Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 290: Không phải kiếm tu

Chương 290: Không phải kiếm tu




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Về tới tiểu viện cũ kĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Niệm Niệm hồng hồng, đôi mắt hình nguyệt nha liếc qua Chúc Minh Lãng, oán khí dường như đang từ trên người khuếch tán ra.

"Chỉ có bây nhiêu đây thịt, liền tốn mất tám mươi kim, thật sự coi tiền như gió thổi tới mà có sao, tám mươi kim, ở Tổ Long thành, ta có thể mua cho ngươi cả một nông trường luôn." Phương Niệm Niệm không chút khách khí quở trách.

"Không còn cách nào mà, ở nơi đây củi gạo dầu muối đều vô cùng đắt, thịt so với vàng bạc còn hiếm thấy hơn, đây là các lão bách tính nể mặt ta là thành chủ mới nhậm chức, nên đã giảm giá cho ta rồi đó." Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ nói.

"Khẩu phần lương thực của Đại Hắc Nha hết rồi, cả một xe thịt như vậy cũng không đủ cho nó ăn một bữa nữa." Phương Niệm Niệm phụ trách quản lý sổ sách, cho nên nàng không thể nào chấp nhận được việc dùng nhiều tiền để mua một vật không bằng giá như vậy!

Hành vi của Chúc Minh Lãng, chính là điều mà Phương Niệm Niệm không chấp nhận được nhất!

Cũng không phải chưa từng trải qua những ngày tháng nghèo khó, coi như hiện tại giàu có, cũng nhất quyết không thể xài tiền lung tung!

"Thịt này là mua cho chúng ta." Chúc Minh Lãng nói.

"Đại Hắc Nha làm sao bây giờ, nó sắp chết đói rồi, từ khi nó tiến lên chủ cấp, lượng thức ăn tăng lên gấp ba lần, thịt heo đen bình thường căn bản không cung cấp được chút năng lượng nào, chả khác nào bắt nó uống nước lã lấp bụng." Phương Niệm Niệm nói.

Chúc Minh Lãng sờ cằm một cái, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Hạo Dã đang luyện kiếm cách đó không xa.

Ngày hôm nay Hạo Dã không biết bị cái gì kích thích, không nói một lời, vẻ mặt hốt hoảng, cả người như một cỗ máy luyện kiếm vậy, không ngừng chém về phía đám cỏ dại kia, cắt tỉa cây cỏ trong cả khu viện vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.

"Hạo Dã." Chúc Minh Lãng gọi một tiếng.

"Tiểu sư thúc, người vẫn còn nhớ rõ tên ta!" Hạo Dã xoay người lại, ý cười trên mặt tựa như trăm hoa đua nở giữa ngày hè, cảm giác như hồn phách bị đánh tan đến cửu điện trong nháy mắt đã trở về với thân thể.

Chúc Minh Lãng lơ ngơ.

Hắn nhìn qua Phương Niệm Niệm, Phương Niệm Niệm cũng đáp lại hắn bằng một biểu tình tựa như nói ta cũng không biết.

Kỳ quái, Ngô Phong cũng không nói với mình Hạo Dã có bệnh gì a.

"Hạo Dã, hôm nay ngươi luyện tập như thế đã tốt rồi, nhưng dù sao cây cỏ cũng chỉ là đám thực vật không cử động, tiếp theo đây ngươi cần lợi dụng mấy con dã thú để điều chỉnh sự tinh tế trong kiếm pháp, mấy ngày nay ngươi đi giết một số yêu thú, ma linh đi, nhớ chọn những con có chất lượng thịt tốt một chút, mùi vị thơm ngon, nhớ đem thịt tươi trở về, càng nhiều càng tốt." Chúc Minh Lãng nói với Hạo Dã.

"Tuân lệnh, tiểu sư thúc!" Đôi mắt u buồn của Hạo Dã ánh lên tia sáng.

Luyện tập, phải tập luyện gấp bội lần, dựa theo sự chỉ dẫn của tiểu sư thúc điên cuồng luyện tập, nhất định phải khiến cho mọi người nhớ kỹ chính mình, kiếm sư Hạo Dã, trong tương lai nhất định danh chấn tứ phương! (Tội thằng em tui, thương bé Dã hết nước mắt!!)

"Để ta đi cùng với hắn đi, ta tới chọn, ta biết Đại Hắc Nha thích ăn gì. Tiện đường nhìn ngó xung quanh một chút, xem có tài nguyên gì khác không." Phương Niệm Niệm nói.

"Hạo Dã, ta lại cho ngươi một bài huấn luyện quan trọng, ngươi mang theo Phương Niệm Niệm, dựa theo yêu cầu của nàng xuất kiếm, lúc xuất kiếm phải nhắm chuẩn những bộ vị có phần thịt tinh phẩm!" Chúc Minh Lãng tiếp tục nói với Hạo Dã.

"Không thành vấn đề, tiểu sư thúc!" Hạo Dã gật đầu.

….

Màn đêm buông xuống, huynh muội Hồ gia đã tìm đúng mục tiêu, đồng thời bắt đầu tiến hành càn quét trắng trợn.

Đồng Đao Quân cũng bị Lê Vân Tư phái đến vùng phụ cận cửa thành, bày ra tư thế như thể trong tòa thành này đã có chủ.

Chúc Minh Lãng cảm thấy thân làm thành chủ, cũng không thể ngồi trong sân ăn thịt nướng không, vì vậy cố ý phân phó cho vị quân sư của Hồ gia, nhờ hắn giúp mình coi chừng bọn quân phiệt ban ngày đã nhìn trúng, để đích thân hắn đến gặp bọn họ một phen.

"Lộc cộc lộc cộc!!!!!"

Đột nhiên, tiếng móng ngựa sắt giẫm lên đường phố truyền đến, khiến những tòa lầu cũ kỹ xung quanh cũng chấn động cả lên.

Chúc Minh Lãng nhảy lên mái hiên nhìn, kinh ngạc phát hiện cả tòa trạch viện của mình đã bị một đoàn binh sĩ bao vây, trong đó có một nhóm người cưỡi Long Mã to lớn hùng tráng, thể trạng của mấy con Long Mã này xem ra còn to lớn hơn những con tuấn mã bình thường gấp ba lần, mặt ngựa sừng rồng, mười phần mãnh liệt!

Cái tình huống gì đây!

Không phải tối nay bọn họ đã càn quét các thế lực vũ trang trong Nhuận Vũ thành sao?

Làm sao lại có quân đội bao vây mình ở đây??

"San bằng nơi này cho ta, nhìn thấy người sống, giết chết không tha!" Nam tử khôi ngô cưỡi một con hắc long mã hô lớn, cả người tỏa ra cỗ sát khí bức người!

"Các vị, xin hỏi các vị là hào kiệt phương nào?" Chúc Minh Lãng đứng trên mái hiên, mở miệng chất vấn.

"Ngay cả Long Mã doanh chúng ta cũng không nhận ra, còn dám làm loạn ở Nhuận Vũ thành này. Nói cho chủ tử các người biết, tòa thành này không cần ai cai quản gì cả, chuyện của tòa thành này phải do Long Mã doanh chúng ta lên tiếng mới được công nhận, dám hạ sát lệnh đối với bọn ta, ta thấy các ngươi quả thật không muốn sống nữa rồi!" Vị đầu lĩnh của Long Mã doanh này cười lạnh nói.

"Nói như vậy, các ngươi tới là để giết thành chủ là ta đây, trên tay ta có khế thư, có lệnh ủy nhiệm của hoàng triều, các ngươi động thủ với ta, sẽ vướng vào hành vi phản nghịch với hoàng triều." Chúc Minh Lãng lấy ra khế thư, đưa ngón tay gõ gõ vào vị trí của con dấu hoàng triều.

"Hoàng triều?? Nơi đây hoàng triều quản được sao, nói cho ngươi biết, Nhuận Vũ thành được cử tới bao nhiêu vị quan ta liền giết bấy nhiêu người, giết cho ta, giết sạch toàn bộ, một tên cũng không lưu lại!" Gã đầu lĩnh của Long Mã doanh vung tay lên.

Nhất thời, một đoàn binh sĩ tựa như thủy triều từ ngoài đường lớn tràn vào, trên người bọn họ khoác áo giáp, đi giày lính, mặc dù không đội nón sắt trên đầu, nhưng trên trán mỗi người đều có cột một đoạn khăn vải có kí hiệu Long Mã!

Liếc mắt sơ cũng có đến hai ngàn người, gần như lấp đầy đường lớn ngỏ nhỏ xung quanh tòa trạch viện này, vây chặt như nêm cối!

Trên tay bọn họ cầm nhiều loại vũ khí khác nhau, đao thương rìu đều có cả, mà những kẻ cưỡi Long Mã đó, bọn họ đều đeo cung tiễn trên lưng.

Theo mệnh lệnh mà tên đầu lĩnh truyền xuống, những người cưỡi Long Mã bắt đầu kéo cung tên, những mũi tên đó vô cùng đặc biệt, dưới tình huống không tiếp xúc với bất cứ thứ gì lại tự nhiên bốc cháy rừng rực!

Hỏa diễm bao trọn cả thân tiễn, thuận theo đường cong mà bọn họ kéo cung, tạo thành một cổ khí thế cường đại, tựa như cuốn sạch hết sức nóng vào thân!

"Vân Tư, Linh Sa, cẩn thận hỏa tiễn!!"

Chúc Minh Lãng thấy thế, vội vàng la to một tiếng.

Vừa dứt lời, mũi tên kia phát ra tiếng vun vút, từng mũi tên nóng rực bay lên giữa không trung, trong nháy mắt chiếu rọi cả mấy đường phố xung quanh!!

"Hưu hưu hưu chíu chíu!!!!!!!!"

Những kỵ cung thủ đó ra tay cực kỳ nhanh, vừa mới phóng ra một đợt hỏa tiễn, tiếp đó lại nhắm về hướng trong viện bắn, những mũi tên ấy tạo thành một màn khí thế hừng hực, rơi xuống gian phủ đệ nho nhỏ.

Trong viện, Lê Vân Tư vẫn đứng yên, gương mặt ngước lên một chút, đôi mắt xinh đẹp phản ánh lại bầu trời đầy rẫy hỏa tiễn kia khiến cho cặp mắt ấy càng thêm xinh đẹp rực rỡ.

Nàng không hề di chuyển dù là nửa bước, chỉ ngưng mắt nhìn lên.

Đột nhiên, số hỏa tiễn bay ngập trời kia như va phải một bức tường khí vô hình nào đó, tốc độ bay giảm dần...

Càng lúc càng có nhiều mũi tên, chúng như bị một loại năng lực nào đó giữ lại, tất cả các mũi tên đều dừng lại trên nóc tiểu viện!

Mái hiên đơn sơ, phía trên là hàng mái ngói màu xanh đen, chỉ cần những mũi tên bình thường là có thể dễ dàng bắn thủng, càng không cần nói đến những mũi tên ẩn chứa hỏa diễm như thế này.

Chỉ là những mũi hỏa tiễn ấy giờ đây lại lơ lửng trên nóc nhà, như một dải đèn rực rỡ mỹ lệ, không hề rơi xuống.

Chúc Minh Lãng đứng trên mái hiên, có chút kinh ngạc nhìn mỹ nhân xinh đẹp đang đứng trong tiểu viện.

Dừng lại!

Chỉ cần nhìn những mũi tên này là có thể khiến cho chúng ngừng lại!

Chẳng lẽ Lê Vân Tư không phải là kiếm tu?

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch