"Kha Bắc đạo sư, nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng bay về Tổ Long thành, báo lại chuyện này cho thành chủ biết!"
"Chỉ là báo tin tức thôi, không làm trái với quy định của học viện Thuần Long chứ?"
Kha Bắc lão sư khẽ gật đầu, là người của Tổ Long thành, tất nhiên hắn càng muốn nhìn thấy Vinh Cốc thành chiến thắng.
"Vậy đạo sư đi đến đó trước đi, chúng ta sẽ tự mình về học viện cũng được!" Nam Diệp đã bắt đầu lên tiếng thúc giục.
Hiển nhiên tốc độ phi hành của Ưng Thú Long nhanh hơn Phi Điểu Ngụy Long rất nhiều, thậm chí vượt qua cả lính truyền báo tin tức, các tin báo quân sự truyền đến Vinh Cốc thành đều là đến trễ, điều này cho thấy các cứ điểm đã bị công phá bất ngờ...
"Vậy mấy người các ngươi cẩn thận, đừng bị cuốn vào cuộc chiến, các ngươi sẽ không thể thay đổi được tình hình chiến tranh." Kha Bắc đạo sư dặn dò.
Chỉ cần không rời khỏi Phi Điểu Ngụy Long, những học viên này sẽ không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa bọn họ có thể nhanh chóng thoát khỏi vùng chiến trường này.
Tốc độ của Ưng Long Thú rất nhanh, nhất định có thể bay tới chỗ thành chủ trước khi tình báo quân sự được truyền tới Tổ Long thành.
Kha Bắc hiểu rất rõ, bây giờ Vinh Cốc thành cũng chỉ có thể lợi dụng hồ nước sâu để trì hoãn, chờ sau khi hồng thủy hoàn toàn rút đi, nước toàn bộ ngấm vào trong lòng đất, thì đại quân bạo dân vẫn sẽ tiếp tục tấn công thành trì!
Thời gian rất gấp rút, nhất định phải phi hành hết tốc lực.
Đập thật mạnh đôi cánh, Ưng Long Thú xuyên qua màn mưa, bay liệng nhấp nhô mấy lần trên không trung liền rời khỏi tòa sơn cốc này, bay về phía đồng bằng Ly Xuyên rộng lớn...
Núi non trùng điệp ở sau lưng, dần dần chìm dần về phía chân trời, vẻ mặt Kha Bắc rất nghiêm túc, đang thúc giục Ưng Long Thú của mình tăng tốc.
Lúc này bọn họ còn chưa thoát khỏi đám mây đen, vẫn còn cách Vinh Cốc thành rất xa, với tốc độ thế này của Ưng Long Thú, thì chỉ cần nửa ngày là có thể bay trở về Tổ Long thành.
Ánh sáng đỏ ấm áp len lỏi qua đám mây đen, từ trên trời cao chiếu sáng cả thế giới này, có thể nhìn thấy được lá phong đỏ đang dần dần hiện ra từ trong rừng sâu.
Chúc Minh Lãng theo bản năng quay đầu lại, nhìn thoáng qua đám mây đen che lấp cả bầu trời, ngắm nhìn cơn mưa đang rơi xuống lác đác từ không trung, chẳng biết mây đen hóa thành từng đám mây màu đỏ từ lúc nào, màu đỏ này tựa như ngọn lửa đang bùng cháy, cơn mưa dần dần trở nên thưa thớt, từng luồng hơi nước màu trắng xuất hiện ở dưới đám mây, trông giống như vừa mới mở nắp một nồi nước sôi!
Bầu trời đỏ rực!
Hình ảnh này Chúc Minh Lãng không chỉ nhìn thấy qua một lần!
Trên bờ vai, Băng Thần Bạch Long vẫn luôn mơ màng ngủ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng như sương đang nhìn chăm chú vào những đám mây màu đỏ, những đám mây đó đang tích tụ lại ở nơi Ưng Long Thú bay lượn!!
"Cẩn thận!!" Chúc Minh Lãng hét lớn một tiếng.
Bên trong đám mây lửa màu đỏ, một con Cự Long có vảy màu ánh kim bao phũ đột ngột lao xuống, cơ thể nó vô cùng cường tráng lao về phía Ưng Long Thú, sức mạnh đó vô cùng đáng sợ!
Kha Bắc không hề có chút phòng bị nào, Ưng Long Thú giống như bị đập trúng bởi một viên thiên thạch đang bốc cháy, cơ thể nó mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất trong rừng sâu.
Trong nháy mắt ngọn lửa cháy lan ra những cây cối ở xung quanh, một khu vực rộng lớn bị đốt cháy thành một vách tường lửa, đồng thời đang lan ra theo chiều gió.
Ưng Long Thú đứng dậy từ trong hố bùn, lúc nó rơi xuống đã dùng cánh bảo vệ cho ba người, chỉ là cánh bên phải của nó cũng vì vậy mà bị gãy, lúc nó đứng lên lần nữa, cánh chim ưng đó không thể dang rộng ra được nữa, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ tách lìa ra khỏi vai!
Móng vuốt giẫm xuống mặt đất, Ưng Long Thú không sợ đám lửa lớn ở xung quanh, một đôi mắt ưng sắc bén tràn ngập lửa giận, nó nhìn chăm chằm vào con Hỏa Long có màu vàng đang bay trên không trung.
"Vu Thổ cũng có Mục Long sư sao??" Vẻ mặt Kha Bắc vô cùng nghiêm túc, hắn quay đầu lại lướt nhìn Đoàn Lam và Chúc Minh Lãng.
Thật may, hai người bọn họ cũng không sao.
