Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 298: Lê Hoa Câu

Chương 298: Lê Hoa Câu




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Bất luận có bị chà đạp bao nhiêu lần, bất luận có ngấm bao nhiêu máu, thì cả vùng đất này vẫn luôn là một màu xanh tươi tốt, thỉnh thoảng còn có thể thấy những bụi hoa đặc trưng của mùa xuân hạ.

Thần Mộc Thanh Thánh Long giương đôi cánh to lớn, toàn thân nó bao phủ bởi lớp lông vũ rạng rỡ, nó tựa như một con thanh loan thần thánh, bay lượn trên bầu trời rộng lớn với những đám mây nhạt màu trong cuối thu, thể hiện ra hết mấy phần thần tuấn và khí phách.

Chúc Minh Lãng nhìn lướt xuống mặt đất, trông thấy rất nhiều yêu thú đang lượn lờ ở phía dưới.

Huyết Sắc đại địa mọc cỏ xanh um tùm quanh năm, không có dòng chảy của sông lớn, nhưng lại có vô số khe suối, hồ nước, có thể dễ dàng nhìn thấy đàn dê và bò hoang dã kết thành một nhóm, mà đám yêu ma dựa vào những dã thú này để làm nguồn thức ăn, cũng vì vậy mà xuất hiện ở khắp nơi, nhất là khi đến gần vùng đất Lê Hoa Câu này, địa hình phức tạp nhiều biến động, chủng loại sinh linh càng thêm đa dạng.

Nhỏ thì có các loài như thỏ, sóc, sơn lộc, lớn thì có ác long, yêu vương, ma đầu, có thể nói nếu kết hợp lại cũng tương đương với một chuỗi thức ăn hoàn chỉnh.

Điều này cũng có nghĩa là bất kể là thợ săn bình thường, nông phu, tiều phu, hay là những Mục long sư và Thần Phàm giả với tuyệt kỹ đầy mình đều có thể tìm thấy những thứ mà họ muốn ở nơi đây.

Lúc đầu, Chúc Minh Lãng định đi tìm manh mối long huyệt, cướp sạch một vài long huyệt để duy trì tài sản của mình, nhưng nghe người khác nói bản thân Lê Hoa Câu đã là một tòa bảo tàng, hứng thú của Chúc Minh Lãng đối với nơi đây càng thêm nồng đậm.

Chỉ cần khoảng cách phi hành không quá xa, sức chịu đựng của Thần Mộc Thanh Thánh Long vẫn có thể duy trì được.

Nhưng đến Lê Hoa Câu rồi thì không thể tùy tiện phi hành nữa.

Dù sao dưới tình huống không hiểu rõ về địa hình núi non trùng điệp ở nơi đây, có trời mới biết có gặp phải lão quái vật vạn năm nào hay không, những sinh vật thuộc thánh linh cấp, hiện tại Chúc Minh Lãng muốn đối phó với nó cũng có chút tốn sức.

Đi dọc theo khe nước quanh co khúc khuỷu, bọn họ đi vào sâu bên trong Lê Hoa Câu.

Đi gần nửa ngày, Chúc Minh Lãng mới hiểu vì sao một nơi giàu nứt khố đổ vách như Lê Hoa Câu lại có ít người lui tới như vậy, hơn nữa nơi này còn nằm ngay dưới gót sắt của cả tứ quốc nhưng lại có thể bình an vô sự...

Con đường núi này quá phức tạp rồi, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể rơi xuống khe núi, độc cốc, dòng nước ngầm sâu không thấy đáy, quân đội căn bản không thể bước vào Lê Hoa Câu, ngay cả những người thông thuộc đường đi có lẽ cũng sẽ bị lạc trong trăm khe núi quanh co này!

Lê Hoa Câu, quả thật có vài phần cách biệt với thế giới bên ngoài, bọn họ cầu cứu với người ở bên ngoài, làm sao có người có thể tới được, ngay cả đường đến Lê Hoa Câu cũng không tìm thấy!

Còn may là Hồ Bách Linh biết đường.

Khi còn bé nàng đến Lê Hoa Câu không chỉ có một lần, ở nơi đó nàng có một vị bằng hữu, tuy là nhiều năm không gặp, nhưng tình cảm vẫn còn nồng đậm như trước.

Nàng dẫn theo đoàn người Chúc Minh Lãng không biết đã bay qua bao nhiêu ngọn núi lớn nhỏ, cũng chẳng biết xuyên qua bao nhiêu khe núi, sông ngầm, có vài đường đi thậm chí còn nằm ở giữa hai ngọn núi, hơn nữa có vài đường nằm trong đám cây đằng chằng chịt không một khẽ hở, điều Chúc Minh Lãng lo lắng nhất hiện tại không phải là đám Tang Long nữa, mà là làm thế nào để trở về…

"Lê Hoa Câu ở ngay trước mặt rồi." Hồ Bách Linh cũng đi đến mức thở hồng hộc.

"Câu nói này ta đã nghe ngươi nói đến bốn lần rồi." Chúc Minh Lãng cười khổ.

Mặt trời sắp xuống núi rồi, Chúc Minh Lãng cũng có chút uể oải, định dừng lại nghỉ ngơi một lúc, thì hắn mơ hồ nhìn thấy ở điểm cuối của sơn cốc, có đống mảnh đèn đuốc rực sáng.

Chúc Minh Lãng vội vàng đi đến nơi có tầm nhìn bao quát hơn, thì hắn nhìn thấy có vô số ngọn đèn trong sơn trại đan chéo vào nhau tạo thành một dải biển sao vô cùng rực rỡ cùng với ánh sáng chiếu rọi của những ngôi sao trên trời, làm cho khung cảnh hoàng hôn ở nơi đây trở nên vô cùng xinh đẹp.

Cuối cùng cũng đến rồi!

Chúc Minh Lãng và những người khác cũng tăng nhanh bước chân, đi về phía sơn trại đầu tiên của Lê Hoa Câu.

Đi đến trước cửa sơn trại, từng cây gỗ lớn tráng kiện như cổ tùng, chúng được cột chặt vào nhau bởi những sợi dây thừng khổng lồ, hợp thành một tường môn kiên cố, nó nằm ngăn cách trên con đường dài thoai thoải, mà ở hai bên là vách đá thẳng đứng như đột ngột mọc lên từ trên mặt đất, hơn nữa trên mặt đất còn trồng hàng dài rất nhiều cây lê.

Quy mô cửa trại như vậy, nếu như nói đây là đang cố thủ pháo đài, Chúc Minh Lãng cũng tin!

Thật không nhìn ra, một bộ lạc trong tình trạng nửa ẩn cư thế này, lại có thể xây dựng một tường thành nghiêm ngặt như này, hiển nhiên thứ bọn họ phòng ngừa cũng không phải là đội quân tham lam của các nước khác, mà là những sinh vật đáng sợ khác cũng đang sinh sống trong tòa bảo tàng to lớn này!

"Người tới là ai?" Trên tường thành cao sừng sững, một gã thanh niên đội mũ lông thú cất tiếng hỏi.

"Chúng ta là người của Nhuận Vũ thành, nhận được sự ủy nhiệm đi cứu viện, đến đây giúp đỡ mọi người diệt Tang Long." Hồ Bách Linh cao giọng trả lời.

"Chúng ta sẽ mở một khe cửa, mọi người nhanh chân đi vào, bọn Tang Long vẫn đang ở quanh đây giám sát chúng ta." Người thanh niên đội mũ lông thú nói.

Cánh cửa to lớn ấy không phải được chậm rãi kéo lên, mà là đám thực vật quấn vòng quanh trên mặt cổng tựa như bị thứ gì đó điều khiển, nó từ từ hé ra một khe hở đủ cho một người đi qua.

Chúc Minh Lãng lại có chút nghi hoặc, vừa rồi trên đường đi tới đây, hắn cũng không cảm nhận được khí tức của rồng, ngược lại hắn cảm thấy vùng núi rộng lớn này luôn rất an tĩnh, ngay cả mấy con yêu linh, ma linh thường tự do hoành hành cũng không thấy lui tới...

Theo lý thuyết, cả một đám người bọn họ đi đi lại lại trong núi sâu, chắc chắn sẽ bị một vài thực nhân yêu để mắt đến mới đúng.

Không đúng!

Không có yêu ma lảng vảng, ngược lại cũng không phải là chuyện tốt lành gì!

Đó là vì những yêu ma yếu ớt này phát giác được vùng này có sinh vật càng nguy hiểm hơn.

Cho nên mới không dám đi ra săn mồi!

Trên cánh cửa gỗ to lớn xuất hiện một khe hở, lúc này một ít ánh lửa chiếu sáng qua khe cửa.

Đúng lúc này, dưới vách đá âm u, một đôi mắt tham lam ác độc sáng lên trong giây lát, tựa như một con mãnh thú luôn ẩn núp ở một chỗ để chờ đợi con mồi của nó đi qua.

Ánh mắt của nó, nhìn chòng chọc vào khe cửa, dường như trong khe cửa ấy có nguồn thức ăn bất tận, lệ khí và sát khí cuồn cuộn nổi lên, tựa như một cơn bão tố mạnh mẽ càn quét tới!!

"Mau vào!!"

Thanh niên đội mũ lông thú hô to một tiếng.

Chúc Minh Lãng đi ở cuối cùng, những người khác đã nhanh chóng đi qua khe hở giữa dây leo và dây mây trên cánh cửa gỗ, ngay lúc hắn muốn bước vào, Chúc Minh Lãng lại phát hiện đám dây leo này nhanh chóng sinh trưởng, chúng quấn chặt lại vào nhau, khiến cánh cửa kia đóng chặt lại!

"Còn có một người nữa." Phương Niệm Niệm ở bên trong, tức giận kêu lên.

Ngay lúc Nam Vũ Sa muốn bước trở về, thì phát hiện cánh cửa gỗ đã hoàn toàn đóng kín.

"Ta đi cứu hắn, nhưng tuyệt đối không thể mở cửa!" Lúc này, tên thanh niên đang đứng trên cao nói.

"Sao lại không thể mở được, con rồng kia còn cách xa như vậy."

"Khí tức trên người Tang Long có độc, không làm hại đến con người, nhưng đối với nguồn nước lại có tính ô nhiễm rất lớn." Hồ Bách Linh nói.

"Không cần lo lắng cho ta, để ta đi xem con Tang Long này một chút." Lúc này, giọng nói của Chúc Minh Lãng được truyền tới từ bức tường dày ở bên kia.

"Vị huynh đệ đang đứng trên cao kia, ngươi đừng đi xuống, vị ở bên ngoài kia là thành chủ của chúng ta, thực lực của hắn rất mạnh." Hồ Bách Linh nói.

"Mạnh? Xem ra các người hoàn toàn không biết gì về Tang Long này."

Bên ngoài bức tường của sơn trại, Chúc Minh Lãng đứng dưới cửa, Tang Long cũng không lớn khổng lồ như trong tưởng tượng, cơ thể cũng chỉ tương đương với một con mãnh hồ bình thường ở trong núi.

Nhưng sinh vật như vậy lại càng có sức uy hiếp lớn đối với con người.

Hơn nữa Chúc Minh Lãng có chút không hiểu.

Con rồng này rõ ràng đang trốn ở ngay dưới vách đá, thậm chí nơi nó ẩn nấp cách chỗ này không xa lắm, vì sao nó có thể tránh được cảm giác của mình?

Nam Vũ Sa cũng không phát hiện ra nó.

Phải biết rằng, tu vi của bọn họ đều là quân cấp!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch