Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 232: Xem tinh tượng [Cầu kim phiếu, cầu đề cử a!!!]

Chương 232: Xem tinh tượng [Cầu kim phiếu, cầu đề cử a!!!]




Dịch giả: Mi An

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Sau khi ba vị tiểu kiếm cô đi rồi, Vân Trung Hà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Phong, thật lâu sau, Vân Trung Hà mới nghiêm mặt nói: "Sư thúc, ta cũng muốn đi!"

"Tu vi ngươi còn thấp, đi cũng chỉ làm Diêu Sơn Kiếm Tông chúng ta mất mặt thôi, lát nữa ta đi hỏi Hạo Dã xem có muốn đi không." Ngô Phong nói.

"Sư thúc, ta nhất định phải đi, không cho ta được mở mang kiến thức về trường phái của những người khác thì sao ta có thể tiến bộ được chứ, chính sư thúc đã nói nếu cứ giậm chân tại chỗ thì cảnh giới sẽ thụt lùi cơ mà." Vân Trung Hà nói chắc như đinh đóng cột.

"Vậy ngươi đi hỏi tiểu sư thúc của ngươi đi, buổi luận bàn lần này có thể được tổ chức hay không còn phải nhìn mặt mũi Chúc Môn nữa, ngươi không nhận ra vì Chúc Minh Lãng nói muốn đến Miểu Sơn Kiếm Tông học tập nên Ôn Mộng Như mới có hứng thú sao?" Ngô Phong hỏi.

"Tiểu sư thúc...." Vân Trung Hà đi tới, bỏ đi dáng vẻ cao kiêu căng như lúc ở trong Cơ Quan thành mà tội nghiệp nói.

"Nể tình ngươi từng cho ta một lá long đảm, cho ngươi theo vậy." Chúc Minh Lãng nói.

"Tạ ơn tiểu sư thúc, tạ ơn tiểu sư thúc!" Vân Trung Hà vội vàng nói.

"Sư huynh, huynh đi đâu vậy?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Ta cũng phải đi chuẩn bị quần áo, mỹ nữ trên Miểu Sơn Kiếm Tông nhiều như mây, sư huynh ta... Khụ khụ, cường giả trên Miểu Sơn Kiếm Tông nhiều như mây, sư huynh đã sắp bốn mươi rồi, cũng muốn lãnh giáo qua kiếm pháp của các cường giả trên Miểu Sơn Kiếm Tông một phen." Ngô Phong nói.

Mặc dù lần bái phỏng này được thực hiện theo quy trình chính thức, nhưng xem ra thuận lợi ngoài mong đợi, có vẻ vốn dĩ Miểu Sơn Kiếm Tông cũng đã có ý muốn trao đổi học tập với Diêu Sơn Kiếm Tông, có điều do bị vật cản là chế độ nữ tôn nam ti của Miểu Sơn Kiếm Tông nên họ nhất quyết không chủ động đưa ra lời mời trước.

Thuận nước đẩy thuyền được rồi thì sẽ không cần liều lĩnh xông thẳng vào như lần trước nữa.

......

Không lâu sau, phía Miểu Sơn Kiếm Tông đã cho một câu trả lời chắc chắn. Vài ngày nữa các nàng sẽ trở về Tông Lâm, lúc đó người của Diêu Sơn Kiếm Tông có thể đi cùng các nàng.

Bản thân Chúc Minh Lãng không có dự định ở lại Hoàng Đô quá lâu, cộng thêm bệnh tình của Lê Vân Tư thật sự rất nghiêm trọng, nếu có thể lấy được Thần Cổ Ngọc Đăng sớm thì phải lấy sớm, tránh việc vào một ngày nào đó nàng sẽ thật sự hương tiêu ngọc vẫn.

Sau khi nhờ Phương Niệm Niệm mua một lượng lớn vật tư từ Hoàng Đô, Chúc Minh Lãng nói lời tạm biệt với mọi người trong Chúc môn rồi chuẩn bị xuất phát.

Miểu Sơn nằm tại một quốc gia ở phía Tây toàn bộ Cực Đình đại lục, hoàn toàn ngược hướng với Ly Xuyên đại địa, hơn nữa đường xá lại vô cùng xa xôi, dù thay phiên để các long thú phi hành liên tục thì cũng phải mất gần một tháng.

Vào đêm trước khi xuất phát.

Chúc Minh Lãng đang suy nghĩ nên giải quyết cuộc hành trình này bằng cách gì.

Nếu trực tiếp phi hành trên không trung thì lại gió lớn trời lạnh, không tốt cho thân thể của Lê Vân Tư, huống chi đường đi núi non trùng điệp, sương mù che phủ khắp núi, bụi thấp kín hết tầng mây, phi hành cả chuyến hành trình là một chuyện rất ngu xuẩn, rất dễ bị đi lạc vào một vân không mê vực nào đó, tốn thời gian khá lâu đã đành, còn có thể lệch mất phương hướng nữa.

Nếu đi dưới lục địa thì tuy là tốc độ chậm đi rất nhiều, nhưng chỉ cần đi theo lộ tuyến nối giữa các quốc bang, thành trì thì sẽ không đến mức lạc đường, hơn nữa trên lục địa còn có long thú, xe ngựa, không cần phải chịu xóc nảy mệt nhọc, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đối với người đang bị thương như nương tử.

Trời đêm vào mùa thu rất lạnh, Chúc Minh Lãng thấy trên tiểu lâu có đèn, hắn đi lên cầu thang, gặp được một nữ tử đang tỉ mỉ đổi đất cho một chậu hoa lan sắp héo dưới ánh đèn.

"Vân Tư, nàng tỉnh rồi?" Chúc Minh Lãng vui vẻ nói.

Nàng đã ngủ mê man gần hai ngày, Chúc Minh Lãng thật sự rất lo lắng nàng sẽ không tỉnh lại nữa, mỗi lần trông thấy khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng, trong lòng hắn luôn bồn chồn không yên.

Cuối cùng hôm nay nàng cũng tỉnh.

Nữ tử đưa mắt nhìn sang Chúc Minh Lãng, trong con ngươi mê người kia lại lộ ra mấy phần khẩn trương và bất an.

Nàng chỉnh lại tư thế ngồi đoan chính hơn một chút nhưng lại suýt nữa làm đổ chậu hoa lan, Chúc Minh Lãng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy chậu hoa lan, bấy giờ bùn đất mới không bị rơi xuống toàn bộ.

Thấy Lê Vân Tư không nói lời nào, Chúc Minh Lãng hơi nghi hoặc, nhưng sau đó hắn lại như nhận ra điều gì đó, nhìn chăm chằm vào nữ tử đang nhu nhược nhút nhát đang hơi cúi đầu.

Vì sao lại né tránh nhìn mình?

Xưa nay Lê Vân Tư chưa bao giờ...

"Muội là Tinh Họa cô nương?" Cho dù Chúc Minh Lãng rất muốn không tin, nhưng thấy khí chất của nữ tử này thực sự khác biệt với Lê Vân Tư đến vậy, hắn không thể không hỏi những lời này.

"Ừm." Nữ tử khẽ gật đầu, chỉnh cho chậu hoa lan đứng vững lại rồi mới từ từ nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng.

Tròng mắt của nàng thâm thúy mà mê ly, vẫn xinh đẹp như thế, nhưng lại khiến Chúc Minh Lãng có cảm giác như bị nhìn thấu. Phảng phất đôi mắt ấy có thể nhìn xuyên qua vẻ bề ngoài mà nhìn thế giới nội tâm của hắn, như thể bất cứ suy nghĩ nào trong lòng hắn cũng đều bị nàng thấu hiểu chỉ bằng một cái liếc mắt.

Vừa rồi ánh mắt của nàng có hơi né tránh, dường như vì không muốn nhìn rõ suy nghĩ trong nội tâm người khác.

Không biết vì sao, khi Nam Linh Sa đề cập đến Dự Ngôn sư, Chúc Minh Lãng lại liên tưởng đến mấy lão thần côn chuyên lừa đảo coi bói ở đầu đường. Nhưng lúc nhìn vào đôi mắt ấy, Chúc Minh Lãng đã bắt đầu tin tưởng Dự Ngôn sư là có thật.

"Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Hoàng Đô, vốn dĩ ta cũng định chuẩn bị long thú xa giá cho Vân Tư..." Chúc Minh Lãng nói.

"Tạm thời tỷ ấy sẽ không tỉnh lại, nhưng huynh cũng không cần quá lo lắng, tỷ ấy chỉ là đang cần được nghỉ ngơi thôi." Nữ tử thấp giọng nói.

"Vậy là tốt rồi, trông cô nương cũng có chút mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi. Trời đã khuya rồi, ta cũng không tiện quấy rầy nữa." Chúc Minh Lãng hành lễ nói.

"Sau này, có khả năng người tỉnh dậy sẽ luôn là ta." Nữ tử nhỏ giọng thì thầm.

"À, ừ, được." Trong lúc nhất thời, Chúc Minh Lãng không biết nên trả lời thế nào.

"Ngày mai xuất phát, có thể ra khỏi thành từ phía Bắc hoàng thành không?" Lê Tinh Họa hỏi.

"Có thể." Chúc Minh Lãng gật đầu.

.....

