Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 318: Địa quật Hắc Hồ

Chương 318: Địa quật Hắc Hồ




Dịch giả: Băng Băng

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

...

Rời khỏi di tích sơn cốc, Chúc Minh Lãng và Lê Tinh Họa về trong đội ngũ.

Tính toán thời gian, chuyến đi này của bọn họ, nói ít cũng đã nửa ngày, nhưng làm cho Chúc Minh Lãng không hiểu là, lần này Nam Vũ Sa lại không dữ dằn chạy tới chất vấn mình...

Từ sau khi Lê Tinh Họa tỉnh lại, Nam Vũ Sa rất sợ Chúc Minh Lãng sẽ mưu đồ làm loạn với tỷ tỷ mình.

Dù sao nếu như nói về góc độ tiếp xúc da thịt mà nói, Nam Vũ Sa hoàn toàn có lý do để tin tưởng, con đại sắc lang Chúc Minh Lãng này đã đạt được một lần, cho nên rất có thể hắn lại lấy lý do này để gây án lần nữa.

Mỗi khi Chúc Minh Lãng và Lê Tinh Họa ở chung, Nam Vũ Sa sẽ bất an, giống như trong ấn tượng của nàng, tỷ tỷ là nữ hài tử yếu đuối đồng thời lại rất thích chiều theo người khác, nhất định sẽ bị loại người giảo hoạt như Chúc Minh Lãng chiếm tiện nghi!

Kỳ quái nhất chính là, lần này bọn hắn đi lâu như vậy, Nam Vũ Sa hoàn toàn không hoài nghi gì.

“Công tử.” Lê Tinh Họa nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Chúc Minh Lãng, sau đó nhỏ giọng gọi một câu, giọng nói vô cùng mềm mại.

Chúc Minh Lãng để ý thấy, Lê Tinh Họa chỉ tay về phía bầu trời, mà vùng trời kia, mặt trời vừa mọc từ hướng Đông, ánh bình minh đang từ từ xuyên qua đám mây nơi đó...

“Chúng ta đã đi một ngày rồi?” Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.

Thời gian trôi qua nhanh như vậy!

Khó trách Nam Vũ Sa hoàn toàn không lo lắng, cô nam quả nữ đã trực tiếp qua đêm, nên làm gì có lẽ cũng đã làm rồi, cũng không có gì để cảnh cáo nữa.

“Chúng ta mới chỉ rời đi một lát.” Lê Tinh Họa không vui nói.

Năng lực phân tích gì vậy!

Sao nàng cứ cảm thấy Chúc Minh Lãng có đôi khi rất ngu ngơ.

“A, nói cách khác, chúng ta tiến vào trong di tích, thời gian bên ngoài không thay đổi.” Chúc Minh Lãng nói.

“Ừm, không thể tưởng tượng nổi.” Lê Tinh Họa hiện lên vẻ tươi cười, giống như nàng vừa phát hiện ra một bí mật lớn của thế giới, trong đôi mắt kia sáng như ngân nguyệt.

Di tích thượng cổ, chỉ mới bước vào một góc trong đó mà đã giúp cho Chúc Minh Lãng thu hoạch được rất khá, nếu có thể tiến sâu vào trong di tích, thì không biết sẽ có kỳ ngộ gì nữa đây!

Chúc Minh Lãng cũng rất chờ mong, sau này lưu ý hoạt động của Tang Long nhiều hơn, có lẽ có thể tìm được một cánh cửa khác vào di tích.

...

“Tùng La, đầu nguồn nước của Lê Hoa Câu các ngươi ở đâu?”Chúc Minh Lãng dò hỏi.

Bắt đầu từ chỗ nguồn nước mới có thể bảo đảm nhựa cây giải độc có thể lọc sạch hết độc tính ở tất cả khe núi, dòng suối, chắc chắn các sơn trại khác của Lê Hoa Câu cũng lâm vào tình trạng không có nước để uống, trước hết giải quyết vấn đề này, toàn bộ Lê Hoa Câu mới có thể hóa giải nguy cơ.

“Đầu nguồn nước ngay trong lòng đất, nước của Lê Hoa Câu chúng ta, đại bộ phận đều được chảy ra từ trong Quật Hà, trong những động quật kia rất phức tạp, có rất nhiều nham thạch kết tinh, chúng sẽ tinh lọc lại dòng sông chảy xiết trong động, sau đó hòa với bùn đất và nham thạch rồi chảy đến trong hốc núi của chúng ta, tộc nhân chúng ta đều sống dựa vào những dòng sông bảo thạch này.” Tùng La nói.

Nước suối chảy ra từ bảo thạch.

Lê Hoa Câu đúng là một nơi giàu đến chảy mỡ.

Chỉ là dù có nhiều tài phú thì cũng rất khó mua được sự yên ổn và yên tĩnh mà bọn họ mong muốn.

“Trên tay của ta có nhựa cây giải độc, nhưng số lượng không qua nhiều, hiện tại hơn phân nửa dòng suối của Lê Hoa Câu đã bị ô nhiễm, nếu muốn lọc sạch tất cả nguồn nước, nhựa cây giải độc này phải đặt ở đầu nguồn, trong trại các ngươi có người nào quen thuộc với địa quật, hoặc ít nhất có thể dẫn ta tới chủ mạch của dòng sông này hay không?” Chúc Minh Lãng nói với Tùng La.

“Chuyện này e là rất khó, địa quật âm u phức tạp, sơn động và mặt đất lại bởi vì mạch nước ngầm ăn mòn mà tương thông, cho nên có thể nói thông suốt bốn phương, là một dòng sông mê cung tối tăm không có ánh mặt trời, chúng ta cũng không biết ở đâu là đầu nguồn.” Tùng La khổ sở bất đắc dĩ nói.

Chúc Minh Lãng cũng vuốt huyệt thái dương, thật đau đầu.

Nếu như không tìm thấy đầu nguồn, cũng chỉ có thể tạm thời lọc sạch ở một hai dòng suối...

Mặc dù Chúc Minh Lãng vốn có ý định giết tới trong thạch trại, diệt hang ổ Tang Long, nhưng không cách nào đảm bảo trong Lê Hoa Câu này còn có các quần thể Tang Long khác, Lê Hoa Câu muốn an ổn nhất định phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Bọn người Chúc Minh Lãng không thể nào thường trú ở Lê Hoa Câu, Lê Hoa Câu vẫn cần dựa vào lực lượng của mình tiếp tục chống lại những Tang Long này, nhưng một khi nguồn nước bị ô nhiễm, thì tất cả thủ vệ trại của Lê Hoa Câu cũng tương đương với tê liệt.

Lọc sạch nguồn nước.

Chém chết quần thể Tang Long lớn nhất.

Cũng như giết chết thủ lĩnh cao nhất của Tang Long.

Đây chính là chuyện Chúc Minh Lãng có thể làm cho Lê Hoa Câu.

Còn lại vẫn phải dựa vào bản thân bọn họ, đội thủ vệ, đội tuần tra, đội săn lùng...

“Ta... Ta biết, đầu nguồn dòng sông trong sơn quật ở nơi nào.” Thiếu nữ của thạch trại nhỏ giọng nói.

Trước đó, nàng vẫn luôn nhắm mắt lại, giống như là đang say ngủ, nhưng thật ra nàng không có cách nào ngủ được, nàng vẫn nghe mọi người nói chuyện, sau khi do dự một hồi vẫn quyết định mở miệng.

“Nha đầu, chỗ sâu dòng sông ở địa quật kia, sao ngươi lại biết được.” Tùng La nói.

Bọn họ là người tuần sơn ưu tú nhất trại, cũng không thể nào tìm được đầu nguồn dòng sông trong địa quật, một thiếu nữ da mịn thịt mềm có lẽ ngay cả việc nhà nông cũng chưa từng làm qua, nói ra những lời này không phải làm người ta không vui sao?

“Nghe nàng nói một chút.” Lê Tinh Họa ngăn cản Tùng La châm chọc.

“Có một người ngã xuống khe nứt, hắn nói với ta, trong ngọn núi lớn của Lê Hoa Câu có một Hắc Hồ, dưới đáy hồ có rất nhiều loại bảo thạch, hắn bị kẹt ở trong Hắc Hồ rất lâu, bởi vì một lần mưa to làm nứt một bộ phận quật nham, hắn mới có thể rời khỏi địa quật đó.” Thiếu nữ vô cùng cẩn thận nói.

“Bây giờ người này đang ở đâu?” Chúc Minh Lãng vội vàng hỏi.

“Ở mộ địa phía sau trại, hắn nói hắn sợ nước, cũng rất ghét nước, nước đã cướp đi mọi thứ của hắn, vì ta đã chôn sâu hắn vào trong đất, cho nên hắn nói bí mật bảo tàng Hắc Hồ cho ta biết.” Thiếu nữ khiếp đảm nói ra lời nói này, con ngươi màu tím nhạt có vẻ vô cùng bất an.

Mỗi lần nàng nói với người khác như vậy, người khác đều mắng nàng có bệnh.

Cho nên, lúc này nàng cũng rất sợ.

Sợ mình là một nữ hài cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, lại rước lấy mầm tai vạ gì đó.

“Đừng nói với ta, là một thi thể từ trong dòng sông lao xuống nói cho ngươi biết những cái này?” Tùng La cười lạnh một tiếng.

“Phải... Phải!” Thiếu nữ nói, ánh mắt nàng nhìn về phía những người khác, khuôn mặt nhỏ như trứng ngỗng tái nhợt, còn rịn ra mồ hôi li ti dày đặc, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, sau đó lấy dũng khí nói: “Ta có thể nói chuyện với người đã khuất, từ khi ta hiểu chuyện đã là như vậy.”

“Đáng ra ta nên cố gắng hơn để nói với tộc trưởng rằng những người đi thăm dò trở về kia đã không còn linh hồn nữa, đáng ra ta phải kiên trì hơn, không nên vì bọn họ cười nhạo ta, nhục mà ta mà xấu hổ chạy trốn. Nếu như ta cố gắng hơn, có lẽ sơn trại của ta sẽ không...” Chúc Minh Lãng hơi kinh ngạc nhìn thiếu nữ mà mình cứu ra từ trong đống thi thể.

Có thể nói chuyện với người chết?

Đây là năng lực gì?

“Nàng là Âm Linh Sư, nàng không nói sai. Một chút sinh linh chết đi, trong đó một phách sẽ lưu lại nhân gian thời gian rất lâu, loại này gọi là âm linh. Rất ít người có thể trông thấy loại âm linh này, mà có thể câu thông với âm linh thì càng thưa thớt hơn.” Lê Tinh Họa nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch