Nếu Tổ Long thành bang không giữ được lãnh địa, vậy chẳng phải toàn bộ những người trong Phượng Đê trấn, bao gồm cả những người thân thuộc với nàng cũng đều sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?
Bị giam trong lồng sắt, đeo xiềng xích nặng nề, đáng sợ hơn là đều phải mang số phận vất vưởng, bị hạng người gì mua cũng không biết, lại càng không cần phải nói đến cảnh bị giết như súc vật đang chờ họ khi không được ai mua.
Bốn đại thành bang trong Tổ Long thành bình yên vô sự là vậy, nhưng vận mệnh của người những thành bang khác trên Ly Xuyên đại địa lại hoàn toàn khác biệt với những người trong Tổ Long thành bang.
Suy cho cùng, vẫn phải trở nên thật cường đại!
Không phải Cực Đình hoàng triều cũng cảm thấy Tổ Long thành bang đủ cường đại nên mới chiêu hàng Tổ Long thành bang sao, nếu không thì Duệ quốc đã san bằng bọn họ luôn rồi.
"Tại gò núi trên tế đàn, chúng ta phát hiện những Huyết Điệt thôn phệ lẫn nhau, lợi dụng những huyết dịch và sát khí này để hóa rồng..."
"Huyết trì phía sau Bia tường kia đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, tụ tập không biết bao nhiêu là tà sát chi khí, tựa như U Minh Địa Ngục vậy, e rằng Điệt Linh vừa được sinh ra đã có đủ lực lượng vượt Long Môn để trở thành Huyết Điệt Tà Long chân chính."
Tai ương thực sự mà Dự Ngôn sư Lê Tinh Họa đã nhìn thấy, chính là tòa tế đàn nô lệ trong Bia thành này!
Chúc Minh Lãng báo cáo tình hình cho hai vị trưởng bối Miểu Sơn Kiếm Tông và Diêu Sơn Kiếm Tông, trên khuôn mặt vị kiếm cô Bạch Tần An luôn đội mũ che mặt kia lộ ra mấy phần khó chịu.
"Một ma giáo tà ma thâm độc như vậy, chi bằng trực tiếp san bằng cho rồi!" Kiếm cô Bạch Tần An tức giận nói.
"Bọn chúng chỉ giết mỗi mình nô lệ, đúng là quá xảo quyệt. Như vậy thì chúng ta cũng không thể tìm được lý do chính đáng để hạ sát thủ với bọn chúng rồi." Ngô Phong nói ra.
Trong Cực Đình hoàng triều, mạng của nô lệ không đáng một đồng, sinh tử của bọn họ đều bị quyết định bởi một ý niệm của chủ nô.
Nói cách khác, cho dù bọn họ có tàn sát người sống rồi ném họ vào trong lô trì thì cũng không được xem là vi phạm pháp luật của Cực Đình hoàng triều. Huống chi, những người làm ăn trong Bia thành đều biết việc nô lệ không được bán ra sẽ bị giết, mà xem ra vị chưởng quản của tòa thành trì này cũng ngầm đồng ý...
"Đúng vậy, e là dù trực tiếp động thủ thì người của Vô Mục giáo phái thì bọn chúng cũng sẽ không hiện thân đâu."
Mọi người đang bàn bạc nên làm sao để diệt trừ lũ cặn bã tà giáo này thì chợt có một nữ tử mặc áo giáp màu đen bó sát người đi tới, mái tóc dài đen nhánh cùng với thân hình hoàn mỹ mà khải y đã phác hoạ ra kia, tư thế hiên ngang mà xinh đẹp cực kì đã để lại cho người ta một ấn tượng không nhỏ.
Nữ tử đi vào trong viện, ánh mắt quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng cũng nhận ra người này, nhưng vẫn còn nghị hoặc lý do nàng ta xuất hiện ở đây.
Phương Niệm Niệm và Nam Vũ Sa cũng để ý thấy nữ tử này có tướng mạo khá giống Tần Dương, có điều lớn tuổi hơn một chút.
"Công tử..." Nữ tử mặc hắc khải y chần chờ một chút.
"Ngươi cứ nói thẳng đi." Chúc Minh Lãng nói.
"An Vương, Triệu Doãn Các và Nhiếp Sùng tập hợp một nhóm tử thị do Hạo Hưng Thịnh chỉ huy để lần theo hành tung của ngài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn chúng âm mưu bắt cóc ngài để bức bách Bùi quốc..." Nữ tử mặc hắc khải y không nói nửa đoạn sau ra.
Rất hiển nhiên, Chúc Minh Lãng nghe hiểu được đoạn sau là gì.
Tại Bùi quốc, Chúc Thiên Quan đang nắm giữ một chi đại quân tinh nhuệ, cánh quân này được trang bị cực kỳ đầy đủ, thực lực cường đại vô cùng, ngoại trừ tứ đại tông lâm và lục đại tộc môn có nội tình thâm hậu ra, e rằng cánh quân hoàn toàn có thể san bằng bất cứ thế lực nào.
Đương nhiên hoàng thất sẽ tuyệt đối không cho phép một đoàn quân cường đại tuyệt luân này tồn tại, nhưng Hắc Khải quân đoàn vô cùng tinh nhuệ, dưới sự chỉ huy của Chúc Môn, bọn họ đã san bằng một loạt các thành bang tại Bùi quốc, nhưng rồi lại chia thành nhiều tiểu đội và trấn thủ nhiều nơi, trừ khi phát sinh biến cố lớn gì, Hắc Khải đại quân tuyệt đối sẽ không tập hợp lại, đồng thời cũng sẽ không khiến hoàng tộc cảm thấy đây là một mối uy hiếp.
Có vẻ An Vương cũng biết đến sự tồn tại của Hắc Khải đại quân, hắn vẫn luôn muốn mượn đại quân để làm nội tình gây sóng gió hoặc thu nạp vào dưới trướng.
"Hạo gia đúng là điển hình của đám dũng sĩ cõng nồi, tất cả những tử thị kia đều không có thân phận, không có ấn ký, không hề có manh mối gì để điều tra thân phận, nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng chỉ có mỗi Hạo Hưng Thịnh và Hạo gia gánh chịu, An Vương, Triệu Doãn Các và Nhiếp Sùng tiếp tục núp ở đằng sau." Chúc Minh Lãng cười khẩy.
"Công tử không cần lo lắng, những tử thị kia sẽ tuyệt đối không được thấy ánh nắng mặt trời ngày mai đâu." Nữ tử mặc hắc khải y nói.
Nghe Tần Loan nói vậy, trong mắt Chúc Minh Lãng lóe lên một tia sáng.
Nếu đám tử thị được Hạo thống lĩnh Hạo Hưng Thịnh dẫn theo bị giết, không phải cũng sẽ làm bại lộ sự tồn tại của Tần Loan sao?
Chúc Minh Lãng không rõ Chúc Môn có bao nhiêu ám vệ, nhưng chắc chắn Tần Loan thuộc một chi quan trọng trong Ám Vệ, nếu vì chút chuyện nhỏ này mà để bị bọn An Vương và Triệu Doãn Các phát hiện ra con át chủ bài này thì quả là đáng tiếc.
"Đã điều tra ra là ai đã tiết lộ tin tức ta rời thành chưa?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Đã điều tra xong, là tên quản gia đã hầu hạ các đệ tử Miểu Sơn Kiếm Tông trong đình viện của hoàng tộc." Tần Loan nói.
Ôn Mộng Như và hai sư muội của nàng trố mắt nhìn nhau, họ không biết còn có chuyện này.
"Đúng là bọn ta đã nói chuyện hôm đó ngay trước mặt tên quản gia kia." Tiểu sư muội Tiểu Lô nói.
"Thuộc hạ đã xử lý xong." Tần Loan nói.
"Tìm ai đó để quăng mồi đi, nói với họ là tối mai chúng ta sẽ một thân một mình vào trong Bia thành, ta muốn một lưới tóm gọn." Chúc Minh Lãng nói.
"Mượn đao giết người sao?" Hai mắt Ngô Phong lập tức phát sáng, hắn vươn tay vỗ vào vai Chúc Minh Lãng, nở nụ cười đầy xảo trá.
Ngô Phong rất thích chiêu này, không cần tốn nhiều thời gian để sưu tập chứng cứ, cũng không cần làm những danh môn chính phái bọn hắn phải gánh tiếng xấu là ỷ mạnh tùy ý tàn sát thế lực nhỏ.
Cứ để An Vương, Triệu Doãn Các và Hạo Hưng Thịnh đi gặp Vô Mục giáo phái này đi, để xem Vô Mục giáo phái còn ẩn giấu những ám thủ nào!
"Rõ, thuộc hạ sẽ xử lý ngay." Tần Loan gật đầu.
Quả thật cách xử trí này tốt hơn trực tiếp chặn đánh nhiều, có khi còn câu được con cá to hơn cũng không chừng.
Tần Loan rời khỏi đây, lặng lẽ không một tiếng động.
Phương Niệm Niệm hơi tò mò, hỏi Chúc Minh Lãng: "Sao ta chưa bao giờ gặp đại tỷ tỷ này vậy?"
"Ta cũng chưa gặp bao giờ." Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái.
Tần Dương và Tần Loan đều là trẻ mồ côi được Chúc môn thu nuôi, ban đầu Chúc Thiên Quan muốn bồi dưỡng họ thành ám vệ để bảo vệ hắn, dù sao khi đó Chúc Thiên Quan vẫn cho rằng Chúc Minh Lãng sẽ kế thừa gia nghiệp, tương lai làm một chú sư tài giỏi không ai sánh bằng.
Chú sư không biết chém giết tranh đấu, đường nhiên cần phải có cao thủ tuyệt đỉnh bảo vệ.
Nhưng kể từ khi Chúc Minh Lãng đến Diêu Sơn Kiếm Tông, những ám vệ vốn đã được chuẩn bị cho hắn đã rút lui toàn bộ, dù sao bản thân hắn đã là một Thần Phàm giả đủ cường đại, còn cần người khác bảo vệ làm gì.
Thực lực của Tần Loan rất cường đại, thiên phú lại rất tốt, ngay cả một người rất khắt khe như Chúc Tuyết Ngân cũng có lòng muốn nhận nàng làm đồ đệ.
Vừa rồi Chúc Minh Lãng thử dò xét thử tu vi của nàng ra sao, nhưng lại không hề nhìn thấu.
"Thì ra suốt chặng đường vừa qua, chúng ta đều có người bảo vệ à?" Phương Niệm Niệm vô cùng ngoài ý muốn.
"Ra ngoài biên giới hoàng triều thì không còn nữa." Chúc Minh Lãng nói.
....
Ném đá dò đường là thủ đoạn hữu hiệu nhất, bất kể Hạo Hưng Thịnh nghe ngóng ra được tin gì, Miểu Sơn Kiếm Tông, Diêu Sơn Kiếm Tông và cả đoàn đội Mục Long sư của nhóm Chúc Minh Lãng cũng đứng sau chờ bọn chúng cắn câu.
Ngoài việc cố gắng nhổ Vô Mục giáo phái, Huyết Điệt Tà Long kia cũng tuyệt đối không thể giữ lại.
Một Tà Long thế này mà chỉ dựa vào tính mạng của những nô lệ không bán được kia mà nuôi sống, có chết Chúc Minh Lãng cũng không tin!
. . .
Cùng đón chờ các chương sau nhé mọi người, đọc thấy hay thì cho team mình xin ít Kim Phiếu, donate ủng hộ tinh thần cũng được nè, tks mọi người ^^!!