Trong mưa, Phi Điểu Ngụy Long chậm chạp bay lên không, huyết thống của bọn chúng là Dực Long, cánh là nhục dực, nước mưa sẽ không làm ướt lông vũ của chúng, chỉ là tăng thêm chút lực cản mà thôi.
Mười ba học viên mặc áo tơi bằng da đã chuẩn bị từ sớm, Đoàn Lam lão sư và Kha Bắc lão sư cũng đứng ở trên lưng Ưng Long Thú.
Bọn họ đang từ từ rời khỏi Vinh Cốc thành, khi bọn họ bay cao đến 200 mét, chợt nhìn thấy ngoài miệng cốc mưa rơi mù mịt, một đoàn lại một đoàn người như vạn thú bôn đằng xông vào trong sơn cốc, xông về Vinh Cốc thành!
Là Vu Thổ bạo quân!!
Tiếng hò hét của bọn họ càng ngày càng vang, ngay cả mưa to bàng bạc cũng không thể che giấu, giống như vô vàn sấm sét từ chân trời đang không ngừng tới gần!
Trên mặt đất, có lẽ chỉ thấy được một vài thân ảnh, nhưng từ trên cao nhìn xuống, những thân ảnh kia đông như kiến, có người thậm chí còn mặc vũ khí khôi giáp mới vừa cướp được từ chỗ binh sĩ thành bang, bọn họ liều lĩnh xông về ruộng lúa vừa mới hút được chút nước mưa, xông về thành trì!
"Cứ điểm chính bị công phá rồi sao?" Một Mục Long học viên không dám tin tưởng màn này, ngơ ngác hỏi.
"Kha Bắc đạo sư, chúng ta cũng là con dân Tổ Long thành bang, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn những bạo dân này xâm lược thành trì của chúng ta, chúng ta là Mục Long sư, vì sao phải e ngại những dân đen này!" Nam Diệp lớn tiếng nói.
Làm đệ tử Nam thị, hắn cũng coi như là hoàng thân quốc thích ở Tổ Long thành, lãnh địa dưới trướng gia tộc mình bị chà đạp như vậy, sao hắn có thể nhịn được!
Có Đoàn Lam, Kha Bắc - hai vị sư trưởng cấp Mục Long sư ở đây, còn có mười ba học viên đều đã có được Long Tử, hẳn có thể đồ diệt đám bạo dân này!
"Đã vào Thuần Long học viện, trừ phi quân địch tiến đánh vào Tổ thành, nếu không kiên quyết không được tham dự bất luận chiến sự nào, quy củ này ngươi không hiểu sao!" Kha Bắc đạo sư nghiêm khắc nói.
"Nhưng đó là dã thú Vu Thổ, là ác dân, rõ ràng bọn họ có đất đai của mình, lại muốn bước vào lãnh thổ Tổ Long thành bang, không đáng thương hại!" Nam Diệp kích động nói.
Vì sao không xuất thủ?
Hai vị đạo sư tuyệt đối có thể ngăn cản bạo quân, chí ít có thể kéo dài đến khi viện quân đuổi tới mà!
"Bọn họ không phải dã thú, bọn họ cũng chỉ là đang cầu sinh mà thôi. . ." Trong lời Đoàn Lam nói đã mang theo vài phần nghẹn ngào.
Vốn là vì dân, cầu được long vũ đến, nhưng chưa từng nghĩ đến Thương Long huyền thuật của mình, cứu sống chỉ là cư dân một cái sơn cốc nho nhỏ, nhưng lại không có cách nào để cứu được những người dân cơ khổ dưới kia.
Cho dù Thuần Long học viện không có văn bản cấm đoán rõ ràng, nhưng Đoàn Lam nên làm gì?
Đồ sát một đám đàn ông đang vì vợ con già trẻ nhà mình giết ra một đường sống, hay là thủ hộ dân chúng bị mùa thu khô hạn giày vò đến khổ không thể tả?
Cái gì cũng không làm được.
Mục Long sư.
Dù cho siêu việt phàm nhân, nhưng vẫn quá nhỏ bé.
"Long long long long long long ~ ~ ~ ~ "
Đột nhiên, một tiếng nổ vang từ sâu trong sơn cốc truyền đến, dưới màn mưa mênh mông, có thể nhìn thấy dòng suối nho nhỏ trong cốc đạo kia như bị Hồng Hoang Cổ Thú hung hãn lao tới, núi đá, cây cối hung hăng bị nó nuốt trọn, cơn lũ quét kia cuồng bạo mang theo mọi thứ lao thẳng về lối nhỏ dẫn vào trong cốc. . .
"Lũ quét? ? ? ?"
Đám người kinh ngạc không thôi, sơn cốc đã khô hạn từ lâu làm sao có thể vì trận mưa này mà dẫn phát lũ quét!
Mưa này, nhiều nhất chỉ có thể tưới mát núi rừng, tuyệt không có khả năng dẫn phát trận lũ lụt mãnh liệt như vậy.
Chỉ thấy dòng suối bị cơn hồng thủy lấp kín, thế không thể đỡ quét qua đồng ruộng Vinh Cốc thành, đồng thời thuận thế đổ về phía con đường hẹp tiến vào sơn cốc!
Đường hẹp vào Vinh Cốc thành, chính là ưu điểm của thành, quân bạo loạn Vu Thổ tụ tập từ con đường kia đánh tới, đội ngũ của họ dài như thế nhưng lại không nghĩ đến thành trì yên tĩnh trong sơn cốc sẽ vọt tới một cỗ hồng thủy như vậy. . .
Tiếng kêu thét ngập trời!
Không biết bao nhiêu dân Vu Thổ bị trận hồng thủy trong sơn cốc này nuốt chửng, bọn họ muốn rút lui về phía sau, lại vì địa thế sơn cốc này chật hẹp, khiến cho họ ngay cả nơi tránh né lũ ống cũng không có!
Hàng ngàn hàng vạn người nhận lấy trận lũ quét tàn phá, bọn họ bị sóng lớn hung hăng đập chết trên núi đá, bị chết chìm trong nước, bị cuốn trôi đến khu vực lòng chảo tam giác.
Quân bạo loạn khí thế hùng hổ, vốn tưởng sẽ công phá thành trì dễ như trở bàn tay, nhưng vì trận lũ quét mấu chốt này mà tan rã hơn phân nửa, thi thể và đất đá lẫn lộn cùng một chỗ.
Từ trên cao nhìn xuống thấy một màn rung động này, nội tâm Chúc Minh Lãng như sóng lớn dâng trào!
Hắn nhớ tới thư sinh yếu đuối nho nhã lễ độ ở cửa phủ kia.
Nhớ tới thành chủ trẻ tuổi đứng trong mưa to không sờn lòng kia.
Ánh mắt của hắn, ở trong cơn mưa u ám cũng lóe ra tia sáng kiên nghị.
Ngăn nước tràn đầy mà không xả.
Thà rằng dân khổ, cũng kiên quyết không mở đập nước.
"Trước mùa đông, cứ điểm Đông Húc tất bị công phá, môi hở răng lạnh, đến lúc đó Vinh Cốc thành không có nhiều thủ vệ nhất định sẽ lâm vào cảnh bị bạo dân đồ diệt, thậm chí bị uống máu ăn thịt."
"Dân có thể khổ, nhưng bằng vào các loại biện pháp vẫn có thể sống qua mùa đông, nhưng không thể không có vũ khí chống lại quân xâm lược."
"Ta biết bọn họ khó khăn, nhưng so với chịu khổ, ta càng hy vọng bọn họ có thể sống sót trong loạn thế này."
"Chúc huynh, bảo trọng."
Mưa to huyên náo ở bên tai, chiến tranh cũng ngăn không được mưa rơi, trong đầu Chúc Minh Lãng lúc này tất cả đều là thân ảnh gầy yếu lâm ly ở trong mưa kia, mà cuối cùng hắn chỉ khom người không nói gì với mình!
Chúc Minh Lãng hít sâu một hơi, hít vào đầy không khí ẩm ướt, nhìn màn mưa phiêu diêu, thấy lại là một mảnh đại địa thê lương, ngươi ta đều là người phàm trần.
"Phía sau còn có đại quân bạo loạn, trời ạ, Vu Thổ đến cùng có bao nhiêu người gia nhập cuộc bạo loạn này!" Lý Thiếu Dĩnh đột nhiên kinh hô một tiếng.
Bay ra khỏi sơn cốc, có thể trông thấy bình nguyên ngoài cốc, khiến cho người khó có thể tưởng tượng được là ở ngoài sơn cốc kia còn có hàng ngàn hàng vạn bạo quân, tiến vào Vinh Cốc thành chỉ là một phần trong đó!
Bạo quân xác thực bị thương nặng, nhưng không đả thương được căn cơ khổng lồ của bọn họ!
Đập chứa nước lũ cuối cùng cũng sẽ chảy khô, đường hẹp vào sơn cốc cũng sẽ từ từ hiển hiện ra, quân đội bạo loạn vẫn sẽ tràn vào kho lúa của tòa sơn cốc này!
Lấy hành vi tàn bạo của Vu Thổ, bình dân Vinh Cốc thành sợ là rất khó toàn mạng.
"Đường hẹp thấp trũng, hình như bị mạnh mẽ đục mở, cơn lũ quét kia không bị xói mòn toàn bộ mà đọng lại thành một vùng hồ trũng, che mất con đường vào sơn cốc, những bạo dân kia nhất định phải bơi qua vùng hồ trũng này mới có thể tiến đánh Vinh Cốc thành." Nam Diệp vạn phần kích động nói.
Một mảnh hồ trũng kia, nằm ngang ở con đường duy nhất vào cốc, tựa như đã được thiết kế tốt.
Con đường bị chìm, ngựa xe sẽ không cách nào bước vào, mà hai bên hồ trũng là sơn cốc dốc đứng, leo lên độ khó cực cao, vừa mới mưa xong lại càng dễ rơi xuống ngã chết. . .
Hồ trũng này đã biến thành một đạo bình chướng chặn đứng đường vào sơn cốc Vinh Cốc thành, để quân bạo loạn khó mà tràn vào thành.
"Chỉ cần ở một đầu khác của hồ trũng dựng lên thành lũy, địch nhân nhảy vào hồ trũng thì bắn tên, ngàn người cũng có thể ngăn cản quân đội vạn người, đây là lũ quét kỳ tích mà ông trời ban cho Vinh Cốc thành sao? ? ?" Một nữ học viên cũng nhịn không được phát ra thanh âm vui sướng.
Ngay cả cứ điểm cũng không ngăn cản được bạo quân, vậy mà khi bọn chúng tới Vinh Cốc thành nho nhỏ này lại vô kế khả thi!
"Trận mưa này của Đoàn Lam lão sư, cứu được tất cả dân chúng Vinh Cốc thành a, dù bạo quân ngay lập tức thanh lý hồ trũng cũng cần thời gian một hai ngày, đến lúc đó viện quân đã chạy đến. . ." Học viên khác cũng không nhịn được phát ra tiếng than thở.
Lũ quét này, như thần tích!
Nhưng chỉ có Chúc Minh Lãng rõ, hết thảy nguồn gốc đều là do một vị thư sinh yếu đuối sắp xếp.
Hắn giữ nước mà không xả, chính là vì Vinh Cốc thành này bảo lưu một đạo phòng tuyến cuối cùng, là hắn nhờ vào ánh mắt trác tuyệt cùng trí tuệ của mình để tử thủ lại tòa thành trì này, bảo vệ được dân chúng của hắn!
Trịnh huynh, ngươi cũng bảo trọng.
Xin ngươi nhất định phải sống sót trong loạn thế này.
Chúc Minh Lãng đứng trên lưng Ưng Long Thú, lần nữa khom người bái thật sâu về phía Vinh Cốc thành.