Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 203: Phong Trầm Thiên Ảnh Kiếm

Chương 203: Phong Trầm Thiên Ảnh Kiếm




Dịch giả: Vương Linh

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Chẳng biết tại sao, Chúc Minh Lãng chỉ đứng ở đó, thế nhưng linh áp xung quanh đã tăng nhanh đến mức bất thường.

Phía sau lưng hắn còn có một bầy Dung Phong ong đang muốn hung hăng công kích, nhưng tốc độ bay của bầy yêu ong này càng ngày càng chậm, đôi cánh của chúng càng ngày càng nặng trĩu, còn có vài con Dung Phong yêu chẳng hiểu vì sao đang hung hăng bay tới liền ngã xuống từ không trung...

Bầy Dung Phong yêu kia như cảm thấy điều gì đó, chúng bắt đầu e ngại không dám tiếp tục tới gần Chúc Minh Lãng, khí thế của hắn lúc này đột nhiên trở nên cực kỳ mạnh mẽ, kinh khủng đến mức khiến cho bầy yêu ma vốn dĩ còn đang bị thao túng này cũng cảm thấy khiếp sợ!

"Sơn Trầm!"

Chúc Minh Lãng thốt ra hai chữ này.

Một đạo kiếm mang từ trên chém xuống, thân thể Chúc Minh Lãng cũng theo đó mà nghiêng về trước, ngay khoảnh khắc thanh kiếm ấy chém xuống, tầng tầng lớp lớp phong vân sau lưng hắn cũng ầm ầm đổ xuống như thác, mây trời trắng xóa, bị kiếm khí của Chúc Minh Lãng đè ép ào ạt xuống mặt đất, mắt thường cũng có thể thấy uy lực của một kiếm này khủng bố đến cỡ nào!!!

Một kiếm, phong vân đảo lộn, đây có lẽ là từ chính xác dùng để miêu tả tình cảnh lúc này a!

Trên bầu trời cao, một sơn cảnh vô cùng rung động lòng người đang dần hạ xuống, sơn cảnh này giống như một thanh thiên kiếm từ thiên đình hạ xuống vậy, kiếm ảnh đủ để bao phủ cả Cơ Quan thành, vô cùng to lớn và khủng bố, đủ để khiến cho hàng ngàn dân chúng Hoàng đô trên Mê thành, thậm chí cả những đám người trưởng lão và chấp chưởng giả đầy quyền lực ở trên cổng thành kia đều lâm vào một hồi khủng hoảng tột độ!!

May mắn, Phong Thiên Ảnh Kiếm này không hề nhắm vào bất kỳ ai trong Cơ Quan thành, mà chỉ nhắm vào Cửu Quân Mộ sơn, ngay vị trí của Triệu Thần và Quỷ Long của hắn mà chém xuống....

Triệu Thần cưỡi trên lưng Quỷ Long, hắn ý thức được uy lực của một kiếm tuyệt luân này khủng bố cỡ nào, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, trước tiên chạy ra khỏi phạm vi Cửu Quân Mộ sơn, chạy trốn đến những khu vực khác trong cơ quan thành.

Nhưng mỗi lần hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mênh mông trên cao, một tòa Phong Thiên Ảnh Kiếm vẫn treo lơ lửng trên đó, vẫn như cũ hướng hắn mà giáng xuống, bất kể tốc độ của Quỷ Long nhanh như thế nào, bất kể hắn có trốn đến nơi đâu!

Phong Thiên Kiếm Ảnh càng ngày càng gần, tưởng chừng như cả tòa Cơ Quan thành đều có thể nhìn thấy một tòa Phong Thiên Kiếm Ảnh khổng lồ này, mà lần cuối cùng Triệu Thần quay đầu lại nhìn bầu trời, chỉ thấy cả bầu trời đều bị thanh kiếm này che khuất, tựa như thần linh giáng lâm, bản thân chẳng khác như một con sâu cái kiến nhỏ bé đối diện với một khối thiên thạch khổng lồ, chỉ có thể dương mắt nhìn vật thể này từ trên thương khung giáng xuống đại địa, muốn tránh cũng không thể tránh được!!

"Ông ~~~~~~~~~~~~~~!"

Cả tòa Cơ Quan thành bỗng chốc rung lên bần bật, tầng tầng lớp lớp phong vân hoa lệ trên không trung cuồn cuộn chảy xuống, kiếm ảnh như núi lớn, rúng động vô cùng, trực tiếp cắm thẳng vào trong Cơ Quan thành, tạo nên từng hồi địa chấn, lại càng giống như một loại băng phong chôn vùi, triệt triệt để để phá vỡ hết toàn bộ địa hình của Cơ Quan thành, kéo tất cả gò núi, phòng ốc, sông, sơn lâm, đồng cỏ, toàn bộ đều bị nhấn chìm trong cái hố lớn do một kiếm kia đâm xuống!!

Mấy trăm ngàn người ngây ra như phỗng.

Các đệ tử trong Cơ Quan thành đều lạnh run.

Ngay cả những trưởng lão, chưởng môn của các đại thế lực nội tâm đều cuộn lên kịch liệt sóng lớn.

Một kiếm này, ngay cả phần lớn bọn họ cũng không thể xuất ra được!

Một đệ tử tuổi còn nhỏ như vậy, vậy mà lại có thể biến trận tranh giành giữa các thế lực này trở thành câu chuyện thần thoại của một mình hắn, một kiếm trấn áp tất cả thiên kiêu, duy ngã độc tôn!

Cường đại như vậy, thật khiến người ta nghĩ đến mà sợ hãi.

Triệu Thần cùng Quỷ Long của hắn tuyệt đối không còn đường sống.

Rất nhiều người của hoàng tộc cũng đang ở trên cổng thành, chính mắt bọn họ nhìn thấy Triệu Thần chết dưới một kiếm này của Chúc Minh Lãng.

Trên tầng lầu cao nhất, An vương một tay siết chặt thành vịn, tựa như muốn bóp nát luôn cái tay vịn này.

Trên mặt hắn biểu hiện sự phẫn nộ tột độ, những người khác vẫn còn chưa kịp bình tĩnh lại từ sau một kiếm kinh thiên động địa kia. Cuối cùng, hắn rốt cục cũng không nhịn được đứng lên nói: "Cả vạn người đều chứng kiến cảnh đệ tử hoàng tộc bị đồ sát, Chúc Minh Lãng này quả thực không coi người trong hoàng tộc ra gì rồi, kẻ này tuyệt đối không thể để tiếp tục lưu lại trong Hoàng đô!"

"Nực cười, chẳng lẽ đường đường là trưởng tử của Tộc trưởng Chúc môn như ta, há lại để một tên Triệu Thần kia tùy ý ám hại sao, chỉ cần có mắt, đều có thể nhìn ra Triệu Thần kia có ý muốn giết người trước!" Chúc Thiên Quan đập mạnh vào bàn, đứng lên tranh cãi cùng An Vương.

"Chúc Thiên Quan, ngày thường bản thân ngươi vẫn luôn không coi ai ra gì cũng thôi đi, nhưng ngay cả con trai cũng ngông cuồng như thế, chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo rõ ràng với Bệ Hạ. Chúc môn các ngươi cả gan có ý bất kính với Hoàng tộc, chung quy muốn gieo gió gặt bão, một người cũng đừng mong thoát tội!" An Vương giận giữ nói.

"Cạnh tranh, tranh giành đường đường chính chính, quy tắc thi đấu còn đó, đao kiếm không có mắt, những lời này đều do người của Hoàng thất các ngươi nói với ta, thật nực cười, chẳng lẽ lại chỉ cho quan châu phóng hỏa lại không cho dân chúng thắp đèn sao?" Chúc Thiên Quan cũng không chịu thua kém.

"Lạm sát người bừa bãi như vậy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ!" An Vương nói.

"An Vương nếu ngươi muốn gắn thêm tội danh cũng nên tìm một lý do hợp lý chút chứ, lạm sát người bừa bãi sao?? Ngu xuẩn vừa thôi, tiểu tử nhà ta nếu thật sự muốn đồ sát, ngươi cho rằng mấy tên các ngươi gọi là thiên kiêu của các đại thế lực mà mấy người bồi dưỡng ra còn có mấy người có thể toàn thây rời khỏi Cửu Mộ Quân sao?" Chúc Thiên Quan nói thẳng ra, trực tiếp vạch mặt với An Vương.

Nhưng đây chính là sự thật.

Tử Tông Lâm Hoắc Thượng, Miểu Sơn Kiếm Tông Ôn Mộng Như, Thần Phàm học viện Diệp Quảng, Thương Long Điện Phó Cân Quắc...

Bao gồm cả tên tăng nhân đạo đức giả của Chính khí Võ Tông, mỗi lần Chúc Minh Lãng xuất thủ công kích, hắn đều đều tránh những chỗ yếu hại của bọn họ, mà tên tăng nhân kia cùng lắm chỉ mất máu hơi nhiều, gân cốt đứt vài cái, chỉ là bị bất động mà thôi, Chúc Minh Lãng đã nhân từ đến mức không thể nhân từ hơn nữa rồi!

"Quả thực Triệu Thần có ý đồ muốn giết người trước, Chúc Minh Lãng chỉ là tự vệ chính đáng lại thôi." Đại trưởng lão của Thương Long Điện mở miệng nói.

