Hai đầu long thú có thực lực Quân Cấp, cho dù không có Kiếm Tỉnh thì vẫn không sợ tuyệt đại đa số cường giả!
Vì sao Chúc Minh Lãng lại phải ngạo mạn điên cuồng cướp đoạt toàn bộ linh tư được các đại thế lực dùng làm phần thưởng ở Cơ Quan thành đến vậy?
Lý do hiển nhiên, phải biết rằng, rất nhiều Mục Long sư không chiếm thành trì, thu thuế má kếch xù thì phải bôn ba khắp nơi lao lực kiếm tiền, cuối cùng còn không phải vì muốn khiến cho long sủng của mình không bị thua ngay từ vạch xuất phát sao?
Có thể dùng thứ tốt nhất, tuyệt đối không dùng thứ kém hơn!
Nhất là khi biết được Tiểu Bạch Khởi có thể đột phá đến trung vị Quân Cấp!
"Sao trước đây không nói cho ta vậy, có phải lại quên rồi không?" Chúc Minh Lãng hỏi Cẩm Lý tiên sinh.
"Đâu có, chẳng qua là khi đó ta thấy ngươi mua không nổi, cũng không mặt dày đòi tiền phụ thân ngươi thôi..." Cẩm Lý tiên sinh trả lời.
Mặt Chúc Minh Lãng đen như đáy nồi.
Chẳng lẽ bộ dàng mình trông nghèo nàn lắm sao!
Nuôi rồng thì phải vung tiền mà nuôi.
Rồng được cung cấp linh tư phong phú và rồng bị eo hẹp khẩu phần long lương sở hữu tiềm lực rất khác nhau.
Mặc dù Tiểu Bạch Khởi không dựa vào linh tư có tác dụng cường hóa gì mà vẫn có thể hiện được thiên phú và thực lực cường đại, nhưng bản thân nó vốn đã có thiên phú vượt bậc, huyết thống cao quý, thực lực xuất chúng, nếu hạ vốn gốc bồi dưỡng thêm nữa, tuyệt đối có thể nâng cao thêm mấy cảnh giới!
Dĩ nhiên, không phải là trước kia Chúc Minh Lãng không chịu vung tiền cho Tiểu Bạch Khởi, mà vì những linh tư dành cho những long thú có cấp bậc như Tiểu Bạch Khởi tăng thực lực đều có giá từ mười vạn kim trở lên.
Lúc đó đến cả khẩu phần lương thực cũng đã là vấn đề nan giải, đương nhiên không thể cân nhắc đến việc mua linh vật có tác dụng cường hóa.
Dù sao tiền vốn còn thiếu thốn thì cứ leo lên từng bước một, rồi cũng có ngày thực lực lên như diều gặp gió.
Một khi tiền vốn sung túc, thì liền có thể sải bước rộng về phía trước, cho dù đôi khi sẽ có lãng phí, nhưng để có thể đạt được thực lực cường đại sớm hơn, vậy liền mặc kệ không cần phải để ý những thứ này!
Haiz, giá như Thi đấu thế Lực như này được tổ chức nhiều lần thì quá tốt rồi, Chúc Minh Lãng hắn cần gì phải lo lắng chuyện tiền nong nữa.
Hoàng Đô, chung quy vẫn là một nơi có rất nhiều cơ hội làm giàu!
. . .
Chúc Minh Lãng rất thích những ngày trời trong nắng ấm, hôm nay chính là một ngày như vậy.
Chúc Minh Lãng và Chúc Thiên Quan đứng trước hoàng cung, sau lưng là chiến trường cổ đồng.
"Triệu Vương muốn con tiến cung chủ yếu là vì chuyện con giết Triệu Thần, nhưng cứ yên tâm, chuyện này vi phụ đã xử lý thỏa đáng, con chỉ cần đứng yên trong triều, giữ im lặng, tham dự một lát, coi như xem kịch một chuyến, nghe xem xem hoàng triều phán quyết con như thế nào là được." Chúc Thiên Quan nói.
