Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 251: Mặt nạ Ngân ngọc

Chương 251: Mặt nạ Ngân ngọc




Dịch: Quăn Quăn

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

"Chiếc mặt nạ ngân ngọc mà nàng đang đeo chính là Thần Cổ Ngọc Đăng." Lê Tinh Họa chỉ vào vị công chúa đang chậm rãi đi qua trước mặt nói.

Lúc này ánh mắt Chúc Minh Lãng cũng rơi vào trên má vị Nguyệt Khôi kia.

Vị công chúa này nhìn về phía trước không chớp mắt, chỉ là khi xe chậm rãi chuyển hướng ở khúc cua, vừa khéo bảo tọa mà nàng ngồi cũng lại ngang với lầu hai khách sạn Chúc Minh Lãng và Lê Tinh Họa đang đứng.

Ánh mắt Lạc Thủy công chúa chỉ tùy ý đảo qua bên này, cảm giác ánh mắt nàng đột nhiên bị thu hút bởi khung cửa sổ nhỏ bé bên này.

Mới đầu Chúc Minh Lãng tưởng là vị Lạc Thủy công chúa này đang bị thu hút bởi tướng mạo xuất chúng, anh tư tuấn mỹ của mình, nhưng rất nhanh hắn ý thức được đối phương đang nhìn Tinh Họa cô nương.

Ánh mắt Lê Tinh Họa cũng không né tránh, đón lấy ánh nhìn chăm chú của Lạc Thủy công chúa.

Mỹ nhân so đấu sao?

. . .

Khung xe chậm rãi chạy qua, từ hai bên chỉ có thể nhìn thấy nửa phần nhan sắc, từ xa chỉ có thể thấy được bóng lưng nàng, nhưng bất kỳ ai cũng thấy Lạc Thủy công chúa tựa như là một viên bảo châu lộng lẫy nhất, nhẹ nhàng lướt qua trên đường lớn của quốc gia phồn hoa này.

Giờ phút này Chúc Minh Lãng cũng có giống như đa số đại chúng bên dưới, nghĩ cách lấy xuống mặt nạ của vị Nguyệt Khôi Quốc Nữ này, nhưng người khác là muốn thấy được hình dáng mỹ mạo của Nguyệt Khôi Quốc Nữ một lần, từ rất lâu đã từng nghe nói đến mỹ danh Lạc Thủy công chúa, bây giờ nàng thịnh trang xuất hành, tự nhiên làm cho nam tử của cả quốc gia, còn có những nam tử mộ danh mà đến, trong lòng không khỏi ngứa ngáy khó nhịn. . .

Còn Chúc Minh Lãng đơn thuần chỉ là vì muốn cái mặt nạ kia.

Hào kiệt tuấn tài trải qua lần thịnh trang xuất hành này, đoán chừng đều đang nghĩ cách làm thế nào để giành được sự ưu ái của công chúa, Chúc Minh Lãng hắn lại đang tính toán âm mưu bắt cóc công chúa một phen.

. . .

Ơ trong sảnh tiểu hoa viên, Chúc Minh Lãng ngồi đối diện với Lê Tinh Họa, Phương Niệm Niệm ở bên cạnh thống kê những đồ vật phải mua.

Lúc này, Nam cô nương tạm thời không biết là cô em vợ nào từ trên lầu chậm rãi đi xuống, mang theo vài phần lười biếng mỹ diệu, dáng người mạn diệu lắc lư, thêm vài phần tú lệ.

"Chào buổi sớm." Trên mặt cô em vợ hiện lên nụ cười quyến rũ tăng thêm mấy phần xinh đẹp, nàng ngồi ở bên cạnh Chúc Minh Lãng, trên người tỏa ra hương thơm say lòng.

"Chào buổi sáng."

Đây chính là Vũ Sa cô nương không thể nghi ngờ.

Nam Linh Sa cao ngạo sẽ không bao giờ chào hỏi người khác!

"Lão bản à, tiền!" Ở bên cạnh, Phương Niệm Niệm đưa tay ra, cười sáng lạn giống như một tiểu gian thương.

"Haiz." Chúc Minh Lãng thở dài một hơi, thành thành thật thật dâng lên mười lượng vàng.

Vũ Sa cô nương mặt đầy nghi hoặc nhìn hai người kia.

Tiền này khẳng định không phải dùng để mua sắm, mười lượng vàng còn chưa đủ cho Đại Hắc Nha nhét kẽ răng.

"Có chuyện gì xảy ra sao?" Nam Vũ Sa chất vấn.

"Ta và Chúc Minh Lãng đánh cược." Phương Niệm Niệm có chút chột dạ nhỏ giọng nói.

"Đánh cược cái gì?" Nam Vũ Sa không buông tha mà hỏi.

"Liền cược. . . Liền cược hôm nay là vị tỷ tỷ nào." Phương Niệm Niệm nói xong câu đó, vội ôm lấy tiền chạy biến, vừa chạy vừa lớn tiếng nói, "Ta đi bổ sung nhu yếu phẩm á!"

Khuôn mặt của Vũ Sa cô nương vốn đang sáng rỡ rất nhanh liền trở nên âm trầm.

Phương Niệm Niệm chạy nhanh, nàng chỉ nhìn đành nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng mặt đầy xấu hổ, nào biết được xú nha đầu này đã thắng tiền lại còn bán đứng mình.

"Mỗi ngày các ngươi đều đặt cược?" Nam Vũ Sa lạnh mặt hỏi.

"Đường xá buồn tẻ, cho nên liền. . ." Chúc Minh Lãng cũng giải thích không rõ ràng, ánh mắt mang theo mấy phần cầu xin giúp đỡ nhìn về phía cô em vợ Tinh Họa.

Cô em vợ Tinh Họa tựa hồ cũng không có ý định giúp Chúc Minh Lãng giảng hòa, mặt Chúc Minh Lãng đầy vẻ bất đắc dĩ, hối hận vì sao không có việc gì lại tự đi tìm đường chết đâu, đúng là nhàn cư vi bất thiện.

Ngay lúc Chúc Minh Lãng chuẩn bị xong tinh thần thừa nhận cơn giận dữ của cô em vợ, Nam Vũ Sa tức giận bất bình lấy ra một hạt châu vàng óng ánh nói:

"Đây là thượng đẳng kim châu, ta cũng muốn chơi."

". . ." Chúc Minh Lãng có chút bó tay rồi.

Nào có ai lại đặt cược cho mình.

"Cái này không công bằng, ngươi khẳng định biết ngày thứ hai là ai." Chúc Minh Lãng nói.

"Vậy liền cược bảy ngày sau, đến sáng sớm ngày thứ bảy, nếu là ta, ngươi cho ta một viên thượng đẳng kim châu, nếu là tỷ tỷ, ta cho ngươi một viên kim châu, kết toán cùng một ngày!" Nam Vũ Sa nói.

"Cái này. . ." Chúc Minh Lãng cảm thấy rất không thích hợp, đành phải hỏi thăm Lê Tinh Họa ngồi bên cạnh, "Các nàng có thể tự mình lựa chọn thời gian tỉnh lại sao?"

"Không thể." Lê Tinh Họa nói.

"Vậy thì tốt, một viên thượng đẳng kim châu." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

Lê Tinh Họa nhấp một ngụm nước, nàng lẳng lặng chờ bọn họ chơi đùa chán, mới đem chuyện phát hiện Thần Cổ Ngọc Đăng xuất hiện ở trên người vị công chúa kia nói cho Nam Vũ Sa nghe.

Quả nhiên Nam Vũ Sa cũng có ý nghĩ giống như Chúc Minh Lãng.

Tìm cơ hội bắt cóc vị công chúa này, sau đó đoạt đi mặt nạ ngân ngọc của nàng.

Hoặc là tìm cơ hội lẻn vào trong hoàng cung, thừa dịp nàng rửa mặt đem cái ngân ngọc nhan sức này trộm đi!

Ngay lúc đang thương lượng, Dạ Phong tiểu sư muội của Miểu Sơn Kiếm Tông đi tới, nàng nhìn thấy ba người ngồi ở đây, thế là nhẹ nhàng cười lên tiếng chào hỏi.

Nam Vũ Sa lập tức cho Chúc Minh Lãng một ánh mắt ra hiệu, vẻ mặt thoải mái.

Chúc Minh Lãng ngầm hiểu, cố ý ho khan một tiếng, gọi vị Dạ Phong tiểu sư muội này lại.

"Dạ Phong sư muội, vừa rồi ta thấy được Lạc Thủy công chúa của Miểu quốc các ngươi, mỹ mạo của mình nàng chắc chắn có thể đoạt đầu khôi lễ hội Bách Hoa chiêu tế mùa thu năm nay. . . Ta muốn hỏi ngươi một câu, bình thường vị công chúa này vẫn luôn mang theo mặt nạ như vậy sao, mặt nạ của nàng có vẻ rất đặc biệt, hình như là một cái mặt nạ ngân ngọc." Chúc Minh Lãng nói.

Dạ Phong sư muội đành phải đi qua ngồi, trả lời Chúc Minh Lãng nói: "Đúng rồi, mặt nạ là vật biểu tượng bình thường của công chúa, quận chúa trong hoàng cung, trước tuổi mười tám đều sẽ đeo, trên cơ bản sẽ không lấy xuống."

"Vậy làm sao rửa mặt?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Lúc rửa mặt đương nhiên phải lấy xuống, nhưng dung nhan của các công chúa và quận chúa là thứ rất thần thánh, các nàng tuyệt đối sẽ không cho người xa lạ nhìn thấy, nhất là nam tử xa lạ, rất nhiều quý tộc Miểu quốc cũng đều có quy củ như vậy, một vài người làm cha thậm chí còn chưa chắc có thể nhìn thấy dung mạo hoàn chỉnh của con gái mình trước năm mười tám tuổi." Dạ Phong sư muội nói.

"Nghiêm ngặt như thế sao?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, sau khi chiêu phu quân, chỉ có vị phu quân kia vào đêm động phòng hoa chúc mới có thể tự mình lấy xuống mặt nạ của công chúa, quận chúa." Vãn Phong sư muội nói.

"Vì sao nhất định phải mang mặt nạ, có ý nghĩa đặc thù gì sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Nữ tử quý tộc hoàng thân ở Miểu quốc chia làm hai loại, một loại chỉ chiêu một vị phu quân duy nhất, đa số họ sống tương đối thanh tâm quả dục, nhan sức là một vật đại biểu cho tâm cảnh của các nàng, một phương diện khác cũng đại biểu cho thân thể ngọc khiết của các nàng. Một loại khác, là chiêu rất nhiều phu quân, thậm chí các nàng sẽ nuôi rất nhiều nam sủng tiểu phu quân ở trong đình viện của mình, những cô gái này đa số đều không đeo khăn che mặt hay mặt nạ. . . Còn nữ tử bình thường trong dân gian lại không có quá nhiều quy củ, thích đeo thì đeo, không thích đeo thì không đeo, những thứ đó cũng không khác gì vàng bạc châu báu, chẳng qua trang sức." Vãn Phong sư muội nói.

Kỳ thật, còn có một số lời Dạ Phong sư muội không có nói rõ.

Tại Miểu quốc, hai loại người này nhìn nhau không vừa mắt, cảm thấy loại sau là kẻ tầm thường trầm mê nam sắc, dễ dàng lầm quốc, dễ dàng lầm tu, dễ dàng hỏng việc.

Mà loại sau cũng không quen nhìn loại trước, coi họ như những người này là kẻ giả dối, giả băng thanh ngọc khiết, Bạch Liên Hoa bám bùn nát rễ, nam nhân cũng chỉ là một đám đồ chơi, sao có thể làm loạn thế đạo?

"Vậy Lạc Thủy công chúa, là loại trước sao?" Chúc Minh Lãng lập tức thấy đầu đau.

"Ừm, nhan sức kia là biểu tượng thân phận và tín niệm của nàng, chỉ phu quân của nàng mới có thể lấy xuống." Dạ Phong sư muội nhẹ gật đầu.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch