Vùng hoang dã gần thành, vốn luôn là không khí trong sạch, pha lẫn chút mùi cỏ xanh.
Nhưng bên trong Bia thành vĩnh viễn tràn ngập một loại mùi hăng cay sống mũi.
Mùi này vốn dĩ là giống mùi máu tanh nồng trong khu chợ của mấy kẻ làm nghề đồ tể, nhưng nơi này trước nay đều không buôn bán những thứ này.
Ơ Cực Đình hoàng đô cũng có những kẻ được cấp quyền buôn người, được gọi là thuê doanh, bọn họ như bầy chim kền kền ăn xác chết, luôn lượn lờ gần những khu vực có xảy ra chiến tranh, đợi đến sau khi chiến tranh kết thúc mới bắt đầu hành sự chia trác lợi ích.
Vào buổi tối, lại có thêm một nhóm nô lệ không được bán ra ngoài, từng người một bị áp giải ra phía sau Bia tường.
Phía sau đầu của một Địa long cường tráng, có một đoạn xiềng xích dài.
Sợi dây xích này nối liền với những vòng dây thừng lớn cuốn quanh cổ của bọn nô lệ, những tên nô lệ này sớm đã chẳng còn chút sức lực nào, ngay cả đi đường cũng vô cùng khó khăn, dường như chỉ phụ thuộc vào con Địa long đi đằng trước nửa kéo nửa dắt mới bước lên trước được.
"Lão Hà, những tên nô lệ này nhìn qua cũng rất tráng kiện a, không đem bán cho xưởng đá, khu mỏ sao, chí ít một người cũng có thể bán được cả một trăm kim, tại sao lại đưa đến nơi đây xử lý?" Một tên binh tuần tra ở gần đó, có chút nghi ngờ hỏi.
"Thực sự là gặp vận đen tám đời rồi, bọn chúng đều bị nhiễm bệnh, sẽ hấp dẫn độc trùng tới, hơn nữa da thịt mỗi ngày sẽ nhanh chóng thối rữa, ngay cả sống cũng trở thành một loại dằn vặt, dứt khoát giết chết hết cũng coi như cho bọn họ một đường giải thoát."Tên thuê doanh buôn nô lệ gọi là lão Hà lên tiếng nói.
"Vậy thì thật đáng tiếc, ngươi nhìn xem tiểu tử kia kìa, vẫn còn là một thanh niên trai tráng tuấn tú a." Vị quan binh kia chỉ vào một tên thanh niên đứng cuối cùng trong hàng đội ngũ nói.
Mặt thanh niên kia đen thui, xiêm y lam lũ, tóc tai tán loạn, nhưng nhìn qua nếu có thể sửa soạn lại một phen cũng coi như là một công tử tuấn tú, quan binh thấy có chút đáng tiếc, nếu như không bị nhiễm bệnh, chắc cũng sẽ có mấy lão phụ giàu có chịu bỏ tiền mua thôi...
"Chẳng còn cách nào khác, loại bệnh này sẽ dẫn dụ độc trùng đến, cũng trị không nổi." Vị lão Hà kia nói.
Thanh niên đó cũng không phải ai khác, chính là Chúc Minh Lãng sau khi đã được cải trang lại một phen.
Hắn giả thành nô lệ, quang minh chính đại trà trộn vào trong đoàn người.
Còn về sợi dây thừng được làm cẩu thả này, căn bản cũng chẳng tạo được tí ràng buộc gì đối với Chúc Minh Lãng.
Sau khi được dắt đến chỗ Bia tường kia, Chúc Minh Lãng cẩn thận quan sát.
Một đám người mặc áo đen đi tới, cởi vòng xích dài trên người con Địa long kia xuống, xem các nô lệ phía sau như dê như bò mà dắt vào bên trong Bia tường.
Có một tên thủ lĩnh dẫn đoàn, hắn ta mặc dù đã chùm nón của áo choàng lên đầu nhưng vẫn dùng một miếng vải màu đỏ che lấp luôn đôi mắt của hắn...
Áo choàng đen, bịt mắt, phần cằm bên dưới lộ ra ngoài lại được vẽ thêm rất nhiều hoa văn quỷ dị, cảm giác như dùng máu tươi vẽ loạn lên đấy vậy!
Tên này, tuy rằng nhìn thì cũng giống người, nhưng lại là một tên mù lộ ra vài phần gian tà dữ tợn!
"Vô Mục giáo?" Chúc Minh Lãng nhìn chằm chằm vào tên đó hồi lâu.
Ngô Phong sư huynh nói quả nhiên không sai, chuyện này có hơn nửa khả năng là do bọn người Vô Mục Giáo làm điều ác.
Nhánh giáo phái này, có một đoạn thời gian rất lâu đều thể hiện ra loại phật tính vô dục vô cầu, nhưng sau đó lớn mạnh rồi, cũng dần dần bộc lộ bản tính thật!
Đại khái là vì bọn chúng hầu hết đều dùng bọn nô lệ này làm vật hiến tế, nhờ vậy mới có thể lách luật, không phải bị người của Cực Đình Hoàng đô san bằng.
Nhưng loại khối u ác tính như vậy, làm sao có thể để bọn họ tiếp tục bành trướng thêm được.
"Rất nhanh thôi, nỗi thống khổ của các ngươi sẽ tan biến." Tên giáo đồ của Vô Mục giáo kia mở miệng nói.
Các nô lệ đều im lặng, bản thân bọn họ đều đã bị độc tố hành hạ đến mức không thể chịu đựng thêm nữa, đối với bọn họ lúc này, cái chết quả thật chính là một sự giải thoát.
Nhưng mà, khi bọn họ từng người từng người bị đẩy đến gần hình đài, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới như hỏa lò địa ngục, tất cả nô lệ đều phải thét lên sợ hãi.
Bọn họ thử thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng, muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng lại bị những gã mặc áo bào đen kéo trở về.
Kinh khủng nhất là, một tầng máu khô đặc bẩn thỉu bám dính trên hình đài, trên mặt đất vương vãi toàn là tròng mắt, những tròng mắt này như sỏi đá, cát bụi văng lung tung khắp nơi, tên mặc áo bào đen kia thậm chí còn bước chân đạp lên những tròng mắt ấy...
"Yên tâm, các ngươi cũng sẽ sớm được hưởng phần vinh dự này." Nam tử mặc áo bào đen, bịt mắt nói.
"Đại nhân, để chúng thuộc hạ giúp ngài một tay?" Một gã trẻ tuổi mặc áo bào đen khác lên tiếng nói.
"Không cần, loại chuyện như này cần tự tay ta thực hiện. Trước đây ta cũng chỉ là một tên chùi chân thuê vụng về, không cẩn thận khiến chân của một vị quý nhân bị xước chảy ra tơ máu, sau đó thủ hạ của hắn liền móc lấy đôi mắt của ta. Lúc đầu khi ta mới tập đi móc mắt kẻ khác, thủ pháp cũng vô cùng vụng về, những kẻ đó luôn phát ra tiếng kêu thảm thiết, dần dần, thủ pháp của ta cũng thành thạo hơn, đến mức tròng mắt đã ở trên đao ta, mấy giây sau bọn chúng mới cảm nhận thấy đau đớn.." Tên nam tử mặc áo bào đen, bịt mắt ấy phát ra một tiếng cười tựa như tiếng quạ kêu, đồng thời vẫn lải nhải mãi không ngừng.
Chúc Minh Lãng đứng lẫn trong đám nô lệ, nhìn kẻ có tâm lý biến thái kia..
Mà các nô lệ khác đã bắt đầu kêu cha gọi mẹ cả rồi.
Bọn họ vốn tưởng rằng có thể dứt khoát chết một lần luôn, bọn họ đối với việc sống tiếp cũng chẳng khát khao gì nữa, ai mà biết được trước khi chết lại còn phải chịu loại dày vò đau khổ cùng cực như vậy!
"Không thể để sau khi chết rồi mới móc sao?" Chúc Minh Lãng vẫn là không nhịn được mà hỏi ra miệng.
Cho dù nghi thức này có biến thái như thế nào, nhưng mà để người chết rồi mới lấy mắt, cũng tốt hơn là móc mắt người ta ngay khi còn sống mà.
"Đương nhiên không thể, chết rồi mới móc mắt thì làm sao có thể thể nghiệm được chân lý của Vô Mục thần? Lúc không còn mắt nữa, các ngươi cũng sẽ không còn nhìn thấy sợ hãi, không sợ hãi, các ngươi sẽ không còn hoảng loạn, không còn mong nhớ, lúc đó tâm mới có thể diện kiến thần linh chân chính." Nam tử của Vô Mục giáo nói.
"Nhưng ngươi cũng vì học nghệ không tinh mới bị người ta móc mất đôi mắt. Bị ép buộc móc mất, chứ không phải ngươi tự nguyện phụng dưỡng Vô Mục Thần, còn cả các ngươi nữa, chẳng phải ai cũng đều còn mắt sao, nếu muốn chấp hành nghi thức này, chính các ngươi lại vẫn còn mắt chẳng phải là đang làm ô uế lòng thành kính đối với thần sao, không bằng các ngươi tự móc mình trước rồi chúng ta mới làm theo, chúng ta cùng nhau phụng dưỡng Vô Mục Thần." Chúc Minh Lãng nói tiếp.
Đám người mặc áo choàng đen này bất giác cũng mặt đối mặt nhìn nhau.
Ở đây làm việc này cũng nhiều năm rồi, tên nô lệ nào đứng ở đây, hai chân cũng như nhũn ra, đại tiểu tiện đều mất khống chế.
Làm sao lại còn có kẻ có thể có suy nghĩ kĩ càng như vậy, lại còn đưa ra một cái "kiến nghị nhỏ"?
Tên mặc áo choàng đen, bịt mắt nhíu mày, hắn đi ngang qua đám người nô lệ đang run sợ kia, đi về phía cuối cùng, vị trí hiện tại của Chúc Minh Lãng.
"Cho nên lúc chấp hành việc móc mắt này, chỉ có mình ta thực hiện." Nam tử bịt mắt lạnh lùng nói.
Vừa nói, đao quang của thanh đao móc mắt trên tay hắn sáng lên, xem ra hắn muốn hạ thủ trước với tên nô lệ vẫn còn đang cẩn thận suy nghĩ này trước.
Giảng đạo lý, vậy hắn muốn cắt đầu lưỡi của Chúc Minh Lãng xuống trước tiên!
Trước khi chết còn muốn làm dao động "lòng quân" của nhóm giáo đồ bọn hắn.
"Đại nhân."
Lúc này, một gã tráng hán mặc áo bào đen chạy tới, có chút kinh hoảng nói.
"Chuyện gì, chờ ta cắt lưỡi tên này xuống trước... Phi, trước tiên móc mắt hắn!" Nam tử mặc áo bào màu đen, bịt mắt nói.
"Có một đám cao thủ đang bao vây Bia tường." Tráng hán mặc áo bào đen kia nói.
"Biết lai lịch bọn chúng không?" Gã thủ lĩnh nhóm mặc áo choàng đen Quách Xương hỏi.
"Ta biết!" Chúc Minh Lãng đột nhiên mở miệng nói.
"Câm miệng lại cho ta!" Tên thủ lĩnh áo đen hướng thanh đao hình móc câu đến mắt của Chúc Minh Lãng đâm tới.
Chúc Minh Lãng nhẹ nhàng né tránh, đám dây thừng trên người hắn giống như chỉ được trói qua loa trên người hắn vậy, rung nhẹ một cái liền rớt hết xuống.
"Ta là thế tử hoàng thất Triệu Doãn Các, bản thế tử theo dõi đám yêu ma ác giáo các ngươi nhiều ngày rồi, đặc biệt phái cao thủ đến đây tiêu diệt giáo phái của các ngươi!" Chúc Minh Lãng cao giọng nói.