Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 230: Thần Cổ Ngọc Đăng

Chương 230: Thần Cổ Ngọc Đăng




Dịch giả: Mi An

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

"Chúc Minh Lãng, ngươi cũng đừng quá lo lắng, thế gian này có rất nhiều kỳ trân dị bảo, chỉ cần sinh mệnh vẫn chưa thật sự đến phút cuối cùng thì loại mệnh hồn hư nhược này vẫn có cách để bù đắp." Cẩm Lý tiên sinh nói.

Nam Vũ Sa lên tiếng: "Có thể dùng Thần Cổ Ngọc Đăng."

Thần Cổ Ngọc Đăng?

Chúc Minh Lãng có nhớ thứ này, đây là một loại ngọc khí đặc biệt được dùng để bổ sung sinh mệnh lực, có thể dùng hỏa diễm có nhiệt độ cao để đốt ngọc khí từ bên trong, làm nó phát ra ánh sáng, loại quang mang này sẽ không ngừng cung cấp sinh mệnh lực cho người dùng.

Thứ này được sử dụng rất rộng rãi ở Vân Chi Long Quốc, cấm chế đặc biệt ở đó đã khiến đăng ngọc trở thành vé vào cửa duy nhất để tiến vào bên trong.

Chẳng qua, ngọc đăng là một thứ vô cùng hi hữu hiếm hoi, ngay cả hoàng tộc cũng cung không đủ cầu, Nam Vũ Sa cũng đã nói rằng loại Thần Cổ Ngọc Đăng này có phẩm chất rất cao, nguyên liệu chế tạo cực kỳ đặc thù.

"Lão tổ mẫu từng nói với bọn ta rằng, một khi bọn ta sử dụng Nhiên Hồn Chi Ngữ thì phải tìm Thần Cổ Ngọc Đăng để bù vào phần linh hồn lực bị mất đi, nếu không thì sẽ sống không quá hai mươi lăm tuổi... Nhưng trước đó ta đã đi qua rất nhiều cấm địa, chưa bao giờ tìm thấy Thần Cổ Ngọc Đăng trên Ly Xuyên đại địa." Nam Vũ Sa nói.

"Đương nhiên là không tìm thấy rồi." Cẩm Lý tiên sinh lên tiếng.

Chúc Minh Lãng nhìn Cẩm Lý tiên sinh, lòng nóng như lửa đốt.

"Thần Cổ Ngọc Đăng chính là thần ngọc của Thần Long giáo phái cổ lão, do Thần Cơ - người duy nhất có năng lực câu thông điều khiển Tổ Long - chấp chưởng sở hữu, về sau Thần Long giáo phái bị chia tách, sinh ra rất nhiều thế lực giáo phái như Tử Tông Lâm, Thương Long điện, Cổ Long cung, Thần Phàm học viện và Thuần Long học viện. Thần Cổ Ngọc Đăng bị chia làm mấy khối, trở thành biểu tượng quyền lực nhất của các đại thế lực, thậm chí một vài cổ quốc có hơn ngàn năm nội tình cũng lấy Thần Cổ Ngọc Đăng làm ngọc tỉ, đại diện cho vương quyền tối cao." Cẩm Lý tiên sinh nói tiếp.

Sau khi nghe xong, hai mắt Chúc Minh Lãng loé lên ánh sáng.

May quá, không phải là vật trong truyền thuyết, có thể tìm kiếm rồi.

Chỉ cần nó có mặt trên thế giới này, Chúc Minh Lãng nhất định có thể tìm nó!

"Nó là bảo vật trấn phái đại diện của các đại thế lực và ngọc tỉ vương quyền của các quốc gia đúng không, vậy trong Hoàng Đô hẳn là có nhỉ?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Trừ phi đối mặt với sinh tử tồn vong của tông môn, bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao vật này cho người khác đâu." Nam Vũ Sa cũng không cho rằng Thần Cổ Ngọc Đăng có thể tùy tiện tìm thấy trong Cực Đình đại lục này, mà đều đã sớm bị lão tổ của các đại thế lực cất giấu.

"Đúng là vậy, tóm lại vật này không thể dựa vào tiền để mua, nhưng nếu dùng rất rất nhiều tiền thì hẵn vẫn sẽ có hi vọng ... Đi hỏi Chúc môn chủ thử đi, chắc ông ấy biết đấy." Cẩm Lý tiên sinh đề nghị.

Chúc Minh Lãng nhìn mỹ nhân đang yên tĩnh nằm trên giường, trong lòng tràn đầy đau đớn khó chịu.

Rõ ràng đã xóa bỏ hết các mối lo nghỉ, rõ ràng cuối cùng cũng có thể buông xuống tất cả mọi gánh nặng, có thể cùng nhau đi ngao du, nhìn ngắm thế giới xung quanh, đến Tuyết Hòa quốc, đến Mạn thành, đến dị vực cùng hắn.

Nhưng vì sao ngay lúc này nàng lại gục ngã.

Nàng vốn có thể sống như một nữ tử bình thường, an ổn thoải mái nằm trong biệt viện an tĩnh nhìn ngắm hoa nở hoa tàn, trò chuyện cùng những tiểu thư khuê các khác về y phục có màu gì, làm sao để biết son phấn túi thơm nào dùng tốt. Nhưng nàng luôn phải ở trong chiến trường, dùng chính sinh mệnh và linh hồn của chính mình để chiến đấu.

"Được, vậy nhờ các ngươi chăm sóc nàng thật tốt." Chúc Minh Lãng khẽ gật đầu.

Mặc dù Tiên Thố Long nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng thật ra Chúc Minh Lãng cũng biết Lê Vân Tư không còn sống được lâu nữa.

Lúc này Chúc Minh Lãng vẫn còn nhớ rõ sự kiên quyết trong đôi mắt của nàng lúc chứng kiến Cực Đình đại lục rơi xuống. Nàng không biết Cực Đình đại lục là cái gì, cũng không biết những người ở đó cường đại cỡ nào. Lúc ấy, nàng thậm chí còn muốn chiến đấu anh dũng bất chấp chỉ có một thân một mình, thiết huyết sát phạt, nàng ép bản thân phải kiên định thủ hộ mảnh cương thổ này, chỉ vì trong mảnh cương thổ này có người mà nàng quan tâm.

Người nàng để ý không có nhiều, mà hắn cũng may mắn được đặt trong mắt, trong lòng nàng.

Cho dù là một kẻ lưu lạc hay một tên nuôi tằm bình dân.

Dù là Mục Long sư hay một Kiếm sư từng mang trên mình chiến tích huy hoàng...

Sở dĩ Chúc Minh Lãng luôn chắc chắn người cùng chung đụng với mình bấy lâu nay luôn là Lê Vân Tư, là vì nàng luôn đối đãi với hắn trước sau như một, xưa nay vẫn vậy.

Khi hắn còn là một tên bình thường vô dụng, nàng cũng chưa bao giờ vì nỗi nhục nhã này mà giận chó đánh mèo lên hắn.

Khi hắn từ từ bước vào thế giới của nàng, nàng cũng chưa từng bài xích ghét bỏ hay cố gắng xa lánh hắn.

Vận mệnh đã sắp đặt cho hắn và nàng được ở bên nhau, mặc dù cuộc gặp gỡ lúc ban đầu có chút khó xử, nhưng đến cùng trời cao vẫn trao cho hai người cơ hội và thời gian để tìm hiểu lẫn nhau.

Chúc Minh Lãng hi vọng thời gian tìm hiểu lẫn nhau này có thể dài hơn chút nữa.

Ít nhất không phải là bây giờ.

Đường đi nhọc nhằn chút cũng không sao, có nhiều gian nan vất vả cũng không sao.

Chỉ hy vọng được có nhiều thời gian hơn nữa...

.....

Đến thư các giữa hồ, tâm trạng Chúc Minh Lãng có chút nặng nề. Hắn thấy Chúc Thiên Quan đã đứng sẵn trước cửa.

Chúc Thiên Quan nhìn thấy nét mặt của Chúc Minh Lãng thì lập tức thu lại vẻ lão già mất nết, bất cần đời thường ngày.

"Trừ lần mẹ con không muốn gặp con ra, thì rất hiếm khi thấy con có bộ dạng này, sao thế?" Chúc Thiên Quan hỏi.

"Phụ thân biết Thần Cổ Ngọc Đăng không?" Chúc Minh Lãng không trả lời mà hỏi.

Sau đó, Chúc Minh Lãng nói giản lược với Chúc Thiên Quan về tình trạng thân thể của Lê Vân Tư.

"Một kỳ nữ như nó, bạc mệnh quả là đáng tiếc. Thần Cổ Ngọc Đăng mà con nói đúng là vật biểu trưng của các đại thế lực và cổ quốc, nhưng nếu mà nói nó chỉ được lấy ra trong thời điểm sinh tử tồn vong thì cũng chưa đến mức." Chúc Thiên Quan nói.

"Trong hoàng tộc có chứ ạ?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Có lẽ có, Ngọc Đăng và Thần Cổ Ngọc Đăng là hai vật tương tự nhau.

Ngọc Đăng được dùng để duy trì sức sống, còn Thần Cổ Ngọc Đăng thì có thể cung cấp sinh cơ cho linh hồn.

"Nói thật, thực ra vật này hoàng tộc cũng không có đâu. Con cũng biết sự tồn tại của Vân Chi Long quốc đã khiến ngọc đăng trở thành một thứ cực kỳ hi hữu, nếu hoàng tộc có Thần Cổ Ngọc Đăng thì e rằng bọn họ cũng đã dùng để thu hoạch tài nguyên trong Vân Chi Long quốc từ lâu rồi. Chắc chắn các thế lực và quốc gia khác có, nhất là những đại thế lực và cổ quốc gia có nội tình sâu dày, cho dù không có thì hẳn bọn chúng cũng biết tung tích của Thần Cổ Ngọc Đăng. Nếu con có thể đem một vật có giá trị tương đương, bọn họ hẳn là vẫn bằng lòng trao đổi... Nhưng có điều, tổng đàn của mấy thế lực đó được đặt ở nhiều nơi khác nhau trên Cực Đình đại lục, con phải bôn ba tứ xứ đấy." Chúc Thiên Quan nói.

Chúc Minh Lãng nói: "Bôn ba thì không sợ, vốn dĩ con cũng đã định chu du khắp nơi, vừa vặn có phương hướng, không đến mức mơ hồ không biết nên đi đâu."

"Ta biết. Về chuyện Thần Cổ Ngọc Đăng, ta sẽ sai người nghe ngóng, có tin tức lập tức sẽ báo cho con biết trước. Tiểu tử con cũng không cần quá lo lắng đâu." Chúc Thiên Quan vỗ vỗ bả vai Chúc Minh Lãng.

"Vậy con không ở lại đón năm mới với mọi người nữa." Chúc Minh Lãng nói.

"Đúng rồi!!" Đột nhiên Chúc Thiên Quan thốt lên một tiếng, dường như đã nhớ ra chuyện gì quan trọng.

Chúc Minh Lãng đã quen với dáng vẻ thi thoảng lại giật mình nhớ ra này của Chúc Thiên Quan, bình tĩnh nhìn ông.

"Đúng rồi, ta chắc chắn là mẫu thân con có! Ở Miểu Sơn Kiếm Tông! Ta nhớ ra rồi, lúc trước khi ta cưới mẫu thân con đã được cho phép bước vào Miểu Sơn Kiếm Tông một lần duy nhất, lúc đó ta có thấy một ngôi tháp cổ, trong tháp cổ cất giữ một khối ngọc đăng vô cùng quý hiếm. Trước đây ta không biết đó là cái gì, nhưng giờ ngẫm lại, thứ đó hẳn là Thần Cổ Ngọc Đăng!" Chúc Thiên Quan lớn tiếng nói.

"Thật sao?" Chúc Minh Lãng vui vẻ nói.

"Thiên chân vạn xác, cổ tháp kia vốn được làm từ lưu ly huyễn thải, vì được ngọc đăng cổ xưa kia chiếu sáng nên nhìn giống như thần tháp vậy, khi đó ta còn hỏi mẫu thân con đó là cái gì, nàng ấy nói là bảo vật tượng trưng cho Miểu Sơn Kiếm Tông bọn họ." Chúc Thiên Quan nói.

"Vậy quá tốt rồi."

"Hài nhi à, hình như con vui hơi sớm."

"Ặc..."

Vừa rồi hai người còn vui mừng không thôi, chợt nhớ đến một đóng quy củ của Miểu Sơn Kiếm Tông, đặc biệt là cấm nam nhân, hai cha con lập tức lâm vào trầm tư.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch