Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 207: Nương tử uy vũ!

Chương 207: Nương tử uy vũ!




Dịch giả: Vương Linh

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Cũng vào lúc này, một nam tử mặc một thân long bào rộng thùng thình vừa ngáp vừa bước tới, hướng đến vị trí hoàng đế ở phía trên ngồi xuống.

Vị quốc phụ của Duệ Quốc nhìn thấy Hoàng Vương đi đến, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, vội vội vàng vàng quỳ lạy trên đất.

Hoàng Vương giơ tay lên, ý bảo quốc sư trước đem mấy tấu chương hắn không có hứng thú này xuống.

Quốc sư đem tấu chương thu hồi, ngồi trở lại vị trí của mình, ánh mắt chăm chú nhìn trên người vị quốc phụ của Duệ Quốc kia.

Quốc phụ của Duệ quốc nếu đến đây, lại còn có loại thần sắc này nữa, hẳn là chiến sự bên Ly Xuyên đã có kết quả.

Dù sao cũng là một vùng lãnh địa mới, ở một mức độ nhất định cũng có thể khiến mọi người trên Cực Đình đại lục hiểu thêm về thế giới này, vì vậy những việc xảy ra liên quan đến vùng đất này đều khiến mọi người đều rất quan tâm.

"Nói nghe xem nào, bổn vương không phải cho ngươi thời gian một tháng sao, thời hạn cũng sắp đến rồi." Hoàng Vương mở miệng nói.

"Khẩn cầu Hoàng Vương hạ lệnh xuống, nhanh chóng chiêu hàng chấp chưởng giả của Ly Xuyên đại địa, Lê Vân Tư." Quốc phụ Duệ quốc bộ dáng như kinh hoàng bạt vía nói với Hoàng Vương.

"Hả?" Hoàng vương nâng lên đôi lông mi, có chút ngoài ý muốn đối với hành vi của vị quốc phụ đến từ Duệ quốc này.

Duệ quốc hẳn là dùng trăm phương ngàn kế cũng muốn đoạt lấy quyền thống trị đối với Ly Xuyên đại địa này, hơn nữa ngoại trừ Tổ Long Thành bang cùng bốn thành bang nữa hợp lực với nhau, những vùng lãnh thổ khác đều đã trở thành thuộc địa của Duệ quốc rồi.

Ở Ly Xuyên đại địa, vùng màu mỡ nhất đương nhiên là Ly Xuyên bình nguyên, hơn nữa Tổ Long Thành bang cũng rất phồn vinh, rõ ràng thời gian vẫn còn có vài ngày, tại sao Duệ quốc trong lúc này lại bất chợt từ bỏ?

"Nói cho ta nghe cụ thể tình hình thực tế, tốt nhất không nên có nửa câu dối trá với bổn Hoàng." Hoàng vương lên tiếng nói.

Nét mặt quốc phụ Duệ quốc càng trở nên khó coi.

"Uống nước đi, từ từ nói." Hoàng vương bỗng chốc lại lộ ra nồng đậm hứng thú.

"Hoàng vương lệnh cho chúng thần trong vòng một tháng lấy được quyền thống trị của Ly Xuyên đại địa, Duệ quốc đối với việc này tuyệt đối không dám lơ là, tiêu hao số lượng lớn tiền bạc để chiêu binh mãi mã, cũng không ngừng triệu tập tướng sĩ của các thành bang, dự định chỉ trong một lần toàn lực tấn công qua eo sông dài là liền có thể vào được Ly Xuyên bình nguyên.

"Lấy binh lực của chúng ta, cho dù thế nào cũng có thể đoạt được mảnh đất ấy, ai mà ngờ được Lê Vân Tư kai vô cùng gian xảo, cô ta hạ lệnh binh lính phá hủy vùng eo sông, cản trở thời gian tiến quân của bên ta, lại tự mình dẫn đầu một đội quân vệ, đánh thẳng vào Duệ quốc, bây giờ đã chiếm.... chiếm lĩnh luôn cả quốc đô rồi."

Ngay khi nói xong câu cuối cùng, quốc phụ Duệ quốc dường như đang chịu phải một loại tra tấn vô cùng nhục nhã, mỗi một chữ nói ra đều gian nan vô cùng.

Mà Quốc phụ các vương quốc khác có mặt trên triều đình lúc này sau khi nghe xong, đều một bộ dáng sợ hãi, đôi mắt trợn trừng, lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ!

Duệ quốc?

Bị người ta công chiếm!!

Duệ quốc là vương quốc tại Cực Đình đại lục này ở gần Ly Xuyên đại địa nhất, đương nhiên đồng thời cũng chịu sự quản lý của Hoàng triều.

Cho nên việc đi chiếm đóng vùng đại địa này, hiển nhiên sẽ thuộc quyền phụ trách của Duệ quốc.

Trật tự giả đã từng tuần tra qua Ly Xuyên đại địa, cũng làm một bản thống kê đầy đủ về các thế lực, quân lực của vùng đất này, với quân lực của Duệ quốc, muốn chiếm được Ly Xuyên đại địa hẳn là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Ai lại nghĩ đến cuối cùng sẽ có kết cục như vậy!

Không chiếm được lãnh thổ nhà người ta coi như thôi đi, đã vậy còn đánh mất luôn lãnh thổ nhà mình!

Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nên đưa ra phán đoán như nào mới tốt, rốt cuộc nên kết luận là do người thống trị của Duệ quốc bất quá chỉ là một tên phế vật thùng rỗng kêu to, hay là nói thống trị giả của Ly Xuyên đại địa so với tưởng tượng của bọn hắn còn cường đại hơn nhiều.

"Cho nên hiện tại ngươi liền muốn hướng Hoàng triều cầu cứu?" Hoàng Vương nở một nụ cười khiến người ta nhìn không thấu.

"Hoàng vương, quân đội của chúng thần vẫn còn đang đóng ở Ly Xuyên, bây giờ nếu muốn rút về cũng cần rất nhiều thời gian, cho nên khẩn cầu ngài hạ chiêu an lệnh, tránh cho vị nữ quân của Ly Xuyên đại địa tàn sát con dân Duệ quốc." Quốc phụ Duệ quốc ai thán nói.

Một bên, Chúc Thiên Quan nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng cũng trừng mắt nhìn lại, hắn đối với chuyện này hoàn toàn không biết chút gì.

Nương tử uy vũ!

Nương tử uy vũ! (Dg: dịch tới đây thì nhớ đến bài "bà xã anh number one, number one, number one =))Zzz )

Vốn đã nói rõ là sẽ nhất quyết tử thủ, đợi mình lấy được quyền tọa trấn sau đó mới bàn bạc lại kỹ hơn.

Nàng làm sao lại chiếm luôn quốc đô của người ta rồi??

Như vậy xem ra Hoàng triều bên này không muốn chiêu an cũng không được rồi, dù sao muốn điều động quân đội từ bên kia trở về cũng cần chút thời gian, hơn nữa một khi quốc đô của Duệ quốc xảy ra chiến loạn, thế cục của chỗ đó sẽ hoàn toàn đại loạn.

"Hừ, một Chấp chưởng giả nhỏ bé, Hổ Long tông ta có thể nhẹ nhàng đánh hạ bọn chúng." Ngay lúc này, một vị tông chủ bỗng cất tiếng nói.

"Vị tông chủ này, quyền tọa trấn Ly Xuyên đại địa bây giờ đã thuộc về Chúc môn ta, ngươi đây là muốn trở mặt với Chúc môn chúng ta ư, vậy các ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý gánh chịu lửa giận của Chúc môn, yên tâm lão phu sẽ sớm để cho Diêu Sơn kiếm tông đến thăm hỏi một chút cả nhà già trẻ lớn bé trong Tông lâm của ngươi xem sao?" Chúc Thiên Quan cười lạnh một tiếng nói với Lâm tông chủ của Hổ Long Tông.

Vị Lâm tông chủ của Hổ Long Tông lập tức im bặt.

Sắc mặt lại tương đối âm trầm.

"Bây giờ Ly Xuyên đại địa cũng không phải vùng đất vô chủ nữa, các đại thế lực lớn khác cũng không tiện nhúng tay vào chiến sự bên đó." Hoàng phi nói.