"Lần này bọn hắn định xử quyết con thế nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Còn thế nào nữa, hẳn là lại trục xuất thêm mấy năm thôi, về phần mấy năm thì phải xem tâm trạng của Hoàng Vương thế nào. Chủ yếu là do tên An Vương kia châm ngòi thổi gió, nếu không thì đâu có phán quyết gì ở đây." Chúc Thiên Quan hừ lạnh một tiếng, nói.
"An Vương mới là địch nhân của Chúc môn chúng ta nhỉ, không ngờ vậy mà lại là một đại nhân vật." Chúc Minh Lãng nói.
Cực Đình hoàng triều có tam vương, đều là những kẻ thống trị các thế lực đứng đầu hoàng triều, trong đó An Vương chính là huynh đệ khác họ với Vương Thượng. Người này có mối quan hệ dây mơ rễ má không nhỏ với các đại thế lực, cũng như Hoàng phi, đều là các đầu sỏ của Cực Đình hoàng triều, đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì các mối quan hệ với đại thế lực.
"Trong quá khứ, khi Chúc môn chúng ta chưa hưng thịnh như bây giờ, An Vương đã năm lần bảy lượt muốn ép tộc môn chúng ta vào vương đình của hắn, khiến Chúc môn chúng ta trở thành thế lực phụ thuộc vương đình của An Vương." Chúc Thiên Quan nói.
"Dã tâm không nhỏ nhỉ, nhưng mà hắn đã đánh giá thấp Chúc môn, cũng đánh giá thấp hùng tâm tráng chí của phụ thân rồi, làm gì có chuyện chúng ta đi làm lao công cho chúng chứ?" Chúc Minh Lãng nói.
Chúc môn lại còn là thế lực đứng chót trong lục đại tộc môn, quả thật vô cùng khó khăn.
Chủ yếu là vì Chúc môn nắm giữ chú nghệ xuất sắc nhất khắp Cực Đình hoàng triều. Dù là Thần Phàm giả, Mục Long sư hay là chiến tranh Tu La tràng đều cần vũ khí và khôi giáp.
Bắt được Chúc môn, đồng nghĩa với việc đã nắm trong tay mạch máu trọng yếu trải dài toàn bộ Cực Đình đại lục...
Dẫu sao hoàng triều cũng không thể thâu tóm trong tay toàn bộ các vương quốc và thế lực trên khắp Cực Đình đại lục, bọn hắn chỉ là đầu rồng, tuy là lão đại nhưng cũng có khả năng sẽ triều đại suy tàn vì năm tháng thay đổi, thế lực hưng suy khó lường.
Các đại Tông Lâm, đại tộc môn hôm nay đều đã từng bước nâng đỡ hoàng triều, Chúc Minh Lãng nhớ rõ trước đây tổ phụ đã từng nói với mình rằng, vào một ngàn năm trước, hoàng tộc của Cực Đình đại lục thậm chí từng mang họ Chúc!
Vậy nên dù là hoàng tộc cũng phải không ngừng lung lạc lòng người, không ngừng diệt trừ thế lực, không ngừng khuếch trương lãnh địa để bảo trụ quyền lực của mình.
Tương tự, các đại thế lực cũng đang hành động, nên khi thấy người của Kỳ Tông ở ngoại đình Chúc môn vào mấy ngày trước đó, Chúc Minh Lãng không hề bất ngờ.
Những thế lực nhỏ, nếu không an phận thủ thường thì rất dễ bị thế lực lớn thâu tóm. Cũng có thể lựa chọn rời khỏi Hoàng Đô, đi đến những vương quốc khác để tìm con đường quật khởi, nhưng như vậy cũng chẳng khác gì bị trục xuất khỏi cuộc chơi, tài nguyên và cơ hội lấy được ở những nơi xa xôi không thể nào sánh bằng ở Hoàng Đô.
"Sau khi rời khỏi Hoàng Đô, con không cần phải lo lắng cho Chúc môn đâu, cứ tùy ý sống theo ý con đi, dù sao con cũng không thích mấy chuyện đấu đá lục đục này. Khi con còn nhỏ, cô cô con đã truyền thụ cho con rằng tu hành mới là vương đạo, mà quả thật Chúc môn chúng ta cũng thiếu một tay hảo thủ." Chúc Thiên Quan nói với Chúc Minh Lãng.
Thấy biểu hiện của Chúc Minh Lãng vào hôm ấy, thật ra trong lòng Chúc Thiên Quan vui mừng hơn bất cứ ai.
Xưa nay ông ta chưa bao giờ ép buộc Chúc Minh Lãng nhất định phải thừa kế gia nghiệp, nhất định phải học chú nghệ.
Nhưng Chúc Thiên Quan hi vọng Chúc Minh Lãng sẽ có được tiền vốn đặt chân cho mình, sẽ không vào những lúc cần lực lượng nhưng lại chỉ có thể than vãn, cũng sẽ không vì bị khuất nhục mà chỉ biết nén giận, càng không đến mức bị hãm hại chà đạp, thậm chí bị giết bỏ mà chẳng hề có sức đánh trả!
Chúc Minh Lãng giết Triệu Thần, Chúc Thiên Quan không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn thấy đây mới là cốt khí một đệ tử Chúc môn nên có.
Chúc môn vốn bất khuất không chịu nghe theo an bài An Vương, cho nên ông ta không ngừng khiêu khích giới hạn của Chúc môn, gây ra cái chết của Chúc Đồng cũng chỉ là một trong những hành vi vô sỉ của bọn chúng.
Đối mặt với chuyện như vậy, lại không thể không chịu đựng!
May mà Chúc Minh Lãng đã trở lại.
May mà tính tình nó không chịu khuất phục.
May mà nó vẫn có thực lực đủ nghiền ép người khác!
Triệu Thần là cái thá gì? Thân phận của hắn còn không tôn quý bằng Triệu Doãn Các.
Lúc Chúc Minh Lãng phế Triệu Doãn Các cũng chỉ bị trục xuất mấy năm. Mà nay Triệu Thần chết đi, nếu không phải do An Vương cứ cắn mãi không chịu nhả thì Chúc Minh Lãng cũng chẳng cần phải tham dự buổi "phán xét" hôm nay rồi.
Trưởng tử duy nhất của Chúc môn ông, giết con cháu hoàng tộc các ngươi thì có làm sao?
Huống chi còn do đối phương hạ sát thủ trước.
"Thật ra, nếu con cảm thấy mình bị oan ức thì cứ tiếp tục ở lại Hoàng Đô cũng được..." Sau cùng, Chúc Thiên Quan vẫn cảm thấy hơi bất mãn.
Nhất là vụ phán quyết này, bọn dựa vào đâu mà muốn phạt Chúc Minh Lãng?
Chúc Thiên Quan hắn cũng không sợ tên An Vương này đâu, nếu muốn triệt để vạch mặt thì mèo chết về tay cũng chưa biết!
"Phụ thân, không cần rắc rối đâu, vốn dĩ hài nhi cũng không thích ở Hoàng Đô. Chu du tứ xứ cũng tốt, được đi thăm thú những địa phương khác nhau, còn được ngắm phong cảnh mỗi nơi mỗi vẻ nữa." Chúc Minh Lãng lắc đầu.
"Thôi được rồi, nhưng mà lần sau về lại mang thêm một đứa con dâu nữa đấy." Chúc Thiên Quan gật đầu, ông ta biết việc bị trục xuất ra khỏi Hoàng Đô không phải là một hình phạt đối với Chúc Minh Lãng.
Hoàng Vương không có trên hoàng tọa, chỉ có một vị quốc sư đang nói về những đại sự của hoàng quốc, ông ta nói từng việc một để xử lý, không biết phải chờ đến khi nào mới tới lúc phán quyết Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng không hứng thú với mấy chuyện này lắm, ngáp một cái.
Đột nhiên, quốc phục của một tiểu quốc vội vàng chạy vào, hắn thấy trên ngôi vị hoàng đế không có Hoàng Vương, tức khắc mất hết hồn vía.
"Hắn là quốc phụ của Duệ quốc, chắc là chiến sự của Ly Xuyên đại địa có biến rồi." Chúc Thiên Quan nói với Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Quân đôi đã tấn công Tổ Long thành bang chính là của Thụy quốc.
Quyền tọa trấn đã lấy được, nhưng quyền thống trị lại phải xem kết quả của cuộc chiến này...