Kiếm Linh Long hãm tốc độ lại, chậm rãi từ từ như một con thuyền nhỏ trôi lềnh bềnh trên sông dài.
May mà bọn họ đã phát hiện ra tung tích của Hùng Thánh Chúc Long. Nhưng Chúc Minh Lãng lại vô cùng kinh ngạc, Hùng Thánh Chúc Long lại bị thương, long lân tử sắc đầy uy phong của nó đã vỡ vụn không ít, ngay cả long nha cũng bị gãy một cái, lúc nó há miệng ra còn có thể thấy cả vết máu trong hàm răng.
Hùng Thánh Chúc Long liếc qua Chúc Minh Lãng, thấy Chúc Minh Lãng và Kiếm Linh Long.
Mà Tiểu Thánh Chúc Long đang ở bên cạnh nó, dường như nó đã báo cho Hùng Thánh Chúc Long biết Thánh Quả của Vân Đài Mẫu Thụ đã bị nhân loại xảo trá này trộm đi.
Hùng Thánh Chúc Long trợn trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại nhìn vào sâu trong mây đen, không khỏi rùng mình một cái, cuối cùng lựa chọn "dẹp đường hồi phủ". Vết thương của Hùng Thánh Chúc Long không nặng lắm, có điều trông có vẻ rất đau, hiển nhiên Hùng Thánh Chúc Long cực kỳ không cam lòng, nhưng nó vẫn chỉ đành một đường quay về.
Chúc Minh Lãng có chút kinh ngạc, đưa mắt chăm chú nhìn về trong những đám mây mịt mù kia. Không lâu sau, Nam Linh Sa bước ra từ bên trong, bên cạnh nàng còn có một đầu Ly Long. Ly Long này có vóc dáng thon dài ưu mỹ, toàn thân không có vảy, trơn bóng như ngọc.
Ly Long không có sừng, cũng không có móng vuốt, cái đuôi của nó tinh tế, mềm mại, trên đuôi bao trùm môt lớp lông tơ màu xám bạc xinh đẹp. Gương mặt của nó nhỏ nhắn xinh xắn như Thiên Nữ, long đồng hẹp dài như mắt của cáo, cho dù nó chỉ lẳng lặng đi theo Nam Linh Sa nhưng cũng khiến người khác cảm giác vô cùng mỹ lệ thanh tú, đồng thời còn toát lên vài phần quyết rũ.
Rồng cũng có khí chất của mình.
Cao quý, lãnh ngạo, thoải mái, hoạt bát, uy vũ, hung mãnh, dữ tợn, quỷ dị...
Nhưng đây là lần đầu tiên Chúc Minh Lãng thấy một đầu long thú có thể khiến nguời khác có cảm giác bị quyến rũ như vậy.
"Hùng Thánh Chúc Long vẫn mạnh hơn Thư Thánh Chúc Long một chút." Chúc Minh Lãng quan sát Nam Linh Sa, cũng quan sát Ly Long bên cạnh nàng.
"Lấy được Thánh Quả chưa?" Nam Linh Sa hỏi.
"Đương nhiên là rồi. Bốn quả, mỗi người hai quả." Chúc Minh Lãng cười, bắt đầu chia của.
"Ta chỉ cần một quả thôi, còn lại để làm đồ ăn vặt cho Bạch Khởi đi." Nam Linh Sa chỉ lấy một quả Thánh Quả, đưa cho Ly Long đang đứng bên này.
Ly Long ưu nhã hé miệng, nhai kỹ nuốt chậm, nhẹ nhàng thanh lịch, trông nó có vẻ ăn rất ngon, cơ bản không hề giống với tên Lôi Thương Bạo Long ăn thô uống tục nào đó.
....
Lúc đi về, những long thú khác cũng lần lượt tới đón.
Ba đầu Thánh Chúc Long kia biết chắc chắn bọn hắn cùng một phe, nếu bọn chúng một mực ở lại canh giữ Vân Đài Mẫu Thụ thì vẫn có thể phối hợp với nhau để thủ hộ vài quả Thánh Quả cuối cùng. Nhưng giờ lại bị tách ra, Thánh Quả lại rơi vào tay của người khác, nếu liều mạng như cá chết lưới rách thì ngược lại sẽ chỉ để mất đi ba quả Thánh Quả còn lại, mà cả địa bàn trên cành của Vân Đài Mẫu Thụ cũng có khả năng bị chiếm đoạt.
Như vậy đương nhiên bọn chúng sẽ không truy đuổi nữa.
"Ly Vẫn?" Cẩm Lý tiên sinh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Ly Long màu xám bạc bên cạnh Nam Linh Sa.
Chúc Minh Lãng lập tức vểnh tai lên, định nghe xem Ly Vẫn này có lai lịch thế nào?
"Cẩm Lý tiên sinh, đúng lúc ta cũng có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi." Chúc Minh Lãng thấy Nam Linh Sa đi ở đằng trước, thì đi hơi chậm lại.
"Ly Vẫn là Thủy Tổ Chân Long chi nữ, là Ly Long có huyết mạch chính thống nhất nên được gọi là Ly Vẫn. Cô nương này không đơn giản." Cẩm Lý tiên sinh nhỏ giọng nói với Chúc Minh Lãng.
"Hậu đại của Thủy Tổ Chân Long?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Nói đến Ngoa Thú thì cũng phải quay ngược về thời đại của Thủy Tổ Long, lúc trước ngươi nói ngươi từng tới Ly Xuyên đại địa, ở Tổ Long thành bang gì đó đúng không, bức tường của thành bang kia cũng do hài cốt của Tổ Long biến thành. Ban đầu, ta còn tưởng rằng Tổ Long thành chỉ là một cái tên được tùy tiện đặt thôi, không ngờ Tổ Long thành thật sự có di vật của Tổ Long." Cẩm Lý tiên sinh nói.
"Phụ thân ta cũng nói nơi đó có tồn tại di tích Thượng Cổ, hơn nữa, dường như các lão sư tôn của một vài đại thế lực cũng biết việc này, cho nên bọn họ mới vội vàng muốn tranh đoạt quyền tọa trấn Tổ Long thành bang." Chúc Minh Lãng nói.
"Trước đó nàng ta chưa bao giờ hiển lộ ra, chắc đang đề phòng người của Cực Đình đại lục." Cẩm Lý tiên sinh nói.
Đột nhiên Chúc Minh Lãng nhớ tới một chuyện, nhìn bóng lưng Nam Linh Sa hỏi: "Cẩm Lý tiên sinh biết chuyện Thần Cơ không?"
"Vào thời kỳ Man Hoang, nhân tộc còn nhỏ yếu, sinh tồn vô cùng khốc liệt, cho nên bọn họ đã cung phụng thần phục Thủy Tổ Chân Long. Có một nữ tử kia đi cung phụng Thủy Tổ Chân Long rất lâu, nàng ta phát hiện ra Thủy Tổ Chân Long và linh hồn của nhân loại có thể cộng dung với nhau, nương theo phát hiện này của nàng, nhân loại bắt đầu thử cộng dung linh hồn với Chân Long, từ đó các lão tổ đầu tiền của Mục Long Sư mới lần lượt ra đời, còn nữ tử kia cũng được xưng là Thần Cơ." Cẩm Lý tiên sinh giải thích.
"Vậy..." Khuôn mặt Chúc Minh Lãng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Lẽ nào nàng ta là hậu duệ của Thần Cơ? Tổ Long, hậu đại của Thủy Tổ Chân Long, cực kì khó thuần phục, nhất là Tổ Long có huyết mạch chính thống, gần như tất cả Mục Long sư đều không thể nào câu thông được, ngoại trừ nữ tử Thần Cơ kia. Chắc chắn Ly Vẫn của nàng ta có huyết mạch Tổ Long." Cẩm Lý tiên sinh nói.
Chúc Minh Lãng lâm vào trầm tư.
Hắn nhớ lại lúc trước khi mới vừa rơi xuống Cực Đình đại lục, lão tổ mẫu Lê gia rất nóng vội muốn Nam Linh Sa thành thân với mình.
Lão tổ mẫu không thể nào không biết chuyện giữa hắn và Lê Vân Tư.
Cho dù các nàng là Song Hoa tỷ muội, nhưng để muội muội thay thế tỷ tỷ gả cho mình vẫn là một chuyện rất hoang đường.
Nam Linh Sa một mực nhất quyết không nghe theo, cho dù có phải chết nàng cũng không đồng ý, cuối cùng lão tổ mẫu vẫn để nàng gia nhập vào đội ngũ Mục Long sư của hắn, không muốn cho Nam Linh Sa ở lại Tổ Long thành bang.
"Nam Linh Sa." Chúc Minh Lãng bước nhanh lên trước, gọi nàng lại.
Nam Linh Sa quay đầu lại, dừng chân, không hiểu sao trong đôi mắt trong suốt mê người ấy lại có phần bất mãn, nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái.
Hắn đắc tội gì với nàng sao? Sao lại bày ra cái mặt này.
"Ngươi có nghĩ rằng lão tổ mẫu bảo ngươi đi theo ta là để bảo vệ ngươi không?" Chúc Minh Lãng lên tiếng.
"Ta không hiểu ý của ngươi." Nam Linh Sa nói.
"Thực ra ngươi mới chính là di tích Thượng Cổ kia, vì trên người ngươi có Tổ Long chân chính." Chúc Minh Lãng nói với vẻ nghiêm túc.
Nam Linh Sa nhìn thoáng qua Ly Vẫn, lại đưa mắt nhìn Chúc Minh Lãng.
Nếu đại lục, đại địa, hoang thổ trên thế giới này đều có ngày vỡ nát, trôi nổi, cuối cùng đến một thời đại nào đó, nó sẽ dừng lại cập bến rồi tiếp giáp với một đại lục mới nào đó, như vậy trước khi Ly Xuyên đại địa bị Hư Vô Chi Hải vây quanh, rốt cuộc nó đã tiếp giáp với đại lục nào?
Có phải Ly Xuyên đại địa cũng như Vu Thổ, bị tách rời từ một đại thế giới vỡ nát nào đó, rồi cũng lơ lửng trôi nổi trong vũ trụ bao la như một tòa đảo hoang không?
Nếu như vậy có lẽ Ly Xuyên đại địa còn có lịch sử cổ xưa hơn Cực Đình đại lục.
Điều này cũng có thể giải thích tại sao Ly Xuyên đại địa lại có di tích Thượng Cổ.
Tổ Long thành...
Đây cũng không đơn giản chỉ là một cái danh tự tùy tiện đặt ra.
Có lẽ, nó đã từng là một tòa tổ thành còn hưng thịnh, phồn hoa hơn cả Cực Đình hoàng triều của hôm nay, nhưng vì là một đại địa bị cô lập, hoặc đứt gãy tróc ra, hoặc vì bị Hư Vô Chi Hải phong bế mà toàn bộ Ly Xuyên đại địa từ từ suy sụp, dẫn đến xuống dốc thua kém hơn cả Cực Đình đại lục.
"Lão tổ mẫu chỉ dặn dò ta không được tùy tiện triệu hoán rồng." Nam Linh Sa nói.
"Chưa từng gặp những đại lục khác thì sao lại biết Tổ Long đặc biệt chứ, xem ra lão tổ mẫu còn có rất nhiều chuyện không nói cho chúng ta biết." Chúc Minh Lãng nói ra.
"Ngươi cảm thấy lão tổ mẫu cũng đến từ Cực Đình Đại lục như Đoàn viện trưởng sao?" Nam Linh Sa hỏi.
"Có lẽ chưa hẳn là Cực Đình đại lục..." Chúc Minh Lãng nói.