"Quốc sư, soạn một phần chiêu an chiếu thư, để người của Chúc môn đến hiệp thương với chấp chưởng giả của Ly Xuyên đại địa đi, chiêu nhập người ta vào Hoàng đô, phong làm Ly Xuyên quốc quân." Hoàng Vương nói.

"Đa tạ Hoàng Vương, đa tạ Hoàng Vương, con dân Duệ quốc xin tạ ơn ân đức của bệ hạ." Quốc phụ Duệ quốc khấu tạ nói.

"Xem ra Cực Đình đại lục lại sắp có thêm một quốc gia nữa rồi, các vị quốc chủ, đến lúc đó đều đến gặp Chấp chưởng giả của Ly Xuyên đại địa này một lần đi a !" Hoàng vương nói.

"Đúng là một vị tân chấp chưởng giả hiếm có."

"Lấy công làm thủ, thực sự quá bất ngờ, lần này sợ rằng Duệ quốc sẽ trở thành một câu chuyện cười trong lịch sử."

"Như vậy cũng tốt, nếu ở Ly Xuyên đại địa quanh năm đều có chiến loạn, chỉ sợ sẽ phá hoại một vài bảo vật."

Trong lúc mọi người đang thảo luận, Chúc Thiên Quan từ chỗ ngồi chậm rãi đứng dậy.

"Vậy để Chúc Tuyết Ngân hộ tống người đến Hoàng đô đi, dẫu sao Ly Xuyên đại địa đối với Cực Đình Hoàng triều cũng không hiểu rõ, có người Chúc môn đến chiêu an sẽ tốt hơn nhiều." Hoàng phi nói.

"Tốt... Ah, nhớ ra rồi, An Vương có cáo trạng với ta, Chúc Minh Lãng lại coi thường Hoàng tộc, còn giết chết Triệu Thần, có việc này không?" Hoàng Vương đột nhiên hướng ánh mắt nhìn Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng có chút xấu hổ.

Sao mà phải nói từ "lại" làm gì chứ?

"Hoàng Vương...." Chúc Thiên Quan đứng lên, đang muốn giải thích.

Hoàng Vương lắc đầu tỏ ý bảo Chúc Thiên Quan ngồi xuống, hắn dùng ngón tay chỉ vào Chúc Minh Lãng nói:"Chính ngươi tự nói đi."

Chúc Minh Lãng đứng lên.

Hoàng vương quan sát Chúc Minh Lãng một phen, sau đó chất vấn hắn:"Hả, ngươi chẳng phải chính là tiểu tử đã chém đứt tay chân Triệu Doãn Các sao, không phải đã bị trục xuất khỏi Hoàng đô rồi à?"

"Hoàng vương, thời hạn ba năm đã trôi qua rồi." Chúc Minh Lãng hồi đáp.

"À, trở về lúc nào vậy?" Hoàng Vương hỏi.

"Tháng trước."

"Haiz, mới về có một tháng lại giết chết một đệ tử của hoàng tộc, ta cũng không có thâm thù đại hận gì với Chúc Minh Lãng ngươi, tiểu tử ngươi đây là có bất mãn gì với Hoàng tộc chúng ta chăng?" Hoàng vương nói.

"Đại khái là tiểu thế tử vẫn đối với ta có chút tâm tư phẫn nộ như trước, vì vậy mới thành lập một cái tổ đội tạp nham, cái gì gọi là Hoàng thiếu bang gì đó, muốn trong cuộc tỷ thí thế lực dồn ta vào chỗ chết, taị hạ cũng không thể làm gì khác hơn là phản khích." Chúc Minh Lãng nói.

"Ân oán giữa ngươi và Triệu Doãn Các, là do bổn hoàng tự mình hòa giải, ta nói rồi, nếu ai còn nhắc lại chuyện này có nghĩa là đối với ta có điểm bất mãn. Ở Cửu Quân Mộ Sơn, chư vị trưởng lão của các đại thế lực cũng đang ở đây, vậy các ngươi nói cho ta nghe một chút, rốt là ai động sát tâm trước, Triệu Thần do Triệu Doãn Các phái tới hay là Chúc Minh Lãng." Hoàng Vương hỏi.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch