Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 322: Sư Mai Nhu

Chương 289: Sư Mai Nhu

DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

.....

Trên dãy núi trùng điệp những vết nứt cùng thâm cốc giống như từng vết tích của đại địa đã bổ ra nhiều dãy núi trong Lê Hoa Câu khiến cho nơi này trở thành chỗ cho nhiều độc trùng tà yêu sinh sôi nảy nở.

“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa cho bọn ta biết tên ngươi đấy.” Nam Vũ Sa tươi cười ôn hòa xoay người lại nhìn chăm chú vị thiếu nữ sơn trại đang chỉ đường này.

“Ta họ Sư, tên là Mai Nhu.” Thanh âm của thiếu nữ rất nhỏ dường như sợ người khác cảm thấy tên mình không hay, dù sao nàng cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên cũng không biết tên mình có khiến người khác chê cười hay không.

“Sư Mai Nhu, tên thật đáng yêu, ai lấy tên cho ngươi thế?” Nam Vũ Sa hỏi tiếp.

“Ngươi họ Sư? Vậy Sư Hoa là bà nội của ngươi sao?” Tùng La mở miểng hỏi.

“Ừm.” Sư Mai Nhu nhẹ gật đầu.

“Vậy chẳng phải ngươi sống một mình trong làng sao?” Tùng La có chút thương cảm nói.

Sư Hoa là một lão phụ nhân khá có uy vọng trong Lê Hoa Câu nhưng mà không may chết trong trận phân tranh lợi ích địa bàn ở Lê Hoa Câu, trong lúc hỗn lọan bà lão đã bị thương ngoài ý muốn nhưng do không cứu chữa kịp thời mà chết.

Chuyện này Tùng La cũng chỉ nghe từ đại thúc tộc trưởng nhà mình nói.

“Bà lão đã qua đời rồi sao?” Nam Vũ Sa hỏi.

“Đúng vậy, kỳ thật cũng khiến cho người ta cảm thấy buồn cùng tiếc nuối, lão bà bà Sư Hoa đã cống hiến cho Lê Hoa Câu của chúng ta rất nhiều. Trong lúc các trại suýt thì phân chia chính bà đã cực lực khuyên nhủ, thậm chí bởi chuyện này mà hi sinh. Tộc trưởng của các làng cũng vì vậy mà thấy tự trách vậy nên từ đó về sau không một ai nói lại chuyện tách rời nữa.” Tùng la nói tiếp.

Mới đầu, Tùng la cũng không tin lời của Sư Mai Nhu cho lắm nhưng khi nghe nói nàng là cháu gái của Sư Hoa thì thái độ liền khác.

Dù sao thì lão bà bà Sư Hoa cũng là anh hùng của Lê Hoa Câu, không có bà cũng sẽ chẳng có Lê Hoa Câu của hiện tại mà đã sớm chia năm sẻ bảy rồi càng sẽ không giống bây giờ cùng nhau đoàn kết đối phó Tang Long.

“Qua trường cốc này sẽ thấy vết nứt kia, phía dưới chính là Địa Quật Hắc Hồ.” Sư Mai Nhu nói.

Dường như nàng cũng không muốn đề cập đến việc bà nội mình đã qua đời, vì đó là sự thật nàng không muốn tiếp nhận nhất.

“Sư muội muội, lần này may mắn có muội nên các trại mới có thể thoát ra từ trong âm mưu của Tang Long, muội cùng bà muội giống y hệt nhau, đều là anh hùng của Lê Hoa Câu chúng ta.” Tùng La nở nụ cười.

“Ta chỉ là.... chỉ là làm việc ta có thể làm thôi.” Sư Mai Nhu nói.

....

Ở trại đá trên đỉnh núi, Chúc Minh Lãng đang vòng qua trại ra phía sau.

Hắn thấy sau trại có một mảnh nghĩa địa, hắn do dự một hồi nhưng vẫn đi vào trong nghĩa địa.

Trong lòng Chúc Minh Lãng hơi hoang mang một chút nhưng có nhiều chuyện không thể chứng thực được chỉ có một việc chính là liên quan tới cách nói âm linh chết chìm.

Lúc thiếu nữ kia miêu tả lại rất rõ ràng ngay cả chôn dưới cây nào cũng biết.

Chúc Minh lãng đi tới cây lê già đang treo đầy dải lụa trắng, đứng trước mộ phần mà Sư Mai Nhu nói âm linh chết chìm nhờ cô bé giúp đỡ “Nhập thổ vi an” kia.

Nơi này quả thức có một phần mộ chỉ là lúc nhìn tên trên bia Chúc Minh Lãng lập tức biến sắc.

Sư Hoa!

Mộ phần này là một mộ phần của nữ nhân, phía trên còn ghi chép rất nhiều chuyện về bà, dường như khi còn sống bà là một lãnh đạo của Lê Hoa Câu.

Cái này không giống với những gì thiếu nữ kia miêu tả!

Nàng vốn không gặp được cái gì mà âm linh chết chìm cả!

Toàn bộ người trong trại vốn đã chết chỉ có mình nàng may mắn sống sót.

Mới đầu, Chúc Minh Lãng tưởng nàng lấy khí tức người chết che giấu mùi người sống của mình mà trốn thoát một kiếp nạn cũng có thể nàng là Âm Linh sư nên Tang Long mới không ngửi được mùi nàng nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy không đúng.

“Có lẽ vốn không có thứ gọi là Cổ Hoặc Tang Long, mà từ đầu đến cuối đều là nàng ta thao túng người đã chết, nếu nàng ta là Âm Linh sư thì việc có thể làm không chỉ là trông thấy người đã chết mà còn có thể giao tiếp được với người đó, mà còn có thể thao túng họ!!” Chúc Minh Lãng hít một hơi.

Những trại dân bị điều khiển kia có những hành vi cử chi y như khi còn sống bởi vì bọn họ đang bị người khác điều khiển.

Mà lúc đó, vị thiếu nữ này trốn ở trong giếng là vì nàng ta đang khống chế người trong trại nói chuyện, mà việc này không thể để đám người Chúc Minh Lãng nhìn thấy được.

“Thật độc ác!”

Mắt Chúc Minh Lãng trở nên lạnh lẽo.

Mình bị lừa gạt rồi, thiếu nữ này từ đầu đến cuối đều có vấn đề.

Tang Long có sự trí tuệ đáng sợ như vậy hơn nửa là do thiếu nữ Âm Linh sư này!

Nàng ta mới chính là kẻ chân chính đứng đằng sau đám Tang Long này!!

“Bọn họ đang gặp nguy hiểm, Âm Linh sư này đang dẫn bọn họ vào sào huyệt!”

Chúc Minh Lãng không dám ở lại chỗ này nữa lập tức rời khỏi.

Vấn đề khó giải quyết chính là Chúc Minh Lãng không biết bọn Vũ Sa Tinh Họa đi hướng nào, Lê Hoa Câu phức tạp như này nếu không có chỉ dẫn chính xác thì không thể tìm được chỗ bọn họ.

“Thế nào rồi??” Cẩm Lý tiên sinh thấy Chúc Minh Lãng vội vàng về, không hiểu chuyện gì hỏi.

“Bị Âm Linh sư kia gạt rồi, nàng ta mới là kẻ đứng sau Tang Long, chính nàng đang khống chế những người đã chết trong trại. Hiện tại chỉ sợ Âm Linh sư dẫn bọn họ vào cạm bẫy thôi nhưng ta không biết bọn họ đang ở đâu.” Chúc Minh lãng nói.

“Ta biết, ta biết, dù cho chủ nhân lên trời hay xuống đại địa ta đều có thể tìm được chủ nhân, mau đi với ta, đám nhân loại ngu ngốc này!” Tiểu Hằng Nga nhảy ra nói với Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng sửng sốt, nhìn Tiên Thố Long đang nhảy nhảy trước mặt.

Việc này khiến Chúc Minh Lãng đột nhiên nhớ tới chuyện rất nhỏ lúc trước, đó là người để Tiểu Hằng Nga đi bên cạnh mình không phải là Vũ Sa mà là Lê Tinh Họa.

“Cô em vợ Dự Ngôn sư này để Tiên Thố Long đi theo ta không phải là lo lắng ta bị thương cần chữa trị mà đã phòng ngừa các loại tình huống phát sinh khác? Tinh Họa đã sớm phát hiện??” Chúc Minh Lãng tự nhủ.

Bất kể thế nào thì vẫn nên nhanh tìm được bọn họ.

Thực lực của Vũ Sa tuy cường đại nhưng cũng không chống được quá lâu, càng không bảo vệ được hết tất cả mọi người.

.....

Đi theo Tiên Thố Long, Chúc Minh Lãng trèo đèo lội suối mới phát hiện thiếu nữ Âm Linh sư kia đã dẫn bọn họ tới một nơi rất thầm trầm.

Càng nghĩ Chúc Minh Lãng càng thấy bất an.

Điều may mắn duy nhất chính là Lê Tinh Họa đã có cảnh giác như vậy bọn họ cũng không đến mức lâm vào tuyệt cảnh.

Như vậy cũng có thời gian đề mình tranh thủ đến cứu viện.

Địa Quật Hắc Hồ!

Cái gì mà đầu nguồn nước chứ rõ ràng là hang ổ của đám Tang Long!

Nhưng cũng có thể đó là cửa vào khác thông với sơn cốc kia để vào di tích, Chúc Minh Lãng lúc trước tìm thật lâu trong di tích cũng không phát hiện được gì.

Tại sao phải làm thế?

Âm Linh sư đáng sợ này sao lại muốn giết hết cả trại lại còn muốn hủy diệt toàn bộ Lê Hoa Câu?

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch