Cho dù là nhân loại, yêu ma hay là rồng thì đều có vong hồn, Chúc Minh Lãng rất hiểu điểm này.
Dù sao thì Thải Hồn Nhưỡng Châu của Mục Long sư chính là hấp thu lực lượng của những vong hồn này.
Chỉ là cách giải thích âm linh này cũng là lần đầu tiên Chúc Minh Lãng nghe đến.
“Âm linh này có thể hiểu thành quỷ hồn không?” Phương Niệm Niệm hơi sợ sệt nói.
Phương Niệm Niệm không sợ trời không sợ đất, cho dù là Ma Long trên vạn năm đang giương nanh múa vuốt trước mặt nàng thì giọng nàng cũng không run rẩy giống như bây giờ.
Những thứ quỷ quái này...
Dù chỉ có một chút xíu tiểu quỷ hỏa(lửa ma trơi) bốc lên trước mộ phần cũng khiến cho Phương Niệm Niệm sợ đến cả đêm không ngủ được.
Không phải nói, thế giới này vốn không có quỷ sao!
“Quỷ hồn bình thường chỉ là những vong hồn không buông được chấp niệm xuống mang theo oán hận mà công kích người sống. Âm linh thật ra không có lực sát thương gì, bọn chúng chỉ là loại tàn ảnh của người sau khi chết mà thôi, thậm chí có một số âm linh còn không biết mình đã chết, vẫn luôn không ngừng nói chuyện với người sống, liên tục tái diễn việc khi còn sống.” Lê Tinh Họa giải thích cho mọi người.
Nhưng mà, Phương Niệm Niệm nghe xong, sắc mặt còn tệ hơn.
Như thế này không phải là quỷ sao!
Chỉ là đổi sang cách gọi khác mỹ miều, nhẹ nhàng hơn thôi!
“Vậy ngươi có thể tìm được Địa Quật Hắc Hồ kia không?” Chúc Minh Lãng hỏi.
Thiếu nữ mắt nhạt khẽ gật đầu.
Trên thực tế nàng đi theo con đường mà âm linh chết chìm kia đã nói, đó là một ngọn núi lớn trồng đầy thuốc, bởi vì người kia nói rất rõ ràng nên lúc thiếu nữ đi ra cũng đã ghi nhớ đường đi một lần.
Nhưng mà, nàng cũng chỉ nhìn thấy khe nứt mà âm linh chết chìm kia nói tới, chứ nàng cũng chưa từng nhảy vào bên trong đó.
“Nếu vậy, chúng ta chia nhau ra hành động, các người đi đến Hắc Hồ với nàng, toàn bộ bảo tàng chỗ đấy... À, ý ta là đổ hết nhựa cây giải độc xuống, để lọc sạch hết nguồn nước, còn ta thì đến trại đá để tiêu diệt hết những con Tang Long kia.” Chúc Minh Lãng nói.
“Một mình ngươi??” Hồ Bách Linh trợn to mắt.
“Ừ.” Chúc Minh Lãng gật nhẹ.
“Có vất vả quá không?” Tùng La nói.
“Trước đây thì có hơi khó, nhưng giờ thì khác rồi.”
Thần Mộc Thanh Thánh Long có Ma Tính cũng có nghĩa là Chúc Minh Lãng lại có thêm một Long Quân, huống chi bây giờ Giác Ma Thụ Quả cũng ở trên tay Chúc Minh Lãng. Những con Tang Long kia sẽ không thể huyễn hóa ra Ma Ảnh được, thực lực suy giảm thì có thể một mẻ hốt gọn bọn nó.
Dù gì, giết hết một số trước đã sau đó rời đi, chờ thời cơ tốt sẽ giết vào trong.
“Vũ Sa, để Tiểu Hằng Nga đi cùng với công tử đi.” Lê Tinh Họa nói với muội muội.
Nam Vũ Sa có chút không tình nguyện.
Cũng không phải nàng không muốn tạm thời giao phó Tiểu Hằng Nga cho Chúc Minh Lãng mà là nàng cũng muốn quay lại trại kia giết hết những con Tang Long xấu xí, buồn nôn lại xảo trá đó!
Có thể là thấy tu vi của những người khác đều không cao, mà Ô Dạ Tang Long cũng là lãnh tụ của đám Tang Long nên nếu bọn chúng muốn làm ô nhiễm nguồn nước thì nhất định phải đến đầu nguồn nước.
Bởi vậy, Ô Dạ Tang Long có thể sẽ xuất hiện ở đầu nguồn nước, cần nàng đối phó với nó.
...
Một bộ lông mềm mại lại sạch sẽ, thân hình tròn vo mập mạp, nhưng các đường cong lại duyên dáng vô cùng, Tiên Thố Long mặt ủ mày chau nằm nhoài trên đầu Đại Hắc Nha, trên mặt biểu lộ chút không tình nguyện như chủ nhân Nam Vũ Sa của nó.
Vì sao mình lại phải đi diệt rồng với đám ngu ngốc này chứ.
Nó thích đi du sơn ngoạn thủy hơn là đi chém chém giết giết.
“Có gì có thể khôi phục lại thể lực không, vừa nãy chúng ta mới đến di tích đánh một trận lớn.” Chúc Minh Lãng hỏi Tiên Thỏ Tiểu Hằng Nga.
“Không có, bản Tiên Long cũng không phải vạn năng!” Âm thanh trẻ thơ thanh thúy của Tiểu Hằng Nga vang lên giống như một tiểu nữ hài tâm cao khí ngạo!
“Vậy chúng ta quan sát trước xem có cách nào một mẻ bắt hết không.” Chúc Minh Lãng nói.
Băng Thần Bạch Long vẫn còn tốt, đối phó với đám Tang Long như chuột kia thì cũng không cần thi triển huyền thuật gì lớn cả nên thể lực cũng đã khôi phục lại.
Kiếm Linh Long và Thần Mộc Thanh Thánh Long đều cần nghỉ ngơi nên Chúc Minh Lãng đã đưa bọn nó đến Linh Vực, trong linh khí ở linh tuyền của mình thì bọn nó sẽ khôi phục nhanh hơn.
“Những con Tang Long này cũng không mạnh lắm chỉ là có chút giảo hoạt âm hiểm thôi.”
“Nếu có thể tìm ra thống lĩnh của bọn chúng, thì đám này cũng không khác gì con ruồi mất đầu cả.”
“Dù sao cũng chỉ là đám súc sinh, tìm được nhược điểm của nó thì việc giết hết bọn chúng cũng chỉ là vấn đề về thời gian thôi.”
Chúc Minh Lãng lại lần nữa đến trại đá, phát hiện hai bên trong vách núi cheo leo cao ngất này đều có Tang Long đang đi tuần.
Lách qua mấy con Tang Long này cũng chẳng phải chuyện gì khó nhưng lần này Chúc Minh Lãng vẫn hành động thật cẩn thận, Tang Long có khả năng ẩn náu rất mạnh, cho dù mình có vận dụng linh thức thì cũng có lúc không biết bọn chúng đang trốn ở đâu.
“Đáng tiếc, vẫn là có quá ít rồng, nếu như có một con có năng lực ẩn nấp mạnh lại am hiểu điều tra, có sức quan sát và tính cảnh giác cao thì tốt rồi, như vậy ta có thể bắt được rồi giấu trong đám Tang Long kia như vậy cũng có thể thu được nhiều tin tức hơn.” Chúc Minh Lãng tự nói.
“Ngươi là một trong số ít Mục Long sư ta gặp mà không mang theo ấu linh cũng không nuôi ấu linh, ngươi dự trữ long sủng ở đâu thế, nhìn những Mục Long sư khác xem dù là long sủng quân cấp thì số lượng cũng hơn hai chữ số, ngươi nhìn lại ngươi xem, tới tới lui lui cũng chỉ có bốn con rồng này!” Cẩm Lý tiên sinh khinh bỉ nói.
“Này không phải là chưa gặp được con nào thích hợp sao.” Chúc Minh Lãng nói.
“Dù gì thì đi bắt rồng cũng nên đến những Thánh sơn Ma huyệt kia, tìm một chút vết tích Chí Tôn Chi Long nếu như thuần phục được một con Chí Tôn Chi Long thì ngay cả tiền thuần dưỡng tiền kỳ cũng tiết kiệm được một khoản rồi!” Cẩm Lý tiên sinh chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Hiện tại Chúc Minh Lãng đang trên con đường tinh anh trong việc dưỡng Long.
Cho nên luôn cố gắng để mỗi con rồng của mình đều cường đại có huyết thống siêu việt, chủng tộc cực hạn.
Mặc dù trước mắt quả thực rất hiệu quả, có Giác Ma Thụ Quả thì Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng cường đại vô địch chỉ có Đại Hắc Nha là hơi rơi lại phía sau một chút, nhưng một Mục Long sư chân chính cường đại đâu chỉ có thể chỉ dựa vào bốn con rồng mà tung hoành thiên hạ!
Nơi Mục Long sư cường đại chính là long nhiều thế nhiều, nếu không thì thân thể yếu ớt như Mục Long sư sao có thể so với Thần Phàm giả??
Bốn con rồng.
Mới bốn con rồng!
Theo Cẩm lý tiên sinh thì cho dù hiện tại Chúc Minh Lãng có nhiều gấp đôi cũng không coi là nhiều!
Không phải nói mỗi con rồng đều phải cường đại đến cực điểm mà phải có dự trữ!
Ấu linh, Ấu long, Trữ long, Thành Niên Long chưa thuần phục hay là Chí Tôn Long thì đều có thể có, rất nhiều con rồng dù tu vi không cao nhưng bọn chúng có năng lực đặc thù nào đó thì luôn đáng giá có được.
Cũng như Tiên Thỏ Long....
Ai để ý tu vi của Tiên Thỏ Long đâu, nhưng Tiên Thỏ Long lại có huyền thuật chữa trị hiếm thấy!
“Người chăn trâu luôn nghỉ cách làm sao để mở rộng đàn trâu của mình, làm sao để bán càng nhiều trâu thì càng tích được nhiều tiền để cưới vợ, ngươi nhìn ngươi xem, chẳng thèm truy cầu gì cả, đây không phải là lãng phí cả một bụng tri thức bác học của bản ngư sao!” Cẩm Lý tiên sinh không chút khách khí quở trách nói.