"Chúc Minh Lãng vốn không quen biết Triệu Thần, hắn làm sao biết được hạng người đê tiện như vậy lại là đệ tử trong Hoàng tộc. Nếu đổi lại người của Diêu Sơn Kiếm Tông chúng ta đương lúc tranh giành mà giết người, cho dù kết quả là bị phản sát, Kiếm tông chúng ta cũng sẽ tuyệt đối như mấy kẻ vô sỉ không có mặt mũi đi khởi binh vấn tội người khác." Ngô Phong nghe thấy động tĩnh ở đây, chậm rãi đi tới.

"An Vương bớt giận, đại khái Chúc Minh Lãng cũng không biết thân phận của Triệu Thần, dù sao hắn rời khỏi Hoàng đô cũng nhiều năm rồi, trên người Triệu Thần cũng không có đồ vật gì chứng minh thân phận Hoàng tộc của hắn, mà cũng không mặc y phục hoàng tộc, Chúc Minh Lãng nổi lên sát ý, tự nhiên cũng chỉ là ân oán cá nhân, căn bản không liên quan gì đến việc coi thường Hoàng thất." Lúc này, Hoàng phi mới mở miệng khuyên.

An Vương nén giận.

Hắn đương nhiên biết Hoàng phi đang bênh vực Chúc môn.

An Vương cần một lý do.

Kế hoạch ban đầu là để Triệu Thần, Triệu Ngọ giết chết Chúc Minh Lãng, rồi khiến Chúc Thiên Quan phát cuồng bức bách, ép Chúc môn nổi lên nộ tâm với hoàng tộc.

Nhưng kết quả Triệu Thần lại bị giết, coi như chúc Minh Lãng đã mạo phạm hoàng tộc, An Vương có cố níu lấy cái lý do này không buông thì cùng lắm cũng chỉ có thể gây nên một ít sóng gió mà thôi.

Chỉ tiếc, lý do này quả thực không quá không xác đáng, ngay cả các đại thế lực kia cũng cảm thấy An Vương có chút quá khích.

"Đầu tiên là chém đứt tay chân thế tử, bây giờ lại giết chết đệ tử do hoàng tộc bồi dưỡng, Chúc Thiên Quan, ngươi nếu đã không có ý muốn dạy dỗ con trai ngươi phải có thái độ tôn kính đối với hoàng tộc, vậy trong hoàng tộc tự khắc sẽ có người đến giáo huấn đứa con vô pháp vô thiên của ngươi!" An Vương nói đến đây, phất tay áo rời đi.

Ánh mắt hoàng phi chăm chú nhìn An Vương.

Nàng hiển nhiên hiểu rõ An Vương có ý muốn đem chuyện này viết thành tấu chương dâng lên Hoàng Vương, bây giờ có khuyên can cũng không có tác dụng gì, bản thân việc này từ lúc đầu đã là một cuộc chiến tranh giành khốc liệt của Chúc môn với các thế lực khác và nội bộ các thế lực trong hoàng tộc.

Sớm muộn gì cũng phải xảy ra, dù không phải việc Chúc Minh Lãng giết chết một đệ tử hoàng tộc thì cũng là một vị trưởng lão Chúc môn nào đó bị ép hại.

"Cẩn thận ứng phó, chớ lỗ mãng." Hoàng phi khẽ nói với Chúc Thiên Quan một câu.

"Ừ, việc nên tới ắt cũng phải tới." Chúc Thiên Quan gật đầu.

Nghiền nát cả ngọn núi Cửu Quân Mộ đến mức chẳng còn lại gì, Chúc Minh Lãng vậy mà vẫn còn có thể duy trì được hô hấp đều đều.

Mặc dù đầu óc cũng có chút choáng váng, nhưng Chúc Minh Lãng vẫn như cũ nắm chặt thanh kiếm tromg tay.

Kiếm Linh Long nói với mình, nó vẫn có thể duy trì trạng thái thức tỉnh thêm một trận nhỏ nữa, sau khi hoa văn trên thân kiếm dần nhạt đi, chỉ có thể thức tỉnh một minh văn khác nữa mới có thể tiếp tục giao năng lực của Kiếm Linh Long đã thức tỉnh cho Chúc Minh Lãng.

Trận chiến đấu này đã kết thúc.

Bồ Hàn Dung ngơ ngác nhìn thanh kiếm kia rơi vào một mảnh trầm luân, trên mặt còn hiện vài phần cay đắng.

Hắn thả đi đám Dung Phong ong, tình hình đã thế này còn gì để tranh đấu nữa, ma thuật mình triệu hồi được căn bản cũng chẳng có giá trị gì.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch