Sáng sớm, Chúc Minh Lãng bị tiếng hô lớn nũng nịu đánh thức, vừa hay phòng của hắn ở ngay bên đường.
Chúc Minh Lãng đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy trên đường phố chẳng biết từ lúc nào đã đứng đầy người, nữ tử chiếm đa số, nam tử cũng không ít, nhìn cách ăn mặc, có không ít người đến từ quốc gia khác cũng giống như mấy người Chúc Minh Lãng.
Ngay lúc Chúc Minh Lãng chẳng hiểu gì, thì trên đường lớn Hoa Thần một chiếc cổ kiệu xa hoa do ba con Kim Long uy vũ lôi kéo, đang kéo từ từ về phía bên này.
Chiếc xe này, đơn giản chỉ có thể dùng từ một tòa bảo tàng hoa lệ để diễn đạt, phía trên bày khắp những loại hoa cỏ quý giá và xa xỉ nhất, tơ lụa tinh xảo có màu sắc rực rỡ phủ lên trên cái bệ gỗ màu đỏ phong, đủ loại trang sức vàng bạc rực rỡ muôn màu, dạ minh châu, phỉ thúy, đồ bằng ngọc gắn vào từng cây kim phấn cao quý.
Chỉ riêng những thứ châu báu này, dưới ánh mặt trời lóe ra kim quang làm cho người ta cảm thấy cuồng nhiệt, càng không cần phải nói đến những vị nữ tử ăn mặc táo bạo, phong thái yểu điệu hoa nhường nguyệt thẹn trên chiếc xe bảo vật này.
Những cô nương kia đều sở hữu một làn da trắng như tuyết, những chiếc ngân sức lại càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp xuất chúng, dáng dấp các nàng rất vừa vặn, thêm một chút là quá béo, giảm một chút thì quá gầy.
Các nàng đều cố tình lộ dung nhan ra ngoài, mỗi một vẻ đẹp đều là thượng thừa, bản thân tòa thành này đã mang đến cho người ta một loại vẻ đẹp tinh xảo như một xứ sở đầy hoa, bởi vì mỗi vị nữ tử này đều làm cho người ta nhìn không chớp mắt, mỗi một người có vẻ đẹp quyến rũ khác nhau càng khiến cảnh đẹp này trở nên rực rỡ hơn.
Phòng này của Chúc Minh Lãng có tầm nhìn rất tốt, chỉ cần ngồi ở bệ cửa sổ là có thể thu hết cảnh đẹp này vào mắt.
Chiếc xe chứa đầy bảo vật đang kéo từ từ sang bên này, Chúc Minh Lãng phát hiện những nữ tử duyên dáng yêu kiều đó đều đang vây quanh mỹ nhân đeo mặt nạ ngân ngọc đang ngồi ở vị trí cao nhất trong chiếc xe này.
Màu tóc của nàng ta rất đặc biệt, tựa như tơ lụa bạch kim, phối hợp với những trang sức màu bạc vô cùng lộng lẫy, được gia công tinh tế, khiến cho cả người nàng lộ ra khí chất không dám khinh nhờn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, tôn quý mà không nhiễm chút bụi trần nào.
Mặt nạ màu bạc che khuất trán và đôi mắt của nàng, chỉ lộ ra sống mũi ngọc cao thẳng cùng với đôi môi gợi cảm mềm mại, mặc dù không thể nhìn thấy toàn bộ ngũ quan, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp khó có thể nói nên lời.
"Vị kia chính là Lạc Thủy công chúa, cũng chính là Nguyệt Khôi trong lần Hoa Khai Kham Triết mùa thu lần này!"
"Những nữ tử lộ ra nhan sắc ở bên cạnh nàng đã rất xuất chúng rồi, đặt ở bất kỳ tòa thành trì nào cũng đều là đệ nhất mỹ nhân, nhưng không hiểu vì sao, đôi mắt ta không có cách nào di dời ra khỏi người Lạc Thủy công chúa được."
"Thật muốn bỏ hết trang sức trên người nàng xuống để có thể chiêm ngưỡng chân dung thật sự của nàng a!"
Chúc Minh Lãng ngồi dưới bệ cửa sổ, mấy công tử ưu nhã cầm quạt trong tay đến từ nước lạ kia, ngược lại cũng có chút phong độ, bọn họ đang cảm khái, chỉ là chẳng biết tại sao, ngay từ đầu bọn họ chỉ đơn thuần muốn thưởng thức vẻ đẹp, nhưng từ từ trong giọng nói lại lộ ra chút hương vị kỳ lạ.
"Nhìn miệng nhỏ kia đi, chậc chậc, nếu có thể tùy ý chà đạp, có lẽ cả đời này cũng không còn gì nuối tiếc nữa."
"Ta thích tóc của nàng, có màu sắc rất đặc biệt, ngươi nghĩ xem, tỉnh lại sau giấc ngủ, mở mắt ra là có thể nhìn thấy sợi tóc mềm mại giống như tơ vàng tơ lụa và có chút bị rối loạn, phối hợp với nhan sắc tuyệt trần này, có lẽ sẽ không muốn rời giường nữa!"
"Các ngươi quá nông cạn rồi, ta thích dáng vẻ cao cao tại thượng này của nàng, đối với ta mà nói hưởng thụ lớn nhất chính là lúc hành lễ ở trước mặt nàng, sau đó từ từ cúi người xuống, không phải hôn lên mu bàn tay của nàng, mà là đôi chân ngọc thon dài cao quý kia. . ."
Chúc Minh Lãng cố ý liếc nhìn tên gia hỏa cuồng Nữ Vương kia.
Rõ ràng trông rất ngọc thụ lâm phong, vì sao lại lộ ra một cỗ khí chất biến thái không ai có thể ngăn nổi thế này.
"Cốc cốc cốc."
Lúc này, tiếng gõ cửa phòng nhẹ nhàng vang lên.
Chúc Minh Lãng đi tới, mở cửa ra, liền nhìn thấy một nữ tử trang điểm đơn giản đang lặng lẽ đứng ở trước cửa phòng mình, vẻ đẹp tuyệt sắc hiện ra trước mặt, làm trái tim hắn có chút đập loạn xạ, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình vậy.
"Là. . ." Chúc Minh Lãng nhìn nàng.
Trong lúc nhất thời hắn không thể phân biệt được.
Là cô em vợ nào đây?
Các nàng không nói lời nào, cũng không bày ra dáng vẻ rõ ràng như trước, Chúc Minh Lãng không thể nào phân biệt được ba người họ.
Cô nương trang điểm đơn giản nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy cỗ xe lộng lẫy của công chúa.
"Công tử, ta nhìn thấy Thần Cổ Ngọc Đăng." Giọng nói của nữ tử vô cùng dịu dàng.
Là cô em vợ dự ngôn sư.
Bình thường gọi mình là công tử, cũng chỉ có Tinh Họa cô nương.
Nam Vũ Sa sẽ trực tiếp gọi thẳng tên mình, cũng thỉnh thoảng trêu chọc bằng một câu Chúc lang đầy quyến rủ.
Còn cô em vợ Họa sư, rất ít gọi tên mình, thường hay trực tiếp gọi thẳng luôn.
"Ở chỗ đó sao?" Chúc Minh Lãng quay đầu lại, nhìn qua bảo tọa của công chúa kia.
Lúc này cỗ xe vô cùng xa hoa kia đang chầm chậm đi về phía trước trong biển người, cả đất nước đều vây quanh lấy nàng, đúng với nghĩa chúng tinh phủng nguyệt.
Trên cỗ xe của Lạc Thủy công chúa có vô số bảo ngọc hiếm thấy nhất trên thế gian, cũng giống như những hoa cỏ dễ hư hỏng kia, biểu hiện ra cho tất cả mọi người nhìn thấy.
"Ừm." Lê Tinh Họa khẽ gật đầu.
"Vào trong rồi nói." Chúc Minh Lãng mời Lê Tinh Họa vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đến bên bệ cửa sổ, đôi mắt vô cùng thâm thúy của Lê Tinh Họa nhìn chăm chú vào cỗ xe của công chúa càng lúc càng đến gần, dường như quá tập trung suy nghĩ, nên nàng không cẩn thận làm rơi xuống một vài nhánh hoa khô dùng để trang trí trên cửa sổ.
Những nhánh hoa khô này rơi xuống bên đường, rơi xuống trên đầu của mấy tài tử có sở thích đặc biệt lúc nãy, công tử cuồng Nữ Vương kia có chút tức giận, vứt nhánh hoa khô xuống một bên, xoay đầu lại, định ngẩng đầu lên mắng một phen.
Nhưng vừa nhìn thấy vị cô nương trang điểm đơn giản đang đứng bên bệ cửa sổ, cũng có dung mạo tuyệt đẹp không gì sánh được, hắn hoàn toàn ngây dại.
Qua một lát sau, hắn giật giật ống tay áo của hai người bạn bên cạnh.
Hai người bạn của hắn có chút không kiên nhẫn, vì Lạc Thủy công chúa sắp đi đến trước mặt bọn họ rồi.
Nhưng hai người không chịu được sự cố chấp của tên này, nên bọn họ mới quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ trên tòa nhà thấp ở sau lưng, rất nhanh sau đó bọn họ cũng nhìn đến sửng sờ...
Cổ xe bảo tọa trên đường, đang từ từ đi ngang qua bọn họ, nhưng bọn họ đều quên quay người lại, chỉ nhìn chăm chú vào mỹ nhân tuyệt sắc đang trầm tư ở bên cửa sổ, không có cỗ xe, không có vàng bạc, không có chúng nữ nhân chen chúc, thậm chí không hề trang điểm xinh đẹp, nhưng dung mạo khuynh quốc khuynh thành này lại đánh thẳng vào trong tâm can!
Ở bên bệ cửa sổ, Chúc Minh Lãng hung hăng trợn mắt nhìn mấy gia hỏa có ánh mắt như lang như hổ này!
Lúc này những người này mới thấy lúng túng không thôi, bày ra vẻ ngoài nho nhã lễ độ, hướng về phía Chúc Minh Lãng chắp tay tạ lỗi, chỉ là trong lòng bọn họ lại vô cùng ảo não và đau khổ.
Vì sao mỹ nhân tuyệt thế như vậy, lại ở trong phòng của một nam nhân!
Không phải nên băng thanh ngọc khiết, thánh khiết thoát tục sao!
"Không có ở trong đống kim phấn này. . ." Tinh Họa cô nương vẫn đang tìm kiếm, vốn cho rằng Thần Cổ Ngọc Đăng cũng ở trên bảo tọa này giống như những đống bảo tàng kia, nhưng nàng lại không nhìn thấy nó.
Cuối cùng, Lê Tinh Họa dời ánh mắt lên khuôn mặt của vị công chúa Miểu quốc kia, nhìn chăm chú vào mặt nạ ngân ngọc đang che khuất trán và mắt của nàng!
Ở trên gò má nàng!
Thần Cổ Ngọc Đăng!
Mặt nạ ngân ngọc mà nàng ta đang đeo, chính là Thần Cổ Ngọc Đăng! !
Bản thân Lê Tinh Họa cũng thấy có chút kinh ngạc.