Đây là một tòa thành trì rộng lớn được dựng lên bằng đá, tường thành cũng xây từ những tảng đá lớn màu xám cũ kỹ trong đồng hoang.
Vừa vào thành liền có thể trông thấy ngay một khu chợ rất lớn.
Hàng hóa chủ yếu ở đây không phải là khí cụ, đồ ăn, long lương, đồ cổ, mà là từ người này đến người khác bị xiềng xích thô ráp trói lại.
Những người này đều là nô lệ.
Bọn họ đều bị bắt đến từ một vài bộ lạc chưa khai hóa.
Hoặc là đến từ một vài quốc gia bại trận, cũng có thể là một đám phản tặc.
"Nhìn một chút đi, nữ nhân này bắt được từ Hồ Thần sơn, hung ác lỗ mãng, rất hung dữ đấy, mua về, cam đoan lúc dạy dỗ sẽ cực kỳ thống khoái, một ngàn kim!"
Một gã nam tử mặc y phục tư quân cao giọng rao bán, trên tay hắn đang cầm một đầu dây da rắn chắc, một đầu dây da còn lại gắn ở ngay lỗ tai dài của một vị nữ tử.
Làn da của nữ tử đó có màu lúa mạch, nhưng lại có chút ngã sang màu đen, tuy nhiên vẫn không thể che giấu được mị lực trời sinh của nàng ta, một đôi mắt hẹp dài cùng với chiếc cằm nhọn, quả thực mang theo vài phần phong tình và mị hoặc.
"Tù binh của Ly Xuyên đại địa, ngàn dặm xa xôi vận chuyển tới đây, đây còn là người trong gia đình quý tộc đấy, gia nô, người trong tộc, tiểu thư đều có ở đây hết, đều được dạy dỗ cẩn thận, đảm bảo cực kỳ yêu thích, chỉ cần một trăm ngàn kim thôi!"
Một chiếc lồng sắt rất lớn, trong lồng là một đám người mặc y phục có chút rách rưới.
Có nam nhân trẻ tuổi, có nữ nhân điềm đạm, cũng có mấy lão phụ hơi cao tuổi, sắc mặt bọn họ đều ảm đạm, ánh mắt đờ đẫn, tựa như là những bộ xác chết biết đi.
"Nữ quân!"
Đột nhiên, một gã nam tử trẻ tuổi trong lồng mở to hai mắt, đôi mắt tỏa ra ánh sáng.
Hắn nắm chặt lấy lồng sắt, kích động hô lên về phía một nữ nhân đang đi trên đường phố.
"Lăng Đồ, đầu ngươi choáng váng đến hồ đồ rồi à?" Ở bên cạnh, một người tướng quân mặc áo giáp chiến đấu cũ nát nói.
"Tướng quân, ngài nhìn xem, đó chẳng phải là nữ quân Lê Vân Tư sao!" Nam tử trẻ tuổi có tên là Lăng Đồ chỉ vào nữ nhân đang ngồi trên lưng của Tam Giác Long.
Vị tướng quân kia vịn vào lan can của lồng sắt, chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt nhìn lại, dung mạo của nữ tử kia quả thực rất xuất chúng, đi trong biển người hỗn loạn này mà vẫn đẹp như một vầng trăng sáng làm rung động lòng người!
"Đúng là nàng!" Lăng Huân tướng quân cũng mở to đôi mắt nhìn.
"Tổ Long thành đã lập quốc, trở thành một phần trong Cực Đình đại lục, thân phận bây giờ của nàng ở Cực Đình đại lục là quốc quân!" Lăng Đồ nói.
Ở trên đường bị áp giải tới đây, Lăng gia bọn họ đã nghe qua rất nhiều tin tức.
Tổ Long thành đã lập quốc, Lê Vân Tư dựa vào sức của mình đánh bại Duệ quốc, tứ đại thành bang dưới quyền quản lý của nàng đã trở thành bốn vùng đất ở Ly Xuyên đại địa không bị chà đạp, nhưng những thành bang khác cùng những vùng đất khác, lại không được may mắn như thế.
Tỷ như Lăng Tiêu thành của bọn họ...
Thành trì bị giẫm đạp, gia tộc bị tàn sát, ngay cả đại gia tộc Lăng gia cuối cùng cũng lưu lạc thành nô lệ, bị xem như là gia súc mà áp giải đến Cực Đình đại lục.
Trải qua lần đại biến kinh thiên động địa này, Lăng gia ở Lăng Tiêu thành đã vô cùng hối hận.
Vì sao lúc trước lại ngăn cản Lê Vân Tư lập quốc chứ.
Nếu Lê Vân Tư thống nhất toàn bộ Ly Xuyên đại địa, thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này.
Gia chủ Lăng Lạc Thiên của bọn họ chết thảm, cao thủ trong tộc đều bị tàn sát, ngay cả các tỷ tỷ và muội muội đều không bước ra khỏi nhà một bước, chẳng biết bây giờ đã bị biến thành đồ chơi của tên tặc nhân nào đó, nghĩ đến những chuyện này, đôi mắt của Lăng Đồ lại một lần nữa trở nên ẩm ướt đỏ bừng.
"Tướng quân, chúng ta cầu xin nàng đi."
"Như vậy sao được, dù sao chúng ta. . ." Lăng Huân tướng quân vốn muốn nói dù sao bọn họ cũng là Lăng gia của Lăng Tiêu thành, nhưng nhìn lại chiếc lồng này, rồi lại nhìn người trong tộc cùng đi theo chịu khổ này tựa như súc vật mà chờ đợi bị bán đi, lời nói vừa cất lên đã nghẹn lại.
Thở dài một hơi, Lăng Huân hiểu rất rõ, hiện tại bọn họ chẳng là cái gì cả.
Chỉ cầu sống tạm.
Chỉ cầu cho những tộc nhân này một con đường sống, mà không phải trở thành nô lệ không có chút tôn nghiêm nào.
"Nữ quân điện hạ, cứu chúng ta! !"
"Nữ quân điện hạ, cứu chúng ta! !"
...
Một đoàn người đi qua, Chúc Minh Lãng chợt nghe thấy có người hô lên nữ quân.
Nữ quân là từ xưng hô đặc biệt của Lê Vân Tư ở Ly Xuyên đại địa, bên ngoài Tổ Long thành cũng có không ít người gọi nàng như thế.
Chúc Minh Lãng nhìn lại, thấy được một đám nô lệ bị giam ở trong lồng.
Bởi vì một gã nam tử trong đó gào thét rất lớn tiếng, nên người đó bị chủ nô dùng roi quất mạnh, đánh đến da bị nứt ra.
"Xem một chút đi." Lê Tinh Họa nhẹ nhàng nói.
Chúc Minh Lãng đi lên phía trước, ngăn cản gã vung roi đánh người kia, lên tiếng hỏi: "Những người này, từ nơi nào chuyển tới?"
"Ly Xuyên đại địa, công tử có hứng thú mua không, ta thấy công tử cũng là người quyền quý, chỉ cần mười vạn kim mà thôi, người trong gia tộc này đều là của ngài, môn đình giàu sang quyền thế đều cần một ít gia nô có cấp bậc, những người này đều là người Lăng gia của Lăng Tiêu thành ở Ly Xuyên đại địa, ở đó chính là vùng đất địa linh nhân kiệt, không chỉ có nam tử trẻ tuổi có thực lực không tệ, còn có những tiểu thư đài các hiểu lễ nghĩa, rất biết cách phục vụ, tất cả đều còn nguyên vẹn, đảm bảo công tư sẽ hài lòng!" Vị đứng đầu nhóm tư quân kia nói.
Chúc Minh Lãng nghe thấy là Lăng gia ở Lăng Tiêu thành, ngược lại không có hứng ra tay giúp đỡ.
Còn tưởng rằng là gia tộc của thành bang nào đó không cẩn thận bị bắt, hiện tại bọn họ là người nắm trong tay quyền thống trị ở Ly Xuyên đại địa, giải cứu một vài đồng bào cũng là chuyện nên làm.
Nhưng nếu là đối thủ một mất một còn, thì Chúc Minh Lãng lại không muốn lãng phí tận mười vạn kim đâu.
Hắn là người có nguyên tắc, thương hại bá tánh thì thương hại bá tánh, nhưng kẻ địch không phải là bá tánh.
Quay trở lại đội ngũ, Chúc Minh Lãng nói với Lê Tinh Họa: "Lăng gia ở Lăng Tiêu thành, chính là những người đã dồn ép Vân Tư làm thiếp lúc trước, chúng ta xem như không nhìn thấy đi."
"Ta mua." Lúc này, Nam Vũ Sa đeo khăn che mặt đi tới, lấy ra một viên tử kim châu, đưa cho gã tư quân kia.
Chúc Minh Lãng cũng không biết nàng đi qua từ lúc nào.
Khiến hắn sợ hãi cũng không phải là Nam Vũ Sa mua những người này, mà là Nam Vũ Sa ra tay thật hào phóng, trực tiếp lấy ra mười vạn kim mà không hề nháy mắt chút nào!
"Cô nương thật tinh mắt, những nô lệ này đều là thượng đẳng, xin hỏi ngài muốn dẫn mấy nô lệ này đến đâu?" Gã đầu lĩnh tư quân đó nhìn thấy tiền, lặp tức trên mặt nở nụ cười tươi.
"Đưa về Ly Xuyên đại địa đi, nói với Nam thị ở Tổ Long thành, sau này những người này sẽ là nô bộc trong nhà."
"A?" Gã đầu lĩnh nhóm tư quân này cảm thấy đau đầu, bọn họ đã rất vất vả đưa người từ nơi xa như vậy tới đây, hiện tại lại đưa trở về, mặc dù giá cả vận chuyển tương đối rẻ, nhưng thời gian lại khá lâu.
"Cho ngươi thêm một vạn kim, đưa đến nơi ta đã nói, phải hồi âm nguyên văn lại cho người bên kia, chết mấy người hoặc thiếu cái gì, ta sẽ san bằng trại nô lệ của ngươi." Nam Vũ Sa nói không chút khách khí.
"Không thành vấn đề, nếu tiểu thư đã trả thêm phí chuyên chở, vậy mọi chuyện đều dễ nói rồi, doanh trại chúng ta chuyên về nghề này, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, tiểu thư cứ yên tâm!" Tư quân kia nói.
...
Giao phó tiền đặt cọc, những người buôn bán nô lệ này, cũng đều chịu sự giám thị của Cực Đình hoàng triều, bọn họ cũng không dám làm trái với ước định, bằng không sẽ phải nhận trừng phạt rất nghiêm trọng.
"Đa tạ nữ quân, đa tạ nữ quân điện hạ, kiếp sau nhất định sẽ làm trâu làm ngựa!" Lăng Đồ vội vàng dập đầu cảm ơn.
"Không cần kiếp sau, kiếp này cứ làm trâu làm ngựa phục vụ thật tốt cho Tổ Long thành chúng ta đi." Nam Vũ Sa lạnh nhạt nói.
Tổ Long thành và Lăng Tiêu thành nhiều năm phân tranh.
Lê gia và Nam thị đều cực kỳ chán ghét bọn hắn.
Thà để bọn hắn làm nô cho người khác, còn không bằng để bọn họ đến làm nô bộc cho Tổ Long thành.
Một mặt có thể hả giận, mặt khác cũng xem như là phát chút lòng hảo tâm, dù sao cũng là con dân của Ly Xuyên đại địa.