Chúc Minh Lãng nhanh chóng leo xuống từ trên thân cây Vân Đài Mẫu Thụ.
Dù sao cũng có một quả đang treo lủng lẳng trên một nhánh cây khác, thân cây chia làm ba nhánh, Chúc Minh Lãng nhìn xuống Lam Không trì, ở một nơi rất sâu ở dưới ao cách đám mây rất xa, lại còn có một con rồng tráng lệ đang uốn lượn.
Rõ ràng nhìn thấy con rồng đó đang ở rất xa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một cỗ khí thế hào hùng của nó.
Tựa như một đầu hung thú từ thời hoang cổ đang ngủ say ở dưới vực sâu vạn trượng, nó có một đôi cánh màu xanh bạc lộng lẫy như là đám mây che trời.
Chúc Minh Lãng bị một màn này dọa sợ.
Rốt cuộc Lam Không trì này sâu bao nhiêu, Chúc Minh Lãng cũng không có cách nào đoán được, nhưng hắn cảm giác được chỉ cần mình bất cẩn thận từ nơi này ngã xuống, sợ là hắn sẽ trực tiếp ngã lên trên người của Thiên Không Long có màu xanh bạc ở vực sâu dưới kia, cũng chẳng biết tại sao mới nhìn như vậy một chút thôi mà đã bị dọa sợ như vậy, hắn tưởng tượng bản thân như con kiến hôi đang bò trên thân một quái vật khổng lồ, quái vật kia chỉ cần thổi nhẹ một cái liền có thể làm hắn bay xa tít vạn dặm chân trời!
Chúc Minh Lãng hít sâu một hơi.
Cố gắng không nhìn đến Thiên Không Long ở dưới vực sâu Lam Không trì này.
Nếu hắn đoán không lầm, kia hẳn là sinh vật sử thi cấp Long Vương.
Đa số các giống loài khác ở trong mắt nó chẳng khác gì là con sâu cái kiến, nó căn bản không thèm để ý đến động tĩnh ở trên Vân Đài Mẫu Thụ này.
Chúc Minh Lãng nắm lấy một cây dây leo, rồi trượt xuống tán cây.
Những thánh quả trên Vân Đài Mẫu Thụ kia đều có tuổi thọ khác nhau.
Có thể nhìn thấy đa số những quả màu xanh đều mọc ở nơi tương đối thấp, mà chúng đều sinh trưởng cùng một nhánh với rất nhiều Vân Đài Quả khác.
Nhưng bình thường những thánh quả có tuổi thọ cao sẽ có rất nhiều nhánh cây vây quanh, xung quanh nó còn mọc đầy hoa lá, bởi vì quanh năm suốt tháng luôn hấp thu linh khí ở trong Vân Chi Long Quốc, nên khiến cho thân quả có linh lực hùng hậu, luồng linh lực này gần như thẩm thấu qua thân quả, tản ra một loại ánh sáng đặc thù.
Vẫn may là lúc tiến vào Vân Chi Long Quốc này, Chúc Minh Lãng có chuẩn bị một ít linh vật không tệ, nếu không thì hắn cũng không có cách nào có thể dẫn dụ con Hùng Thánh Chúc Long này rời đi.
Thương Long Long Đảm, đây là do lúc trước hắn dùng thủ đoạn đốt khói mà cướp đoạt được từ trong một hộp gấm màu tím có bảo vật phi phàm, Chúc Minh Lãng vốn định đưa nó cho Tiểu Bạch Khởi dùng, dù sao cũng phải ở lại Vân Chi Long Quốc này một tuần, trong đoạn thời gian này, có thể để Tiểu Bạch Khởi tiêu hóa chút linh vật này trong lúc đói.
Nhưng linh quả trên Vân Đài Mẫu Thụ, dù xét về mọi phương diện thì mọi thuộc tính của nó rõ ràng càng phù hợp với Bạch Khởi hơn so với Thương Long Long Đảm.
Cũng không hẳn là Thương Long Long Đảm không có giá trị bằng thánh quả Vân Đài Mẫu Thụ này.
Đối với Thánh Chúc Long thường xuyên dựa vào thánh quả Vân Đài Mẫu Thụ để bổ dưỡng mà nói, thì ba trái thánh quả Vân Đài Mẫu Thụ này còn không bằng một viên Thương Long Long Đảm.
Nhưng đối với Tiểu Bạch Khởi mà nói, thì dược hiệu của viên Thương Long Long Đảm này không thể nào bằng thánh quả của Vân Đài Mẫu Thụ có thuộc tính hoàn tương thích với nó.
"Bốn trái bên này có thể hái được, hái xong cũng có thể tranh thủ chạy trốn."
Chúc Minh Lãng cũng là một người có lòng tham.
Lúc hắn đang leo lên, thuận tay hái xuống một ít Vân Đài Quả bình thường, hái gần đầy cả một sọt lớn.
Mà thánh quả quan trọng nhất, Chúc Minh Lãng cũng tuyệt đối không buông tha, trên thân Vân Đài Mẫu Thụ có ba nhánh, Chúc Minh Lãng dự định vơ vét hết các thánh quả có màu sắc rực rỡ của hai nhánh trong đó, tổng cộng có bốn quả!
Cũng không được xem là quét sạch.
Còn giữ lại ba quả cho một nhà ba người của Thánh Chúc Long.
Chủ yếu là vì thời gian không cho phép, mà thân cây cuối cùng còn ở một nơi rất sâu, gió trên cao lạnh đến thấu xương, rất khó để trèo qua đó.
Cất kỹ bốn trái thánh quả, Chúc Minh Lãng lập tức xoay người rời đi.
"Ô! ! ! !"
Đúng lúc này, Tiểu Thánh Chúc Long vẫn luôn ngủ say đột nhiên gầm thét lên một tiếng, một đôi mắt màu đỏ nhìn chòng chọc vào Chúc Minh Lãng, lao ra ngăn lại đường chạy trốn của Chúc Minh Lãng.
Tiểu Thánh Chúc Long mang theo địch ý rất lớn, răng nanh và móng vuốt đều lộ ra ngoài, muốn xé nát Chúc Minh Lãng người đã trộm thánh quả này.
"Thanh Trác, xử lý nó đi."
Chúc Minh Lãng lập tức triệu hoán ra Thần Mộc Thanh Thánh Long, còn mình thì quay đầu chạy đi, hắn không muốn để cho Thánh Chúc Long trông thấy mình.
Thần Mộc Thanh Thánh Long linh hoạt bay lượn ở giữa các nhánh cây Vân Đài Mẫu Thụ, đôi mắt dọc màu xanh nhìn chăm chú vào Tiểu Thánh Chúc Long.
Nói là Tiểu Thánh Chúc Long.
Nhưng thật ra nó đã tiến vào giai đoạn trưởng thành rồi, chỉ là thực lực của nó còn chưa đạt tới Quân cấp.
Cả hai đều là Thánh Long, đồng thời đều là trong thời kỳ trưởng thành, nên Thần Mộc Thanh Thánh Long sẽ không e ngại nó.
Hiển nhiên Tiểu Thánh Chúc Long rất phẫn nộ, nhà mình không chỉ có xuất hiện kẻ trộm quả, mà còn có thêm một đầu Thánh Long khác đến khiêu khích.
Nó bay dọc theo nhánh cây to lớn với tốc độ rất nhanh, rồi đột nhiên nó nhào ra ngoài ngay tại nhánh cây cuối cùng, trong lúc bất chợt liền nhìn thấy răng nanh của nó biến lớn, dường như chỉ một ngụm là nó có thể nuốt gọn Thần Mộc Thanh Thánh Long kia vào trong dạ dày của mình.
Thần Mộc Thanh Thánh Long thu lại đôi cánh màu xanh, bỗng nhiên thân rồng hạ thấp xuống.
Sau khi tránh khỏi Tiểu Thánh Chúc Long đang nhào tới, ngay tức khắc Thần Mộc Thanh Thánh Long lại bay vụt lên cao, trông như ngọn núi nhỏ màu xanh đánh trả về phía Tiểu Thánh Chúc Long.