Cả đêm rồi mà Chúc Minh Lãng vẫn chưa ngủ, ánh mắt của hắn cứ vô tình cố ý nhìn về phía tiểu lâu ở bên cạnh, phát hiện trong tiểu lâu vẫn còn ánh đèn như cũ, sau cùng, hắn cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Chúc Minh Lãng bị tiếng cãi nhau ồn ào của Phương Niệm Niệm và Cẩm Lý tiên sinh ở trong sân đánh thức, theo phản xạ Chúc Minh Lãng nhìn sang tiểu lâu, phát hiện cửa sổ của tiểu lâu đã được mở ra.

Ánh nắng ban mai chiếu xuống bên cửa sổ, nơi đó đặt một đóa hoa lan xinh đẹp, nó đang từ từ nở những cánh hoa đầy đặn ra, tinh thần phấn chấn, sức sống bừng bừng.

Nàng đốt đèn đến đêm khuya như vậy là để cứu sống gốc hoa lan nho nhỏ này sao?

Nhưng hôm nay phải đi rồi mà.

Bình thường trong tiểu viện của Chúc Minh Lãng không có nha hoàn, cơ bản là không lâu sau khi mấy bồn cây cảnh hoa lá được đưa vào thì đều sẽ sớm chết héo, sau đó bị vứt đi, thay bằng những chậu khác. Rất ít khi có người che chở bọn chúng.

Chúc Minh Lãng rửa mặt, mặc đồ chỉnh tề rồi vào trong viện.

Dưới thảo bồng được dùng để che nắng ở ngoài viện có hai nữ tử tuyệt mỹ, dáng người mềm mại lả lướt đang đứng ôn tồn lễ độ trò chuyện với nhau, hai giọng nói đầy du dương ấy cho người khác một cảm giác rất êm tai.

Chúc Minh Lãng đi lên trước, trong lúc nhất thời hắn cũng không phân rõ ai ra ai, đành gượng cười chào hỏi các nàng.

Ban đầu Chúc Minh Lãng có cố ý quan sát khí sắc hai người để suy đoán ai là Lê mỹ nhân, ai là Nam mỹ nhân, nhưng xem ra như linh hồn của Lê Tinh Họa cũng không bị hao tổn, sự thức tỉnh của nàng cũng giúp cho thân thể này tỏa ra sức sống tương đối dồi dào, khí sắc tốt hơn lúc hôn mê rất nhiều.

Nếu Chúc Minh Lãng không biết hai người này vốn không phải một, hắn đã cho rằng Lê Vân Tư hết bệnh rồi.

Vả lại, lúc trước Phương Niệm Niệm đã suy đoán rất chính xác, Lê Tinh Họa và muội muội có mối quan hệ tốt hơn hẳn, rất dễ nhận thấy từ việc các nàng đứng ở đây mà thân mật nói chuyện với nhau.

"Chúc Minh Lãng, ngươi không được có hành động gì quá phận đấy, đây là Tinh Họa tỷ tỷ, không có quan hệ ám muội gì với ngươi cả!" Nam Vũ Sa cố ý dặn dò.

"Vũ Sa, không được vô lễ." Lê Tinh Họa hơi nhíu mày.

"Không có gì đâu, sau này đều là người một nhà, cho nên không cần câu nệ thế, muốn nói gì thì cứ nói." Chúc Minh Lãng cười cười, không thèm để ý đến việc Nam Vũ Sa cố ý kiếm chuyện.

Cô em vợ này ấy à, lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy.

"Chúc công tử, vừa rồi ta đã nói với Vũ Sa về di tích Tổ Long, có lẽ trong di tích Tổ Long sẽ có Thần Cổ Ngọc Đăng. Hơn nữa các ngươi đều là Mục Long sư, trong di tích có rất nhiều linh tỉnh hữu ích cho việc tu hành của các ngươi, vậy nên trên đường đi nếu phát hiện di tích Tổ Long thì có thể đi xem một chút." Lê Tinh Họa ôn nhu nói.

"Nhưng chúng ta không có manh mối, rất khó tìm được lối vào của di tích Tổ Long." Chúc Minh Lãng nói.

"Tinh Họa tỷ tỷ có thể xem tinh tượng để tìm."

"Vạn vật tuần hoàn, thương hải tang điền, tinh mang và tinh cục cũng sẽ vì một vài tuyên cổ suy biến mà xảy ra chút biến ảo khó lường." Lê Tinh Họa nói.

Khi Chúc Minh Lãng nghe Lê Tinh Họa nói vậy, hắn mới sực nhớ ra tối hôm qua Lê Tinh Họa không chỉ đùa nghịch hoa lan, mà hình như còn thường xuyên ra ngoài bệ cửa sổ để quan sát tinh không.

Nàng đang xem tinh tượng để tìm Cổ Thần Ngọc Đăng sao?

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch