Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 229: Châm Hồn Tế Hiến

Chương 229: Châm Hồn Tế Hiến




Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

……

Mới chỉ qua một năm, mà cảm tưởng như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

Từng cơn mưa thu đi đến, mang theo cái lạnh đầu thu, làm dịu đi không khí nóng nực của mùa hè. Chúc Minh Lãng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt ngoài kia.

Lúc đầu hắn định ra ngoài đi dạo một lát, nhưng nhìn trời mưa không ngớt như vậy, nên đành bỏ đi ý định này.

Ngồi trong đình ở ven hồ, Chúc Minh Lãng rót một chén trà nóng, từng hạt mưa rơi xuống ngoài đình, tựa như từng hạt châu to tròn kết nối với nhau, bao quanh đình, kết thành một tấm mành lớn, khiến cảnh sắc ngoài đình trở nên mông lung, mơ hồ.

“Khi chúng ta ba tuổi, chúng ta gặp một số chuyện, cụ thể là chuyện gì ta cũng không nhớ rõ lắm.” Lê Vân Tư nhẹ nhàng cầm chén trà lên, thanh âm nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng mưa.

“Thực ra nàng cũng không cần nói với ta mấy chuyện này, ta tin tưởng vào trực giác của mình.” Chúc Minh Lãng cười nói.

“Nam Linh Sa nói cũng đúng, có một số việc cứ giữ mãi, cũng không phải chuyện tốt. Huống chi, ta cũng có chuyện muốn nhờ vả huynh.” Lê Vân Tư nói.

“Nhờ ta?”

Lê Vân Tư khẽ gật gật đầu.

“Tinh Họa cùng Vũ Sa tuổi còn nhỏ đã có dấu hiệu không thể sống được, mẫu thân chúng ta đã tế hiến sinh mệnh của chính mình để làm một nghi thức, khiến cho linh hồn các nàng sống nhờ trên thân thể ta cùng Linh Sa, song phương cùng tồn tại.” Lê Vân Tư thấp giọng nói.

Chuyện này vẫn luôn là bí mật của tỷ muội các nàng, Lê Gia và Nam Thị cũng có rất ít người biết chuyện này.

Bởi vậy, sau khi xảy ra chuyện ở địa lao kia, Lê Vân Tư đã có thể xác định được, người hại mình chắc chắn là người chí thân với mình.

Những người biết đến sự tồn tại của Tinh Họa có rất ít. Mà địa lao kia, cũng không phải thực ra là địa lao, đó chính là mật thất dưới lòng đất mà Lê Vân Tư dùng để bảo vệ Lê Tinh Họa.

Ở Vu Thổ, người mà Lê Vân Tư có thể tin tưởng cũng không nhiều, nhưng song hồn nhất thể, cũng có nghĩa là Lê Vân Tư không thể lúc nào cũng luôn chiếm cứ thân thể này, Lê Tinh Họa lại không có năng lực tự bảo vệ mình. Bởi vậy mới có một vài người lợi dụng điểm này, nhân lúc Lê Vân Tư không nắm quyền làm chủ thân thể, đem nàng vây kín trong ngục thất kia, cướp đi quyền lực của nàng tại Vu Thổ.

“Vậy……” Chúc Minh Lãng nghe Lê Vân Tư trần thuật lại câu chuyện này nhưng gương mặt lại không chút cảm xúc nào, tâm tình hắn lại có chút khó tả.

Vấn đề hắn muốn hỏi, Lê Vân Tư cũng biết đó là gì.

Lúc này, Lê Vân Tư thẳng thắn nói mấy chuyện này với hắn, cũng là vì để ý đến cảm xúc của hắn.

Chúc Minh Lãng thấy tay nàng vẫn luôn đặt trên chén trà, liền vươn tay ra, dùng tay của mình, ôm lấy mu bàn tay của nàng. . . . .

Mặc dù đã dùng trà nóng ủ ấm, nhưng bàn tay nàng vẫn lạnh lẽo, tựa như thứ hắn đang chạm vào chính là những hạt mưa lạnh lẽo ngoài đình vậy.

Chúc Minh Lãng nhìn nàng chằm chằm, mặc dù hắn cũng muốn biết đáp án kia là gì, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.

“Nàng không cần nói tiếp nữa, những chuyện của quá khứ, cứ để nó qua đi. Ta chỉ để ý đến nàng của hiện tại mà thôi.” Chúc Minh Lãng nói.

Trong địa lao đến tột cùng là ai.

Tinh Họa hay Vân Tư.

Quan trọng sao?

Biết rồi thì lại có thể như thế nào.

Chúc Minh Lãng mấy ngày nay tuy rằng cũng bị mấy lời của Nam Linh Sa khiến sự tò mò trong người hắn càng ngày càng lớn dần, bản thân hắn cũng đặt ra rất nhiều câu hỏi, hắn cũng vì chuyện này mà đắn đo trăn trở không ít.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lê Vân Tư, Chúc Minh Lãng liền xác định được câu trả lời của mình, người ở chung với hắn từ trước tới giờ vẫn luôn là Lê Vân Tư.

Tại căn phòng nuôi tằm nhỏ bé kia, từ khi hộ tống nàng đến Tổ Long Thành Bang, những lần ở Vinh Cốc Thành, rồi khi ở biệt phủ Lê Gia, . . . Những lúc đó đều là Lê Vân Tư, không phải ai khác.

Hắn chỉ cần biết những điều này, chỉ cần biết hiện tại và sau này, người đó vẫn sẽ luôn là nàng, vậy là đủ rồi.

Còn chuyện hương diễm trong địa lao ngày ấy. . . coi nó là một giấc mộng là được rồi.

“Tình huống của ta, có chút khác với Nam Linh Sa.” Lê Vân Tư nói.

“Không có việc gì, ta nhất định có thể phân biệt được, nếu là Tinh Họa cô nương, ta cũng sẽ đối đãi với muội ấy giống như với Linh Sa cô nương cùng Vũ Sa cô nương, tuyệt đối không chiếm tiện nghi của muội.” Chúc Minh Lãng nói.

Nam Linh Sa cùng Lê Vân Tư vốn dĩ có dáng vẻ giống hệt nhau, chỉ cần biết rõ một sự thật, nàng không phải Lê Vân Tư, như vậy sau này cũng không có gì phải xấu hổ cả.

Không phải chỉ là nhiều thêm mấy cô em vợ thôi sao!

Hắn giờ còn ngại nhiều sao?

Chỉ cần tâm bất biến, sau này chỉ cần ở chung lâu thêm một chút, chính mình cũng có thể chỉ cần liếc mắt liền phân biệt được bốn tỷ muội nhà này!

Dù sao giữa bọn họ chắc chắn phải có một vài điểm khác biệt nhỏ.

Tỷ như nói Linh Sa cùng Vũ Sa, tính cách liền có khác biệt rõ ràng.

Từ khi còn ở Thuần Long Học Viện, Chúc Minh Lãng đã phát hiện có điểm khác biệt, chỉ là khi đó không biết cô em vợ không chê chuyện nháo lớn kia tên là gì.

“Nàng lại bị thương sao?” Chúc Minh Lãng cảm nhận cái lạnh từ đôi tay của Lê Vân Tư, lại nhìn thoáng qua gương mặt nàng, thấy môi nàng tái nhợt, khuôn mặt như người bị hàn khí xâm lấn.

“Ừm.” Lê Vân Tư gật gật đầu.

“Mấy chuyện này để sau hẵng nói, ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.” Chúc Minh Lãng mở ra dù giấy, đem dù nghiêng về phía Lê Vân Tư, nói, “Lại gần đây.”

Trong mưa, Chúc Minh Lãng ôm Lê Vân Tư vào trong ngực, nhìn gương mặt trơn bóng của nàng bị gió mưa lạnh của mùa thu dần dần trở nên tái nhợt, Chúc Minh Lãng càng trở nên thương hương tiếc ngọc, cảm thấy rất đau lòng.

Tổ Long Thành Bang lại có bao nhiêu người có thể khiến Lê Vân Tư thực sự để ý chứ, dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết được, cũng chính bởi vì những người này, nàng mới ép buộc bản thân phải bảo vệ mảnh đất kia.

Gần như lần nào Chúc Minh Lãng nhìn thấy Lê Vân Tư, nàng đều luôn ở trong trạng thái mỏi mệt và tiều tụy.

“Khí tức của nàng làm sao lại trở nên yếu như vậy?” Chúc Minh Lãng kinh ngạc nhìn nàng.

Vì xem xét tình trạng của Lê Vân Tư lúc này, Chúc Minh Lãng liền vận dụng linh thức, kết quả lại phát hiện hơi thở của Lê Vân Tư yếu ớt như một con nai con, yêu ớt đến nỗi không đủ lực bảo vệ bản thân.

Vết thương lần này, rốt cuộc là phải nặng đến thế nào mới trở nên như vậy?

Trận chiến cuối cùng với Duệ Quốc, Chúc Minh Lãng cũng chỉ nghe mọi người kể đại khái, lúc ấy Cực Đình Đại Lục chỉ cho Duệ Quốc thời gian một tháng, mà Lê Vân Tư dưới tình trạng những địa mạch dung nham còn chưa nguội hết, đã tìm được một lối đi khác có thể tiến vào Cực Đình Đại Lục, rồi tự mình suất lĩnh quân đội tinh nhuệ tiến tới sát nhập với Duệ Quốc.

Đại quân của Duệ Quốc đa phần đều tập kết tại Ly Xuyên đại địa, binh lực để lại trong nước còn rất ít, nhưng hẳn vẫn có một vài cao thủ tuyệt thế tọa trấn, Lê Vân Tư có lẽ đã bị trọng thương trong chiến dịch lần đó.

Cho nên nàng mới lui về phía sau làm quốc sư sao?

“Vân Tư, trạng huống của ngươi có chút không ổn, nếu đổi lại là một số người có thể chất yếu ớt, có thể sống khong nổi mấy năm nữa.” Chúc Minh Lãng nhíu chặt mày.

“Mấy chuyện huynh vừa nói, ta đã biết rồi.” Lê Vân Tư nở một nụ cười nhợt nhạt, yếu ớt nói.

“Vì sao không sớm nói cho ta, chuyện nàng bị thương?”

“Minh Lãng……”

Chúc Minh Lãng cảm nhận được đôi môi Lê Vân Tư gần như chạm vào tai của mình.

Nhưng Lê Vân Tư cũng không phải muốn lại gần hắn để nói lời gì người ngoài không thể nghe, mà toàn bộ thân hình mềm mại của nàng đang nhích lại gần hắn, chậm rãi mất đi sức chống đỡ, khẽ trượt xuống.

Chúc Minh Lãng kinh hoảng, vội vàng ôm chặt nàng.

“Vân Tư!!!”

Chúc Minh Lãng lúc này mới ý thức được không đúng, vội vội vàng vàng bế bổng nàng lên, dùng phong thần huyễn linh vũ làm thành cái ô, bảo vệ hai người khỏi cái lạnh của cơn mưa thu đầu mùa, nhanh chóng đưa nàng chạy về phía tiểu viện.

……

“Tổn thương linh hồn.”

“Trị không hết.”

“Mệnh không được bao lâu nữa.”

Tiên Thỏ Long đứng ở mép giường, hơi lắc đầu, phát ra từng tiếng thở dài.

“Sao lại thế này??” Chúc Minh Lãng nhìn Lê Vân Tư lúc này đã ngất đi được một lúc, kinh ngạc hỏi.

“Sử dụng năng lực cấm ký.” Cẩm Lý tiên sinh lúc này lại mở miệng nói.

“Là đại giới phải trả sau khi dùng châm hồn tế.” Nam Vũ Sa đứng ở bên cạnh, một lúc lâu sau mới nói.

“Các ngươi thật sự là hậu duệ của Thần Cơ?” Cẩm Lý tiên sinh quay ra nhìn Nam Vũ Sa, hỏi

“Ừm, loại năng lực này chúng ta là kế thừa từ tổ mẫu, lấy thương thức châm hồn tế hiến đạt được thần pháp.” Nam Vũ Sa cũng không nguyện ý đề cập đến chuyện này.s

Dù sao, mẫu thân các nàng cũng bởi vì châm hồn tế hiến này mà rời xa trần thế.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch