Cho dù đã lọt vào trong mây đen cũng vẫn thấy mông lung.
Tiểu Bạch Khởi thấy được một bóng dáng một con rồng, Nam Linh Sa đang ngồi trên lưng con rồng ấy.
Mà con rồng kia dụ dỗ con Hùng Thánh Chúc Long đuổi theo mình, khí tức con rồng này không kém nó chút nào, không đợi Tiểu Bạch Khởi nhìn thấy rõ con rồng kia thuộc giống gì, đã thấy Nam Linh Sa khống chế con rồng thần bí kia đánh lui Hùng Thánh Chúc Long vào bên trong tầng mây dày.
Tiểu Bạch Khởi vốn định đi xem một chút.
Nhưng trên cánh của nó còn sót lại Chúc Long U Hỏa chưa dập tắt được, vẫn đang từng chút từng chút tìm cách lan rộng trên thân nó.
Băng Thần Bạch Long giơ cánh lên, cuốn lấy vô số băng sương chi khí, thử cố gắng dập tắt Chúc Long u hỏa này.
Nhưng băng sương dù mạnh cũng không dấy lên chút tác dụng gì.
U hỏa vẫn từng chút từng chút mở rộng, đau đớn cũng theo đó tăng dần lên.
"Mở rộng đôi cánh ra, ta sẽ chữa thương cho ngươi." Lúc này, một giọng trẻ con non nớt truyền đến.
Phía trên đám mây đen, một con Tiên Thố Long bộ dáng xinh đẹp nhảy vọt đến, bàn chân nó mềm mại đặt xuống trên lưng Tiểu Bạch Khởi, nhưng nó lại nhẹ đến mức giống như không có trọng lượng gì.
"Du ~~~~~" Tiểu Bạch Khởi kêu lên một tiếng, biểu thị u hỏa này cực kỳ cổ quái, khó mà dập tắt.
"Đừng nhúc nhích, sẽ đau đấy." Tiên Thố Long thi triển ra Huyền Thuật, nó thổi ra một ngụm băng vụ có khả năng chữa trị.
Băng vụ nhu hòa mơn trớn trên vết thương của Tiểu Bạch Khởi, thống khổ do hai cảm giác lạnh lẽo thấu xương cùng thiêu đốt tận xương quỷ dị đan xen trước đó lập tức giảm đi rất nhiều, mà Chúc Long u hỏa cũng ngừng lan tràn.
"Vẫn rất ngoan cường, dập tắt, dập tắt, mau dập tắt." Bộ dáng Tiên Thố Long giống như đang đọc một câu khẩu quyết, nó lại phun ra chút băng lộ, những băng lộ này cùng Chúc Long U Hỏa không ngừng tương dung, va chạm vào nhau, luyện hóa lẫn nhau. . .
Không bao lâu sau, Chúc Long U Hỏa cũng chậm rãi bị dập tắt, mà cảm giác đau đớn cũng vào lúc này bị tiêu trừ triệt để.
Lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, Tiểu Bạch Khởi nhẹ nhàng giương cánh, phát hiện những vết thương do bị bỏng đều đã khôi phục lại như ban đầu, thậm chí lông vũ đã bị tan chảy cũng đang chậm rãi mọc ra.
Tiểu Bạch Khởi cũng là một đầu Long Bảo Bảo thích chưng diện.
Trên cánh trọc mất một mảng lông vũ, chuyện này sẽ làm nó cực kỳ không vui suốt một thời gian dài.
"Du ~~~~~" Tiểu Bạch Khởi kêu lên một tiếng, biểu đạt cảm tạ đối với Tiên Thố Long này.
"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì." Thanh âm Tiên Thố Long thanh thúy êm tai, mang theo vài phần đáng yêu.
Tiểu Bạch Khởi cũng rất buồn bực.
Nó có thể nói tiếng người.
Sao lại không hiểu Long ngữ? ?
"Du ~~~" Tiểu Bạch Khởi dùng móng vuốt của mình khoa tay múa chân, sau đó hướng về phía sâu trong mây đen đang không ngừng phóng ra gợn sóng lực lượng mạnh mẽ kêu một tiếng.
"Ngươi đang lo lắng cho chủ nhân của ta?" Tiên Thố Long hỏi.
"Du!" Tiểu Bạch Khởi nhẹ gật đầu.
"Chủ nhân của ta rất lợi hại đấy, con Chúc Long kia đang tự mình chuốc lấy cực khổ thôi." Tiên Thố Long nói.
"Du ~~ "
"Ngoa Thú? Không nghĩ tới trên đời này. . ." Một đầu cá chép tỏa ra quang mang đặc thù chợt bay ra giữa không trung.
Tiên Thố Long lập tức ngậm miệng lại, sau đó học theo Tiểu Bạch Khởi cao quý ưu nhã kêu một tiếng.
"Du?" Trên gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Tiểu Bạch Khởi lộ đầy vẻ hoang mang.
. . .
. . .
Hai đầu Thánh Long quần ẩu một hồi.
Chúc Minh Lãng đã bỏ trốn mất dạng, hắn lo lắng Tiểu Bạch Khởi khó mà thoát khỏi con Thánh Chúc Long kia, vội vàng chạy đến chỗ nó.
"Thanh Trác, Mạc Tà, đừng ham chiến!"
Chúc Minh Lãng hô một tiếng.
Tiểu Thanh Trác cách Chúc Minh Lãng gần hơn một chút, rất nhanh đã huy cánh bay tới.
Chúc Minh Lãng nhảy lên trên lưng Thần Mộc Thanh Thánh Long, quay đầu nhìn lại một lần, phát hiện một đường ánh sáng màu đỏ hoa lệ xẹt qua hồ Lam Không, giống như tách đôi Kính Hồ, đem Thiên Cảnh một phân thành hai.
Chỉ một khắc sau, Kiếm Linh Long đã về tới bên cạnh Chúc Minh Lãng, cũng dựa sát bên người Chúc Minh Lãng, giống như một thanh tiên kiếm, tuấn dật tiêu sái.
Con Thánh Chúc Long cái kia tức giận đến cực điểm, nó bay nhanh đuổi theo, tựa hồ không cam tâm việc Kiếm Linh Long dám lưu lại trên người nó một đạo vết thương, mặc dù không sâu, nhưng có cảm giác tôn nghiêm bị sỉ nhục.
Chỉ là, vừa bay ra khỏi hồ Lam Không, Thánh Chúc Long cái nhìn thấy một đám Tước Long đang bay xung quanh Vân Đài mẫu thụ, bọn chúng là những sinh vật sống ở gần đó, nghe được nơi này có dị động vội nhao nhao tới vây xem.
Vừa nghĩ tới nếu như mình rời đi, những con Tước Long kia sẽ đem tất cả thánh quả bên trên Vân Đài Mẫu Thụ xâu xé, Thánh Chúc Long cái chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống cơn tức giận, bay về phía Vân Đài mẫu thụ.
Lúc này tiểu Thánh Chúc Long cũng đang lòng đầy căm phẫn, hướng về phía Thần Mộc Thanh Thánh Long và Chúc Minh Lãng đào tẩu tức giận gáy dài.
"Hoát!"
Thư Thánh Chúc Long cũng rống lên một tiếng, tựa hồ đang nói với tiểu Thánh Chúc Long: Còn không mau đi gọi cha ngươi trở về!
Tiểu Thánh Chúc Long lập tức bay về phía đoàn mây đen nồng đậm phía xa xa.
. . .
Chúc Minh Lãng cũng đang bay về phía đám mây đen khổng lồ, rất nhanh đã thấy Tiểu Bạch Khởi đang ở bên trong một đám mây đen nhỏ điều tức, Tiểu Thố Long đang nói chuyện cùng Cẩm Lý tiên sinh.
"Con Hùng Thánh Chúc Long đâu?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Chủ nhân đang đối phó nó." Tiên Thố Long nói.
"Họa sư?"
"Mục Long sư, đồ đần!" Tiên Thố Long có chút tức giận nói, "Sao hiện tại ngươi còn không phân rõ!"
Làm sao Chúc Minh Lãng có thể phân rõ.
Nếu như không phải họa sư, Chúc Minh Lãng càng lo lắng hơn, bởi vì hắn vẫn chưa xác định được tu vi Mục Long sư của Nam Linh Sa.
"Mạc Tà, chúng ta đi qua đó!" Chúc Minh Lãng nói.
Kiếm Linh Long lập tức bay đến trước mặt Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng giẫm lên thân kiếm, Kiếm Linh Long đột nhiên hóa thành một đạo điện quang màu đỏ phi nhanh về phía trước, bay vào sâu trong mây đen.
"Chậm một chút!"
"Chậm một chút! !"
Băng Thần Bạch Long, Thần Mộc Thanh Thánh Long, Tiên Thố Long, Cẩm Lý tiên sinh đều đưa mắt nhìn Chúc Minh Lãng đạp kiếm mà đi, chỉ là việc ngự kiếm phi hành vốn nên là một cảnh tượng tuấn dật phi thường, mà Chúc Minh Lãng lại có mấy phần quái dị không nói ra được.
Ngự kiếm phi hành, nào có ai lung la lung lay như thế.
. . .
Quả nhiên là còn chưa rèn luyện đủ, còn thiếu sót nhiều.
Điểm này Chúc Minh Lãng phải thừa nhận.
Kiếm Linh Long cũng chưa bao giờ làm phi kiếm để chở người, nó vẫn một mực dùng tốc độ bình thường.
Vấn đề là, tốc độ của nó dù di động trong cự ly ngắn cũng không hề khác thuấn di là mấy, hiện tại Chúc Minh Lãng không có tu vi kiếm sư, cũng không mở ra trạng thái kiếm tỉnh, thật sự có chút ăn không tiêu.
Chủ yếu là quá nhanh!
Ngự kiếm phi hành, đây là một thủ đoạn có độ khó cực cao.
Nói thật, lúc trước Chúc Minh Lãng tỏ vẻ kinh ngạc lúc nhìn thấy Lê Vân Tư có thể đạp kiếm phi hành cũng không phải giả vờ.
Bình thường chỉ có những lão kiếm tôn mới có thể khống chế phi kiếm một cách hoàn mỹ như vậy, thời điểm phi hành trên không, phải có đủ bản lĩnh để bảo đảm bản thân không bị phi kiếm bỏ rơi.
Nhất là thời điểm phi kiếm bay với tốc độ cao, sức cản của gió không thua gì một bức tường chắn ngang, kiếm sư phải có biện pháp dùng thân thể phá tan sự ngăn cản của gió do tốc độ bay quá nhanh, đây là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Kiểm soát kiếm đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Mặc dù Chúc Minh Lãng đã từng là một kiếm sư mạnh mẽ, nhưng tuổi của hắn cũng không lớn lắm, tuyệt đại đa số thời gian đều dùng để luyện tập kiếm pháp chiến đấu.
Loại thủ pháp đạp kiếm phi hành này chỉ có những lão kiếm tôn chìm đắm trong kiếm tu từ bốn năm mươi năm trở lên mới có thể làm được, hắn thật sự chưa luyện ra.
Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy Lê Vân Tư có thể ngự kiếm phi hành, Chúc Minh Lãng rất hâm mộ.
Đương nhiên, hắn cũng thấy hơi nghi hoặc một chút.
Lê Vân Tư dùng kiếm rất kỳ quái, cùng kiếm tu chính thống không giống nhau lắm.
Trên người nàng thậm chí không đeo kiếm.
Vậy làm cách nào nàng có thể ngự kiếm hoàn mỹ như vậy, mà đồng thời còn có thể mang theo người khác bay cùng?