Đoàn Lam lão sư bị choáng váng sau cú va chạm lúc nãy, nhưng nàng rất nhanh đã có thể khôi phục trở lại, nàng vươn bàn tay ra, hướng về nơi đang bốc cháy trong cánh rừng vỗ mạnh xuống đất, lập tức có một luồng nước vô cùng hoa lệ khuếch tán ra từ trong chưởng ấn của nàng!
Vô số bọt nước bay tung tóe, bay về phía bức tường lửa cao cao kia, hơn nữa luồng nước đó càng lúc càng lớn mạnh, nó cuốn sạch hết mọi thứ và nhanh chóng dập tắt ngọn lửa đang cháy trong rừng.
"Gào… "
Cùng lúc đó, nơi luồng nước đi qua xuất hiện một hố sâu thần bí, đồ ấn linh vực hiện lên rất rõ ràng từ trong luồng nước, một con Giao Long bay ra từ đồ ấn đó, trong lúc nhất thời bầu không khí nóng bức do lửa cháy ở xung quanh bị Long tức làm tan biến, bầu không khí trở nên mát mẻ hơn rất nhiều. (Long tức: hơi thở của rồng)
Chúc Minh Lãng và Tiểu Bạch Khởi vẫn còn rất tốt, không có bị thương.
Chúc Minh Lãng nhìn chăm chú vào Hỏa Long vô cùng phách lối kia, hắn nhíu mày lại.
Sao lại là hắn?
Lưu Kim Hỏa Long!!
"Thì ra Chúc tiểu huynh đệ cũng ở đây, hôm nay đúng là một ngày tốt lành!" Quả nhiên, giọng nói của La Hiếu được phát ra từ Lưu Kim Hỏa Long ở trên kia.
Kha Bắc nhìn về phía Chúc Minh Lãng, hỏi: "Hắn là người phương nào?"
"Lưu Kim Hỏa Long, La Hiếu, hắn vốn nên canh giữ ở cứ điểm Đông Húc." Lúc này Đoàn Lam lão sư lại lên tiếng.
Chúc Minh Lãng khẽ gật đầu.
"Nếu là thống lĩnh cứ điểm, còn không nhanh chóng đi báo cáo tình hình chiến sự, sao lại muốn đả thương người ở chỗ này?" Kha Bắc tức giận nói.
"Ha ha ha ha, các ngươi cảm thấy vì sao tình báo quân sự lại đến chậm như thế, là bởi vì ta đã giết hết tất cả những người đưa tin tức đó, đương nhiên bao gồm cả những người xen vào chuyện của người khác như các ngươi!" Trên vẻ mặt tái nhợt của La Hiếu lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Tên biến thái này, cuối cùng cũng lộ ra nguyên hình!
"Ngươi… Cái tên phản đồ này, tại sao lại trợ giúp cho bạo quân Vu Thổ?" Kha Bắc chỉ vào La Hiếu nói.
"Vì sao? Ngươi hỏi ta vì sao à?" Gương mặt La Hiếu có chút dữ tợn.
Hắn đã vốn rơi vào tình trạng điên cuồng, mà tới khi hắn nhìn thấy Chúc Minh Lãng lại càng trở nên điên loạn hơn, gần như đã hết thuốc chữa! !
Chúc Minh Lãng lại thấy có chút khó hiểu.
Nếu như La Hiếu biết được chuyện của mình và Lê Vân Tư, vậy thì hắn phải trực tiếp trả thù mình mới đúng chứ, không cần thiết phải giết chết tất cả những người đưa tin tức từ nơi chiến trường trở về, khiến cho toàn bộ phía đông Tổ Long thành lâm vào tình hình khủng hoảng loạn lạc như thế này…
Chẳng lẽ ở Lê gia đã xảy ra chuyện gì rồi?
Khiến cho La Hiếu trở nên điên cuồng đến mức, có thể làm ra chuyện phản lại gia tộc thế này, e là chấp niệm nào đó của hắn đã hoàn toàn bị bóp chết! !
"Ta vì Lê gia mà làm trâu làm ngựa, bọn hắn lại xem ta như một con chó không được phép lên tiếng, một roi này, ta sẽ khiến cho toàn bộ người trong Lê gia phải hối hận!" La Hiếu tháo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh kia.
Một vết roi vô cùng nghiêm trọng, từ gò má băng qua lỗ tai, kéo dài đến sau gáy, vết thương thối nát trên gò má còn chưa khép lại, vết máu mới cùng với vết trầy hòa vào một chỗ, có thể tưởng tượng được người đánh ra vết roi này đã dùng lực lớn đến thế nào!
Roi này là do gia chủ của Lê gia Lê Anh ban tặng.
Sau khi kết thúc nghị sự, hắn cầu xin gia chủ Lê gia thay đổi lại quyết định về chuyện của Lê Vân Tư, cũng biểu đạt lòng say mê của mình đối với Lê Vân Tư.
Nhưng Lê Anh lại ban tặng một roi này cho hắn.
"Cho dù thanh danh của nàng trở nên bê bối, thì nàng cũng là đại tiểu thư của Lê gia. Ngươi là cái thá gì? Đừng có ôm vọng tưởng nữa, cũng đừng quên thân phận của mình. Một roi này để ngươi nhớ lâu một chút, sau này nếu như ngươi lại chất vấn quyết định ở trong nghị sự đại điện, vậy thì cút ra khỏi Lê gia cho ta."
Mấy ngày nay, lời nói này của Lê Anh vẫn luôn lặp đi lặp lại ở trong đầu hắn, giày vò hắn, càng làm hắn trở nên phát điên!