Sau khi nó tấn công, thanh văn trên người Thần Mộc Thanh Thánh Long lập tức sáng lên, liền nhìn thấy những cây dây leo của Vân Đài Mẫu Thụ, từng cây dây leo đó tựa như có sinh mạng, chúng bay về phía Tiểu Thánh Chúc Long.
Tiểu Thánh Chúc Long cũng rất linh hoạt, nó không ngừng thay đổi phương hướng, khi thì bay lượn trên không trung, khi thì bay vòng quanh thân cây, khi thì nhảy lên một cái...
Dây leo không đuổi kịp nó, Thần Mộc Thanh Thánh Long đành phải từ bỏ dùng dây leo này, đổi sang đánh cận chiến.
Bộ lông trên người nó rất cứng cỏi, lại thêm đôi cánh màu xanh có thể thu lại, còn có sừng rồng của Thần Lộc, cộng với việc trong cơ thể nó đang chảy dòng máu của Sâm Lâm Cự Long, nếu Tiểu Thánh Chúc Long muốn đánh cận chiến, thì Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng không ngại phụng bồi.
...
Ở trên mây.
Băng Thần Bạch Long dựa vào những tầng mây dày đặc này mà nhiều lần tránh khỏi sự tập kích của Thánh Chúc Long.
Nhưng nhãn lực của Thánh Chúc Long này cũng không thể coi thường, mỗi lần nó biến mất trong tầm mắt, thì Thánh Chúc Long đều có thể nhanh chóng tìm thấy nơi ẩn náu của Băng Thần Bạch Long trong đám mây.
Tựa như nó có thể biết được phương hướng bay của Băng Thần Bạch Long.
Chỉ là nó không biết được Băng Thần Bạch Long đang ẩn núp ở trong tầng mây nào, nên nó chỉ có thể tìm kiếm từng tầng một.
Tiểu Bạch Khởi gần như nín thở ngưng thần, lúc này nó ẩn trốn trong một đám mây có hình dạng cây nấm, nó có thể nghe được âm thanh của Thánh Chúc Long đang ở gần đây.
"Vù vù vù~~~~~~~~~~~ "
Một luồng yêu phong cổ quái, thổi mạnh vào đám mây có hình dạng cây nấm này, khối mây đang che lấp hành tung lập tức bị thổi tan.
Cùng lúc đó, một cái đầu khổng lồ chui ra từ đám mây đang bay ở bên cạnh, Chúc Long thả khí về phía Tiểu Bạch Khởi!
Long tức kia giống như U Minh Chi Hỏa, hiện ra ngọn lửa màu xanh lá đầy quỷ dị, Tiểu Bạch Khởi phản ứng rất nhanh, trước hết nó giương cánh bay ra, trên lông vũ vẫn còn dính mấy giọt Chúc Long U Hỏa.
Áo giáp trên cơ thể của Băng Thần Bạch Long được đúc bởi một lớp băng sương cường đại, hỏa diễm bình thường không thể đả thương được nó.
Nhưng Chúc Long U Hỏa này lại có thể làm tan chảy lớp băng trên bộ giáp lông vũ màu trắng, trực tiếp thiêu hủy một nhúm lông trắng trên cánh của Tiểu Bạch Khởi, một cơn đau đớn kỳ lạ lan ra khắp thân thể của Băng Thần Bạch Long.
Loại đau đớn này, giống như là băng chùy thấu xương, lại tựa như thiêu đốt cả xương cốt, Tiểu Bạch Khởi không ngờ được nó chỉ bất cẩn dính vào long tức của đối phương, mà đã bị thành như vậy, nếu như vừa rồi nó không né tránh kịp, thì không biết sẽ bị Chúc Long U Hỏa này tra tấn đến mức nào.
"Bạch Khởi, qua bên này đi." Giọng nói của Nam Linh Sa truyền đến từ trong đám mây đen nồng đậm không tiêu tan kia.
Bạch Khởi theo bản năng bay về phía giọng nói đó, mà Thánh Chúc Long cường đại kia cũng vội vàng đuổi theo.
Bạch Khởi vỗ cánh, lúc xuyên qua đám mây đen nồng đậm đó, nó nhìn thấy bóng dáng của một con rồng, cũng không biết là rồng gì. . .