Chương 233: Đoán được việc này từ trước? [Cầu kim phiếu, cầu đề cử a!!!]
Dịch Giả: Vương Linh
Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
Từ Thủy Trích Hoàng thành đến Hoàng đô phải đi vòng qua gò núi Thanh Thủy, đi về hướng tây.
Miểu Sơn Kiếm Tông tổng cộng có năm người, một người đội nón xanh, hơi lớn tuổi một chút, có một màng khăn che mỏng màu đen từ vành nón buông thõng xuống dưới, cố tình che đi dung mạo của nàng.
Ngoài ra còn có bốn nữ tử, đều mặc trang phục giống nhau, chỉ có trang sức trên người là có chút khác biệt.
Mặc dù không phải lúc nào cũng cần đội mũ che, nhưng rõ ràng là các nàng cũng không muốn ở một nơi xa lạ lộ rõ dung mạo với những người không quen biết.
Ở quốc gia nơi Miểu Sơn Kiếm Tông tọa lạc, dung mạo của nữ tử tương đối thần bí và thần thánh, Chúc Minh Lãng đã từng đi qua nơi đó, ở thành bang, quốc đô, có hơn một nửa số nữ tử ra ngoài đều mang theo mạng che mặt, cả vòng tai, trang sức đeo trên người cũng thuộc loại bình thường, để duy trì một cảm giác mông lung, huyền bí.
Cùng đồng hành đi đến đó, ngoại trừ đoàn người Chúc Minh Lãng, còn có đường chủ Diêu Sơn Kiếm Tông, Ngô Phong, đại đệ tử Vân Trung Hà, một nữ tử là kiếm sư Thiệu Oánh.
Thiệu Oánh cùng Phương Niệm Niệm tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, hai người rất nhanh đã líu ríu nói chuyện với nhau không ngừng, như hai con hỉ thước(chim khách) vậy, nhưng như vậy lại khiến cho bầu không khí trong cả đoàn sôi nổi sống động hơn hẳn.
Cả Nam Vũ Sa và Nam Linh Sa đều có thói quen mang mạng che mặt, hơn nữa các kiếm cô khác trong đội ngũ cũng đều mang mạng che, cho nên người khác cũng không phát hiện hai tỷ muội các nàng là song bào thai tỷ muội, dù sao trang phục các nàng mặc cũng không giống các tỷ muội song sinh khác, phong cách trang điểm phục trang của các giống nhau như đúc.
Cỏ cây tươi tốt mang theo chút sắc vàng của mùa thu, nhưng trên thực tế càng đi phía tây, khí hậu càng dễ chịu, một mặt của Miểu Sơn nữ quốc chính là nằm ở Nghê Hải, ở nơi đó thời gian ban ngày tựa hồ cũng lâu hơn một chút.
Bên ngoài Tây Hoàng đô, đường xá rộng rãi, thương đội, lữ khách, nông phiến, quan binh lui tới, có thể nhìn thấy một gã nam tử mặc phục sức kỳ lân bào, sát khí đằng đằng đang đứng trên con đường tất yếu phải đi qua, thông đạo phía tây Liêu Thảo.
"Hạo thống lĩnh, sao ngài lại đứng đây, là đang đợi vị Hầu gia đấy sao?" Một gã quan binh đến gần, nhếch miệng cười hỏi.
"Ngươi tới đúng lúc lắm, giúp ta hỏi thăm một chút, những người của Miểu Sơn Kiếm tông và Diêu Sơn kiếm tông từ nơi này ra khỏi thành sao?" Trên mặt vị Hạo thống lĩnh hiện rõ vẻ tức giận.
"Bọn họ sao, sáng sớm ta đã nhìn thấy một nhóm kiếm cô đi ra từ bên Bắc thành hoàng môn, đi được một lúc rồi. Hạo thống lĩnh ngài đây là mới từ trong chiến trường trở về sao?" Một gã tuần thành thành vệ mở miệng nói.
"Bọn họ muốn đi về phía tây, tại sao lại đi từ cửa Bắc ra ngoài!"
"Việc này thuộc hạ cũng không rõ, thống lĩnh muốn chặn người lại sao?"
"Tên Chúc môn tiểu tử đó dám giết cháu ta, ta làm sao có thể tha cho hắn??" Hạo thống lĩnh cả giận nói.
Hoàng vương đã hạ lệnh, không thể truy cứu chuyện của Triệu Thần nữa.
Vậy còn Hạo Thiếu Thông?
Việc này cùng ân oán với thế tử Triệu Doãn Các không có liên quan.
Hôm nay chính là ngày hạ táng của Hạo Thiếu Thông, bởi vì đợi Hạo thống lĩnh trở về, người nhà bọn họ đã để quan tài của Hạo Thiếu Thông để trong linh đường nhiều ngày rồi.
Chẳng phải cũng chỉ vì muốn đợi Chúc Minh Lãng vừa ra khỏi Hoàng đô, liền bắt hắn đưa đến chỗ hạ táng, dập đầu trước mộ của Hạo Thiếu Thông!
Bọn họ không dám giết Chúc Minh Lãng.
Nhưng làm cho Chúc Minh Lãng nhục nhã, khiến cho hắn dập đầu trăm lần, loại chuyện như vậy Hạo thống lĩnh vẫn dám làm.
Nếu hắn không thuận theo, Hạo thống lĩnh vừa hay có thể “bất cẩn” bẻ gãy mấy cái xương của hắn, nói thế nào cũng không thể để tên đệ tử Chúc môn này tiêu diêu tự tại.
Còn ở trong Hoàng đô, Hạo thống lĩnh cũng không dám động thủ,
Hạo Dũng thật vất vả dùng trăm phương ngàn kế mới từ mấy hạ nhân trong Miểu Sơn Kiếm Tông biết được hướng đi của Chúc Minh Lãng.
Ông ta cố ý chờ ở nơi này, muốn giữ lại chút thể diện cho Hạo gia.
Kết quả đều sắp đến trưa rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Chúc Minh Lãng đâu.
Việc này khiến Hạo thống lĩnh tức giận đến run người!
Để tên tiểu tử kia thoát được?
Có người âm thầm thông tri cho bọn chúng, để chúng tránh mình sao?
Liêu thảo rộng lớn, đi trọn một ngày cũng không thấy điểm tận cùng.
Mọi người đành phải nghỉ chân tại một tòa thành, đợi trời sáng lại tiếp tục lên đường.
"Từ cửa bắc đi ra, đường đi có chút vòng vèo hơn một chút, dưới tình huống bình thường vừa hay có thể đến được Nguyên biên thành, ở bên đó có một đoạn chúng ta có thể phi hành mà đi, chúng ta cũng có thể thuê một Mục Long Sư bản địa đi cùng." Ngô Phong mở miệng nói.
"Đúng rồi, chúng ta tại sao lại phải đi ra từ cửa Bắc, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết nguyên nhân đâu?" Ôn Như Mộng không hiểu hỏi.
Chúc Minh Lãng thật ra cũng không biết nguyên nhân, chỉ là nghe theo sự an bài của Lê Tinh Họa.
Bất quá mọi người cũng không ai quá để ý chuyện này, đến khi đến thành trì, vào trong khách điếm, Chúc Minh Lãng mới nhớ ra, đến hỏi thăm Lê Tinh Họa.
Lê Tinh Họa cũng nói, nàng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nói với Chúc Minh Lãng rằng nếu ra khỏi thành từ cổng bên kia thì sẽ gặp phải chút rắc rối.
Lúc Chúc Minh Lãng vẫn đang cảm thấy có chút nghi hoặc, từ bên trong khách điếm, một nam tử mặc phục sức của một cửa hàng đúc kiếm vội vội vàng vàng đi tới, nhìn ngó xung quanh như tìm kiếm thứ gì.
Trên xiêm y của người này có kí hiệu của Chúc môn ngoại đình, Chúc Minh Lãng liếc mắt một cái liền nhận ra, vì vậy gọi hắn qua đây.
"Chúc công tử, thuộc hạ là chưởng quỹ của cửa hiệu ngoại đình trong tòa thành này, bá phụ của ngài bảo ta đến nhắc nhở ngài, trong Hạo gia có một tên gọi là Hạo Hưng Thịnh, là thống lĩnh của Hoàng gia, hắn gần đây đang nỗ lực tìm kiếm tung tích công tử, sáng nay bọn họ còn phái người canh giữ ở phía Tây cổng thành, hình như muốn dự định vào hôm nay, ngày hạ táng của Hạo Thiếu Thông sẽ bắt ngài đến trước mộ phần tạ tội." Trưởng quỹ cửa hiệu đúc kiếm nói.
Chúc Minh Lãng kinh ngạc nhìn liếc qua vị cô nương Tinh Họa đang thưởng thức cơm canh ngay bên cạnh.
"Tốt, ta biết rồi."
"Công tử trên đường đi xin cẩn thận một chút, Hạo thống lĩnh cũng có chút năng lực cùng thế lực chống lưng, công tử ra ngoài Hoàng đô, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để gây khó dễ cho ngài, đặc biệt là khi ngài cùng đoàn đội ngũ vẫn còn ở trong khu vực của Hoàng đô, nếu có tình huống bất ngờ gì xảy ra, công tử có thể tùy thời báo cho các phân đình phân đà trong các thành trì lớn, chúng ta sẽ lập tức triệu tập cao thủ đến trợ giúp cho công tử." Chưởng quỷ nói.
"Làm phiền rồi, chỉ có điều bây giờ ta đang đi cùng các vị trưởng bối trong Miểu Sơn Kiếm tông và Diêu Sơn Kiếm tông, có bọn họ, ta cũng sẽ không có chuyện gì, ngươi chuyển lời lại cho bá phụ ta không cần lo lắng cho ta." Chúc Minh Lãng nói.
"Công tử, đây là bản đồ phân bố của các thành trì lớn của Chúc môn trên Cực Đình đại lục, thủ đô, các Đình Đường quan trọng, ngài có cần gì, có thể dự tính trước." Vị chưởng quỹ này ngược lại vô cùng tỉ mỉ, đưa cho Chúc Minh Lãng một quyển bản đồ.
Chúc Thiên Quan là một người rất cẩu thả, chỉ cần mình ra khỏi Hoàng đô, hắn đều làm như không có đứa con trai này, trên căn bản là chẳng thèm ngó ngàng tới, có lẽ lão phụ thân này trong đầu chỉ có mỗi mẫu thân và Chúc môn mà thôi.
Chúc Sơn và Bạch Hân thì lại không giống như vậy, bọn họ đôi khi lại giống như là cha mẹ ruột của Chúc Minh Lãng vậy, luôn cẩn thận chiếu cố, lo lắng cho hắn.
Phần bản đồ này, hiển nhiên là do Chúc Sơn và Bạch Hân đưa tới, đoán chừng họ nghe nói mình muốn đi xa nhà, sớm đã phân phó bên ngoại đình thông báo với các Chúc môn phân đình, phân đường, phân đà, muốn bọn họ thời thời khắc khắc chú ý đến hướng đi của mình, cũng bảo đảm không để bản thân ở những vùng đất xa xôi lạ lẫm không phải chịu ủy khuất gì.
"Tốt, ngươi trở về đi, ta ở đây sẽ không có chuyện gì." Chúc Minh Lãng nói.