàn Dung cực kỳ kiêu ngạo, hắn cho rằng ngoại trừ Hoắc Thượng Quân đệ tử đứng đầu của Tử Tông Lâm ra, thì cả Hoàng đô này không còn kẻ nào có thể đấu với mình nữa.
Hôm nay bước chân vào cuộc so tài giữa các thế lực này, dựa vào thực lực quân cấp của hắn, đối phó với đám đệ tử của từ các thế lực khác thì chẳng khác gì đang ức hiếp trẻ nhỏ vậy, hắn cho rằng nếu Hoắc Thượng Quân không xuất chiến thì hắn hoàn toàn có thể một mình quét ngang toàn trường.
Ai mà ngờ được bản thân mình trong mắt người khác cũng chỉ là một kẻ không đáng nhắc tới.
Chủ động đem hộp gấm đang giữ trong tay giao ra, Bồ Hàn Dung cũng lựa chọn rời khỏi.
Trong lúc nhất thời cả Cửu Quân Mộ Sơn bị tàn phá kia đã không còn lại bao nhiêu người, những gì trụ lại bất quá cũng chỉ là mấy bức tượng đá đổ nát mà thôi.
Còn về những bức tượng tướng quân khổng lồ có thể tự động cử động kia, cơ quan của bọn chúng hơn phân nửa đều đã bị hủy dưới một kiếm kinh thiên động địa lúc ấy của Chúc Minh Lãng rồi.
Không có ai dám cùng Chúc Minh Lãng tranh đoạt.
Tất cả linh tư, cùng với thiên tài địa bảo ở chỗ này đều thuộc về một mình Chúc Minh Lãng độc chiếm.
"Công tử, quyền tọa trấn bốn thành bang của Ly Xuyên đại địa Tổ Long Thành bang đều nằm trong hộp gấm này." Tần Dương tìm được một hộp gỗ màu đỏ tím, nói với Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng nhận lấy, nhìn thoáng qua, giấy trắng mực đen, viết rõ rõ ràng ràng, hơn nữa còn có lạc ấn của Cực Đình Hoàng Triều, có phần công văn này, Tổ Long Thành bang sẽ không còn là đất vô chủ rồi!
Nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm.
Cũng may có Kiếm Linh Long, nếu không.... Lần tranh tài này quả thực khó có thể trấn áp quần hùng.
Sau khi thu hồi Kiếm Linh Long trở lại Linh vực, Chúc Minh Lãng đưa phần công văn này giao lại cho Nam Linh Sa, nói với nàng: "Có khế thư chấp chưởng này trong tay, trật tự của Ly Xuyên đại địa rất nhanh sẽ được thiết lập, còn lại chỉ chờ vào tình hình chiến trận của Vân Tư nữa thôi."
Nam Linh Sa gật đầu nói:"Nàng chắc chắn sẽ không thua."
Thi đấu thế lực và cuộc tranh đoạt giữa các thế lực cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Vốn ban đầu các thủ tịch đại đệ tử đứng đầu của các đại thế lực mới là tiêu điểm chú ý của mọi người, nhưng cuối cùng kẻ thu hút mọi hào quang lại là Chúc Minh Lãng, ấn tượng sâu sắc nhất chính là một chiêu Phong Trầm Thiên Ảnh Kiếm quét sạch thiên kiêu các phái, điều này khiến tất cả mọi người có thêm nhận thức hoàn toàn mới về Mục Long Sư.
Mấy ngày qua, cả Hoàng đô nơi nơi đều xôn xào bàn tán về trận đấu diễn ra ở Cơ Quan thành, nhất là lúc Chúc Minh Lãng cuồng ngạo đuổi tất cả mọi người cút khỏi tầm mắt hắn, hay lúc một mình hắn cùng tư thế oai hùng vĩ ngạn, một người một kiếm đại chiến, trấn áp tất cả các thủ tịch đại đệ tử đứng đầu từ các thế lực khác nhau.
Còn về Chúc Minh Lãng, cũng bởi vì tiêu hao quá lớn, mệt mỏi rã rời ngủ gần cả hai ngày trời, đến khi khôi phục được chút khí lực, việc đầu tiên hắn làm lúc bật dậy chính là hỏi Nam Linh Sa và Tần Dương, bọn họ thu hoạch được tổng cộng bao nhiêu bảo bối!
Trước đây Chúc Minh Lãng chỉ coi tiền tài như cặn bã, lúc đó đúng là tuổi trẻ không hiểu sự đời.
Hiện tại hắn lại thấy vàng bạc tài bảo chính là những thứ khả ái nhất trên thế gian, hắn nhất định sẽ quý trọng hết mực.
"Công tử, sau khi trận tranh đoạt ở Cơ Quan thành kết thúc, bên ngoài cổng Chúc môn và cả sân bên ngoài nữa đều xếp thành một hàng người dài, rất nhiều đại thế lực đều muốn mua số mạch khoáng, thành khế, linh điền, vườn thuốc,... trên tay chúng ta. Ngài không biết bọn họ ăn nói khép nép như nào đâu, có không ít thứ tốt, đều là bọn hắn cố ý lệnh cho đệ tử nhất định phải đưa tận tay công tử." Khuôn mặt Tần Dương nở một nụ cười hiếm khi thấy được.
"Chúng ta tự giữ lại chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngươi tự chỉnh lý phân loại hết số đồ ấy đi, thứ gì không có tác dụng với Chúc môn thì đem bán đổi thành tiền hết." Chúc Minh Lãng nói.
"Công tử, số tiền này có thể rất lớn, ngài cần nhiều tiền vậy làm gì?" Tần Dương không hiểu hỏi.
"Mục long sư bọn ta từ trước đến nay không bao giờ chê nhiều tiền. Ngươi hỏi phụ thân ta xem có thứ gì đồ tốt gì mà Chúc môn muốn chọn lấy không?" Chúc Minh Lãng nói.
"Công tử, lão gia đã chọn rồi." Tần Dương nói.
Chúc Minh Lãng cười khổ.
Chúc Thiên Quan lão hồ ly này quả nhiên chẳng thèm khách khí gì với mình cả.
Bất quá, ban đầu cha con bọn họ cũng đã quyết định chiến lợi phẩm sẽ chia 5:5 rồi.
Huống chi việc đúc kiếm tổn thất lớn như vậy, bản thân lần này có thể lấy ra chút gì bồi thường lại rồi.
Mặc dù, kiếm thức thật sự đem lại cảm giác thăng hoa khiến Chúc Minh Lãng cực kỳ vui sướng, nhưng cũng không thể không thừa nhận tác dụng phụ của nó cũng vô cùng lớn.
Chúc Minh Lãng hiện tại toàn thân đau nhức, qua lâu như vậy cũng không thể phục hồi sức lực.
Mấy ngày nay, hắn cũng chẳng làm được việc gì khác, chỉ có thể giống như một bệnh nhân mới khỏi bệnh vậy, thực hiện vài động tác vận động đơn giản, nói ví dụ như đi tản bộ một chút, đi dạo phố, du thuyền...
Trích Thủy Hồ yên lặng ôn nhu, phong cảnh làm lay động lòng người nhất không gì bằng hàng liễu xanh xanh bên kia hồ, tựa như một thiếu nữ yểu điệu đứng trước mặt hồ yên ả, khẽ vuốt những sợi tóc dài thướt tha.
Chúc Minh Lãng một mình ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, cũng không có ai vì hắn khua mái chèo.
Trước đây, hắn luôn thích như thế này, nằm ngửa trên con thuyền gỗ, mặc cho dòng nước đưa đẩy hắn đến chính giữa Trích Thủy Hồ, ngưng mắt ngắm nhìn bầu trời quang đãng hoặc trời đêm đầy sao khiến người ta say mê.
Tâm tư hắn lúc này như đang tùy ý phiêu lãng, không có mục đích, cũng không có phiền não, chỉ nhàn nhã giết thời gian như vậy, hưởng thụ khoảnh khắc không bị người khác đôn đúc tu luyện, hưởng thụ khoảnh khắc thanh nhàn thích ý này.
Trích Thủy Hồ rất rộng lớn, Chúc Minh Lãng trước giờ chưa từng ở trên thuyền đến lúc chạm đến thành hồ bên kia mới xoay lại, nhưng lúc này đây tâm tư hắn có thể đã trôi đi rất xa, có thể do những chuyện hắn muốn hồi tưởng lại quá nhiều, hoặc cũng có thể do sóng nước đẩy mạnh, thuyền nhỏ đụng phải bờ rồi, hơn nữa còn trôi đến gần con đường phồn hoa tấp nập ven hồ thành nội, Chúc Minh Lãng thậm chí còn nghe được tiếng của vài người trèo thuyền thét to.
Chúc Minh Lãng bò dậy, phát hiện xung quanh có rất nhiều du thuyền, từng ngọn đèn sáng tỏa, rất nhiều nữ tử mặc vào trang phục diễm lệ cùng vài vị công tử tác phong nhanh nhẹn, phong độ ngời ngời, bọn họ đang định ngồi thuyền du lãm Trích Thủy Hồ, vài vị thuyền phu nhận ra Chúc Minh Lãng, trên mặt thoáng xuất hiện chút biểu tình hoang mang.
"Vị công tử này, ngài là đi từ trong Chúc môn nội đình ra đến đây?" Thuyền phu kia coi như cũng có chút nhãn lực, cung kính hỏi một câu.
"Phải, ta hình như vô ý ngủ quên mất, thuyền liền trôi dạt đến nơi đây." Chúc Minh Lãng có chút lúng túng nói.
"Không sao cả, không sao cả, không phải đến đoạt mối làm ăn với chúng ta là tốt rồi, công tử nhìn qua có chút quen mắt a..." Vị thuyền phu kai nói.
Lúc này, ánh mắt của mấy đôi nam nữ trẻ tuổi cũng rơi trên người Chúc Minh Lãng, một người trong số đó chỉ vào hắn, có chút kinh ngạc kêu lên:" Đây chẳng phải Chúc Minh Lãng sao!"
"Chúc Minh Lãng??"
"Chính là vị Chúc Minh Lãng kia của Chúc môn sao??"
"Đây chính là tiểu truyền thuyết trong Hoàng đô của chúng ta a, đều tránh ra một chút, để ta xin hưởng ké chút tiên khí của công tử!"
Rất nhanh, trên bờ hồ có rất nhiều người tụ tập lại, bọn họ giống như đang vây lại xem thủy quái trong hồ vậy, vừa hưng phấn lại vừa khích động.
Chúc Minh Lãng thấy thế cũng nhanh chóng chèo thuyền rời khỏi.
Sự việc diễn ra thật nhanh.
Cuối cùng lại trở thành truyền thuyết của Hoàng đô.
Quả nhiên một người hoàn toàn khác biệt với thường thức thì đi tới đâu cũng thành tiêu điểm trong mắt người khác.
Hoàng đô cũng được, Tổ Long Thành bang cũng tốt.
Đi thuyền ngược trở về...
Trích Thủy Hồ này, vô cùng rộng lớn, nhưng đã có đến một nửa là thuộc khu vực hồ môn đình của Chúc môn, những vị khách du ngoạn ngắm cảnh không thể tiến vào đây.
Chúc Minh Lãng cũng không ngờ mình sẽ ngây ngốc trên thuyền lâu như vậy.
Cũng chẳng biết rõ tại làm sao, rõ ràng lại lần nữa trở về Hoàng đô, nơi đây mới chính là nơi xuất thân thực sự của mình, ấy vậy Chúc Minh Lãng lại không cảm nhận được chút tình cảm lưu luyến nào với nơi đây.
Hắn vẫn vô cùng nhớ mong Cực Đình đại lục xa xôi nơi biên cảnh, nơi đó có một người làm hắn nhớ mãi không quên.
Lưu lạc mấy năm, thời gian trôi qua cực nhanh, một năm ngắn ngủi ở Tổ Long Thành bang, đã xảy ra quá nhiều chuyện...
Từ một tên ăn mày bị lợi dụng để vũ nhục một nữ tử độc nhất vô nhị, đến bây giờ lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện được mọi người trong Hoàng đô truyền tai nhau nghe, nhân sinh quả là một hồi luân chuyển vô thường a!