Sau khi báo với nhóm Ngô Phong một tiếng, Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa liền tiến về phía cuối cánh đồng bát ngát.
Trong lòng Chúc Minh Lãng vẫn còn chút lo lắng, bèn hỏi thăm Nam Linh Sa: "Mấy ngày gần đây muội ấy có vẻ hơi tiều tụy, đã thấy chuyện gì không lành sao?"
"Thỉnh thoảng sẽ vậy, dù là chuyện có liên quan hay không liên quan đến muội ấy thì đều sẽ xuất hiện vào trong giấc mơ của muội ấy, thậm chí trong mơ muội ấy còn có thể đóng vai nạn nhân, trực tiếp cảm nhận, cho đến khi tỉnh lại." Nam Linh Sa vẽ hà thảo chi chu ra, đứng trên thuyền.
Chúc Minh Lãng cũng đứng lên trên, con thuyền được vẽ ra này có thể lướt đi trên mặt sông rất nhanh, cũng có thể bay vụt trên đống cỏ, mọi cảnh sắc trên cánh đồng rộng bao la đang bị vùn vụt bỏ lại phía sau.
"Vậy chẳng phải đau đớn lắm sao?" Chúc Minh Lãng hơi kinh ngạc nói.
"Ừm, nếu không có chuyện gì xảy ra, có thể ngăn lại kịp thời thì mộng cảnh tra tấn ấy sẽ được loại bỏ, nhưng nếu xảy ra thật thì loại đau khổ ấy sẽ mãi lởn vởn trong tâm mộng của muội ấy như oan hồn ác quỷ, đeo bám qua thời gian dài, khiến muội ấy ngày đêm khó ngủ." Nam Linh Sa giải thích.
"Đây là cái giá cho việc làm Dự Ngôn sư sao?" Chúc Minh Lãng nói.
Họ có thể nhìn thấy chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, cho nên có đôi lúc phải gánh chịu những nỗi đau đớn vốn không thuộc về mình, trải qua sự tra tấn trong giấc mộng giống hệt như họ là người trong cuộc.
"Nên Tinh Họa rất không thường tỉnh lại, lần này sẽ là nỗi dày vò kéo dài nhất mà muội ấy phải chịu." Nam Linh Sa nói.
Câu nói này của Nam Linh Sa khiến Chúc Minh Lãng nhớ lại những gì mà trước đây Lê Vân Tư từng nói, rằng tình huống của nàng và Lê Tinh Họa khá khác so với hai muội muội.
Hình như thỉnh thoảng Nam Linh Sa và Nam Vũ Sa sẽ hoán đổi cho nhau, nhưng có lúc không rõ quy luật thế nào, hình như một linh hồn khác có thể bất chợt thức tỉnh trong lúc người kia đang nói chuyện.
Dựa vào thời gian hai người đồng hành với nhau trước đó, hắn thấy khoảng thời gian mà Nam Linh Sa và Nam Vũ Sa tỉnh lại khá gần nhau, nhưng theo ý của Nam Linh Sa thì, với Lê Vân Tư và Lê Tinh Họa, Lê Vân Tư luôn tỉnh dậy lâu hơn, còn Lê Tinh Họa thì tương đối ít.
"Linh Sa cô nương, có thể nói cụ thể cho ta chút không, thật ra mấy ngày nay ta thấy Tinh Họa cô nương thần sắc tiều tụy quá độ, tâm thần có chút không tập trung, ta cũng rất lo lắng." Chúc Minh Lãng nghiêm túc hỏi.
"Đó là sự phản phệ mà Tinh Họa phải nhận khi muội ấy muốn nhìn thấu thiên cơ, đa phần muội ấy luôn vô thức chìm trong giấc ngủ say, như vậy mới không phải thấy những chuyện không nên nhìn thấy. Lần này Lê Vân Tư bị thương, e rằng đây là lần thức tỉnh dài nhất của Tinh Họa sau nhiều năm qua." Trên khuôn mặt của Nam Linh Sa có mấy phần sầu lo, rất hiếm khi thấy nàng lo lắng cho ai như thế.
"Vân Tư từng nói muốn nhờ ta một chuyện nhưng chưa kịp nói ra, có phải nàng ấy biết mình chưa thể tỉnh lại không?"
"Thời gian thức tỉnh của Tinh Họa càng lâu, muội ấy sẽ càng có thể dự kiến được nhiều chuyện hơn, đồng nghĩa với ảnh hưởng của việc phản phệ sẽ gia tăng, nhưng muội ấy không thể nào trốn tránh như lúc trước." Nam Linh Sa nói.
Trước đây, Tinh Họa chỉ tỉnh lại mấy ngày là nhiều nhất, thời gian còn lại đều là do Lê Vân Tư chưởng khống thân thể.
Đây chính là cái giá của việc tiên đoán thiên cơ.
Trước đây Tinh Họa và Lê Vân Tư có thời gian thức tỉnh không bằng nhau, đa phần lúc Tinh Họa phải trả giá cho việc tiên đoán thì nàng đều ngủ say, bởi vì từ sau khi phản phệ xuất hiện, thì đa phần lần nào Tinh Họa cũng phải chịu tra tấn, thế nên nàng luôn chọn cách ngủ say để tránh việc phải chịu đựng. Dần dần, dường như Tinh Họa đã quen với việc ngủ say, phần lớn thời gian sẽ là do Lê Vân Tư sẽ đi ra.
Đây cũng là một cách để bảo vệ Tinh Họa.
Chỉ có điều, việc Lê Vân Tư bị thương đã khiến thời gian Tinh Họa bị ép buộc phải thức tỉnh ngày càng tăng, phản phệ đã bắt đầu xuất hiện, hơn nữa có thể sau này còn tăng mạnh hơn rất nhiều.
"Vậy là nếu giải quyết những tiên đoán mà Tinh Họa đã thấy trong mộng cảnh là sẽ tiêu trừ được cơn đau do phản phệ mang tới, đúng không?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Ừm, tốt nhất là phải ngăn cản được những chuyện thảm thiết xảy ra, thường thì những gì muội ấy nhìn thấy đều cực kỳ bi thảm." Nam Linh Sa nói.
Chúc Minh Lãng gật đầu.
Có thể thấy được, cho dù là Nam Linh Sa, Nam Vũ Sa, hay Lê Vân Tư, các nàng đều hết lòng bảo vệ Lê Tinh Họa, có lẽ là vì từ nhỏ Lê Tinh Họa đã phải gánh chịu những đau khổ đáng nhẽ không thuộc về nàng.
Giờ đây, Chúc Minh Lãng đã đoán ra Lê Vân Tư muốn nhờ mình chuyện gì.
....
Phía cuối của cánh đồng bát ngát là một đồi núi, trên đồi núi mọc đầy cỏ rêu xanh, dù đã đứng cách nơi này rất xa nhưng Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Bay qua đồi núi, Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đồng thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ!
Dưới đồi núi là một tòa huyết trì đậm đặc khổng lồ do một đống tảng đá lớn đắp lên vây quanh. Trong huyết trì đang ngâm đầy các thi thể, tất cả đều vẫn còn nguyên vẹn như vừa mới chết, có vài thi thể còn bị phơi trên đống đất đá ngổn ngang, vài thi thể khác thì bị treo ngược trên vách đá, một số thì lại bị đóng cọc trên thân cây khô cằn như những phạm nhân trên giá hành hình...
Những thi thể này đều không có mắt, rõ ràng là hốc mắt bị trực tiếp móc ra, tạo thành hai lỗ thủng trông cực kì đáng sợ.
Những thi thể bị ngâm trong huyết trì nhiều đếm không xuể, dù thân thể hoàn chỉnh hay không trọn vẹn, mắt của chúng đều bị móc hết ra một cách tàn nhẫn. Nhìn vào vẻ mặt của những thi thể này cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn của bọn họ trước khi chết, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta phải sởn tóc gáy!
"Ai lại xây loại tế đàn tà ác như vậy trên sườn núi này!" Chúc Minh Lãng cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Dù là cúng tế súc vật thì đa số dân chúng cũng sẽ giết chúng nó thật nhanh gọn, nhưng những người ở đây lại phải trải qua nỗi kinh hoàng và thống khổ chồng chất khi còn sống.
Nghĩ tới Lê Tinh Họa cũng có cảm giác như vậy trong giấc mộng, Chúc Minh Lãng không rét mà run.
Một người từng kinh qua chiến trường, thậm chí sinh tử là chuyện bình thường như hắn cũng chưa chắc có thể chịu nổi loại cảnh tượng tàn sát tàn nhẫn đến thế này, huống chi là một nữ tử đến một chậu hoa lan cũng không nỡ để khô héo như Lê Tinh Họa.
"Bọn họ đều là nô lệ." Nam Linh Sa chỉ vào mấy thi thể, xiềng xích trên người họ vẫn còn sờ sờ ra đó.
Chúc Minh Lãng cũng để ý thấy dù họ không bị xiềng xích trói lại thì trên người vẫn có ấn ký nô lệ.
"Ta nhớ ở vùng liêu nguyên phía Tây có một tòa thành bang nuôi nô lệ, chuyên buôn bán những nô lệ vong quốc hoặc các bộ lạc tộc đàn hoang dã. E rằng đây là thủ bút một giáo phái ác nào đó, bọn chúng vận chuyển nô lệ đến đây, sau đó móc mắt giết sạch, cung phụng tà vật." Chúc Minh Lãng nói.
"Cảnh mà Tinh Họa nhìn thấy phải là chuyện sắp xảy ra, nhưng nơi này rõ ràng đã..." Đột nhiên Nam Linh Sa nhíu mày nói.
Chúc Minh Lãng nhìn quanh một lượt.
Đúng vậy, người trong này đều đã chết, bị vứt trong gò núi như rác rưởi.
Không biết là đã tiến hành nghi thức hay cúng tế gì, nhưng hình như đều hoàn thành hết rồi.
"Suỵt!" Đột nhiên Chúc Minh Lãng ra dấu đừng lên tiếng, sau đó dùng ngón tay chỉ vào huyết trì.
Nam Linh Sa nhìn lại, phát hiện trong huyết trì có thứ gì đó đang di động, no nê uống huyết dịch đã bị nguyền rủa trong huyết trì kia như con đỉa. Mới đầu bọn chúng đều rất nhỏ bé, nhưng sau khi bơi vài vòng trong huyết trì thì trở nên vô cùng béo mập, dần dần cứ như một con thủy mãng vậy, hết sức đáng sợ.
Không lâu sau, những Huyết Điệt kia bắt đầu thôn phệ lẫn nhau, chậm rãi từ mãng hóa giao, thậm chí thân thể còn phát ra tà quang, khí tức cũng dần dần trở nên cường đại!
"Hóa Long!" Chúc Minh Lãng kinh hãi.
Những Huyết Điệt này, đang Hóa Long!
Nếu loại sinh vật này thành rồng thì không biết sẽ gieo rắc tai họa cho biết bao nhiêu sinh mệnh, vì bản thân bọn chúng sinh trưởng dựa vào việc hấp thu sự oán giận, thống khổ và huyết dịch bị nguyền rủa của con người mà sống!
E rằng người đã tàn nhẫn xây dựng tế đàn muốn biến nơi đây thành môi trường thích hợp để đám Trớ Chú Thủy Điệt thuận lợi hóa rồng, đây chính là một tòa Hung Sát Long Môn!