Phủ đệ trước đó đã bị người của Long Mã doanh phá hủy.
Vừa hay Dương Bắc thành nay đã có chỗ trống, điều kiện ở nơi này so với phủ đệ đổ nát kia tốt hơn nhiều, chỉ cần sửa sang trang trí lại một chút là có thể ở thoải mái rồi.
Trước tiên phải xây dựng một tòa lầu ở Nhuận Vũ thành để làm nơi bàn bạc hướng phát triển tiếp theo của cả tòa thành này, sau đó lại chọn thêm một phủ đệ ưu nhã thư thái, có hàng cây dương to lớn bao phủ quanh năm trong phủ, sau đó thu xếp ổn thỏa cho nhóm gia quyến của mình.
"Cứ như vậy sau một tháng nữa, chúng ta có thể lấy được ấn thành chủ rồi." Chúc Minh Lãng nói.
"Có thêm một nơi dừng chân cũng tốt, ta rất thích khí hậu của nơi này." Nam Vũ Sa đang đút từng miếng dưa chuột đã được cắt gọt đẹp đẽ cho Tiên Thố Long, Tiểu Hằng Nga ăn.
Tiểu Hằng Nga chú tâm gặm ăn trái cây giòn giòn kia, hai má mập mạp của nó phình ra, dễ thương đến mức ai nhìn vào cũng muốn véo nó một cái.
"Chúng ta đi xem tấm bảng gỗ đi, nhìn xem có giải thưởng nào tốt không?" Trong lúc rảnh rỗi, Chúc Minh Lãng muốn tìm việc gì đó để làm.
Chúc Minh Lãng không phải là một người am hiểu về việc quản lý thành trì, nhưng hắn có nhiều thủ hạ như vậy để làm gì, bọn họ không bận rộn xử lý việc trong thành chẳng lẽ còn phải bắt thành chủ như hắn đi xử lý sao?
Lê Vân Tư cũng giống như hắn không có chút hứng thú nào với việc quản lý thành trì.
Nàng chỉ phụ trách việc cướp thành trì, suy nghĩ phương án tác chiến, còn những việc khác đều giao cho đám quan viên xử lý.
Huynh muội Hồ gia am hiểu nhiều về việc xây dựng lại Nhuận Vũ thành này hơn bọn họ, hơn nữa hứng thú của bọn họ đối với việc này tựa như vô tận vậy, mấy ngày liên tục đều thức trắng đêm để hoàn thành công việc.
"Được, cả tòa thành này toàn là mùi máu tươi, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, để ta đi gọi tỷ tỷ." Nam Vũ Sa đã rảnh rỗi đến phát điên rồi.
Cuộc thanh tẩy trong thành nàng không hề tham dự vào.
Ban đầu khi còn ở Tổ Long thành, Nam Vũ Sa và Nam Linh Sa là người chấp trưởng của Nam thị, nhưng trên cơ bản các nàng đều ở trong Thuần Long học viện, đối với những việc trong học viện các nàng còn có chút hứng thú, còn về các sự vụ của gia tộc Nam thị, các nàng cũng lười để mắt tới.
Tấm bảng gỗ ở Nhuận Vũ thành này có chút đặc biệt.
Trên đó không chỉ có dán giải thưởng được đưa ra từ Nhuận Vũ Thành, mà còn có ủy nhiệm, nhiệm vụ treo thưởng của nhiều quốc gia khác thuộc vùng Huyết Sắc đại địa, trong đó có những nhiệm vụ có giá trị tầm mấy trăm ngàn, thậm chí có những nhiệm vụ treo giải thưởng lên đến hàng trăm vạn.
Một mặt Chúc Minh Lãng muốn dẫn theo Phương Niệm Niệm đi qua quốc gia khác để mua thức ăn cho mấy con rồng nhà mình, mặt khác là do số tiền mang theo đã sắp xài hết, cân nhắc thấy bản thân mình lúc này có bốn con long sủng, nên cần phải dự trữ thêm số tiền mua thức ăn cho chúng!
Khi Nhuận Vũ thành ở thời điểm loạn lạc nhất, nhưng trong thành vẫn có rất nhiều người, bọn họ dựa vào nhiều phương thức khác nhau để mưu sinh, bây giờ thành đã có chủ, cũng đã đưa ra pháp lệnh mới, cho nên có thể thấy được số lượng người trong thành tăng lên đáng kể.
Hiện tại thì Đồng Đao Quân đã được phân bố đến các thành trì khác nhau, tạm thời đảm nhiệm chức vụ quan binh duy trì sự ổn định của tòa thành, một khi bắt gặp các hành vi tàn ác như giết người, cướp đoạt, tranh đấu thì bọn họ cũng có thể lập tức đi xử lý.
Dù sao thì một tòa thành trì từng rơi vào trạng thái của một tòa thành đầy tội ác, nếu không dùng bạo lực để đàn áp bạo lực thì không có cách nào có thể khôi phục lại dân sinh.
"Thành chủ, nữ quân."
"Thành chủ, nữ quân."
Những người trong Đồng Đao Quân đều nhận ra đoàn người Chúc Minh Lãng, nên trong lúc thành viên của Đồng Đao Quân đi tuần tra nhìn thấy bọn họ đều sẽ cung kính hành lễ.
Tại vị trí tấm bảng gỗ lớn kia vẫn luôn có rất nhiều người vây xem.
Trong đó còn có mấy người trông khá quen mắt, chính là đám thợ săn và Mục long sư trước đây từng bị Chúc Minh Lãng trừng trị.
Nhưng lần này, bọn họ cũng không dám rêu rao muốn bắt Chúc Minh Lãng lại để đi lãnh ba trăm vạn tiền thưởng nữa.
Nhìn thấy Chúc Minh Lãng đang bước đến đây, bọn họ đều tự giác đứng lui ra tạo thành một lối đi nhỏ, trải qua mấy ngày thanh tẩy, bây giờ bọn họ đã biết người làm chủ tòa thành này là ai rồi, dù sao bọn họ cũng đang kiếm ăn ở dưới địa bàn nhà người ta, vì vậy bọn họ cũng nên an phận khách khí một chút.
"Mọi người đang thảo luận gì vậy, chẳng lẽ xuất hiện nhiệm vụ có giá treo thưởng còn cao hơn cả ta?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Có một tên mặt mũi sưng vù bước ra từ trong đám người, ra vẻ đáng thương nói. "Chúc thành chủ, là như thế này, ở Lê Hoa Câu xuất hiện rất nhiều Tang Long, toàn bộ người của bộ lạc Lê Hoa Câu đều bị bao vây hết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành thức ăn cho bọn Tang Long đó, người của Lê Hoa Câu đã phát nhiệm vụ cầu cứu đến khắp các quốc gia, nhưng đám Tang Long đó thật sự quá hung hãn, còn hành động theo bầy đàn nữa nên không phải ai cũng dám đi đến đó."
"Haiz, lúc trước vùng đất này là sào huyệt của Tang Long, vất vả lắm mới có thể diệt sạch cả đám, thật không ngờ là vẫn còn sót lại để bây giờ tạo nên kiếp nạn này."
"Tang Long vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa nó có địch ý rất lớn với con người, nhìn thấy người sống nhất định sẽ tiến lên cắn xé, gần đây bọn Tang Long cũng bắt đầu lượn lờ ở vùng Huyết Sắc đại địa này rồi, ngay cả đám thợ săn như chúng ta cũng không dám tùy tiện đi khắp nơi để kiếm ăn nữa."
Tang Long.
Sau khi Chúc Minh Lãng đến Nhuận Vũ thành, cũng từng nghe qua loại rồng này mấy lần.
Những người này vừa nghe đến Tang Long đều than thở không thôi, có một số người nghe thấy liền trở nên hốt hoảng tựa như vừa mới trải qua loại chuyện nào đó vô cùng đáng sợ.
Rốt cuộc Tang Long là loại rồng như thế nào, chuyện này làm Chúc Minh Lãng dâng lên mấy phần hứng thú, ngay cả vài chuyên gia bắt yêu ma, long thú cũng đều tỏ ra sợ hãi, loài Tang Long này rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố đây?
"Lúc nãy khi đi ra cửa, ta cũng nghe thấy hai huynh muội Hồ gia đang cãi nhau về vấn đề này." Phương Niệm Niệm nói.
"Tranh cãi cái gì?"
"Hình như là Hồ Bách Linh muốn dẫn người đi giết đám Tang Long này, còn Hồ Minh Xung lại nói muốn ổn định Nhuận Vũ thành trước rồi mới lo đến mấy việc khác, đại khái chính là như vậy a!" Phương Niệm Niệm nói.
"Chắc là Hồ Bách Linh rất hiểu rõ đám Tang Long này, nhiệm vụ cứu viện này cũng không ghi rõ giá cả bao nhiêu, nhưng nếu không có ai dám nhận, vậy chắc là cũng phù hợp với thân phận và cấp bậc của chúng ta." Chúc Minh Lãng nói.
Hôm nay, Chúc Minh Lãng chính là người được treo thưởng ba trăm vạn kim sẽ nhận nhiệm vụ này, nếu giải thưởng không đạt đến con số này, nghĩ đến đây Chúc Minh Lãng liền hừ nhẹ một tiếng.
Bây giờ Nhuận Vũ thành cần rất nhiều nhân lực, cho nên Hồ Minh Xung không để muội muội dẫn theo người đi ra ngoài cũng là hợp lý.
Vừa hay Chúc Minh Lãng cũng đang rảnh rỗi, huống hồ với tư cách là Mục long sư, đi tiêu trừ ác long cũng xem như là nhiệm vụ của mình, hơn nữa Chúc Minh Lãng cũng muốn đi xem thử Tang Long có thể làm cho vô số thế lực trong Huyết Sắc đại địa này phải sợ hãi như vậy sẽ có bộ dạng như thế nào!
"Lê Hoa Câu cách chúng ta không quá xa, đó là nơi sản sinh ra loại Thủy Dục Ngọc Bảo, bộ lạc ở nơi đó sinh sống như những người cổ xưa và gần như là xa cách với thế giới bên ngoài, địa hình của Lê Hoa Câu rất phức tạp, có nhiều khe suối bao quanh, sông ngầm sơn động cũng nhiều vô số kể, hơn nữa quanh đó còn có rất nhiều yêu ma cổ quái ác độc, trừ người trong bộ tộc của họ ra, có rất ít người tình nguyện đi đến nơi đó. Đại khái là trong trận càn quét Tang Long lúc trước ở Huyết Sắc đại địa, vẫn còn một nhóm nhỏ Tang Long sống sót, chúng nó ẩn nấp trong Lê Hoa Câu, sau nhiều năm nghỉ ngơi khôi phục lại lực lượng, bọn chúng lại một lần nữa lớn mạnh, vì vậy nên người của bộ lạc Lê Hoa Câu mới gặp phải tai ương." Hồ Bách Linh hiểu rất rõ tình hình ở Lê Hoa Câu, chắc là trước đây nàng đã từng đến nơi đó.
"Bộ lạc trong Lê Hoa Câu có bao nhiêu người?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Tầm hai, ba chục ngàn người, bọn họ có đến bảy sơn trại lớn, trong mỗi sơn trại có mấy chục thôn nhỏ, về thực lực thì mặc dù không xem là yếu, nhưng mà dù sao bọn họ cũng chỉ là những bách tính bình thường sống trong thôn, làm gì có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ sợ là bây giờ đã bị Tang Long ăn mất mấy ngàn người rồi." Hồ Bách Linh nói.
"Vậy chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, dẫu sao cũng là hàng xóm của chúng ta." Chúc Minh Lãng nói.